Cửa phòng làm việc bị đẩy mở ra...
Mà lúc này...
Dưới gầm bàn, có một người phụ nữ đang vô cùng rối loạn, may mà có bàn che đi, không thì...
Cô thật không có còn mặt mũi…
Hoàng Ngân hoàn toàn có cảm giác đã làm việc xấu!
Mặt mũi đỏ bừng.
"Gặp rồi... mẹ... mẹ con ra ngoài mua đồ!"
Cao Dương Thành tùy tiện nói bừa một lý do.
"Vậy ạ..."
Thằng bé gật đầu tỏ vẻ hiểu, lại dò xét ba nó: "Phòng của ba bị trộm à? Sao lại lộn xộn thế?"
Nó nhìn một đống hỗn độn ở dưới đất, miệng nhỏ ríu rít chê bai, sau cùng, nó tò mò hỏi: "Ba, vì sao ba lại để ở trần lên mạng thế?"
"Ba nóng."
Cao Dương Thành cảm thấy con trai anh nói nhiều quá!
Chẳng giống anh chút nào.
"Không nóng mà! Điều hòa để nhiệt độ thấp kìa!"
Thằng nhóc dứt khoát đẩy cửa đi vào bên trong.
Cao Dương Thành kinh ngạc, cơ thể cứng đờ, kéo ghế làm việc sát lại gần bàn hơn, che Hoàng Ngân đi.
"Con đừng vào đây! Ra ngoài đi! Ba còn đang bận!"
Cao Dương Thành không lưu tình đuổi nó đi
"Ba, ba là lạ!"
Thằng nhóc híp mắt, khoanh tay trước ngực, giống như trinh thám, từng bước từng bước đến gần anh.
"Ba lạ chỗ nào."
Cao Dương Thành sợ Dương Dương đi đến, vội vàng đứng dậy chặn nó lại.
Thật ra bị nó nhìn thấy mẹ nó cũng không sao, quan trọng là, nếu có đánh bài ngửa thì phải đánh từ đầu...chứ bây giờ, đã nói dối rồi, người cũng đang trốn, bị nó tìm thấy thì có khác nào giấu đầu hở đuôi, lạy ông tôi ở bụi này?
Đừng thấy bọn trẻ con còn ít tuổi, có những chuyện tuy bọn chúng không hiểu nhưng nhiều năm sau, khi nhớ lại những chuyện này, thì sẽ rất mất mặt!
“Ba để trần làm việc..." Thằng nhóc chỉ cái tay nhỏ vào người anh, nháy mắt sau, giống như bắt được lưu manh hét lên: “Ba ở trần nói chuyện với người khác! Con mách mẹ, ba làm chuyện có lỗi với mẹ."
"..."
Cao Dương Thành giật giật khóe miệng.
Hoàng Ngân cũng giật giật mi tâm.
"Ở trần nói chuyện? Cái này rốt cuộc là ai dạy nó?”
Chẳng lẽ là từng sống ở nước ngoài nên suy nghĩ cũng thoáng hơn?
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của thằng bé, Cao Dương Thành cạn lời.
Bị con trai cho rằng mình biến thái, ở trần nói chuyện, còn không bằng nói thẳng với nó, vừa rồi anh với mẹ nó đang tập hô hấp nhân tạo!
"Ba, vì sao ba không nói gì? Bị con bắt tại trận nên thấy mất mặt ạ?"
"..."
"Hừ! Dương Dương thấy ngại thay ba!"
Thằng bé nói xong, không quên làm động tác vuốt mũi.
Cao Dương Thành quả thật dở khóc dở cười, cầm máy tính xách tay lên, quay về phía Dương Dương, tích cực nói: "Ba con là loại người như thế à?"
Trên màn hình điện thoại, toàn bộ là chữ chi chít, dù sao những chữ này chỉ có anh với Hoàng Ngân có thể đọc được.
"Xem ra là con trách lầm ba rồi"
Thằng nhóc sờ sờ mũi, ngại ngùng xin lỗi ba nó: “Con xin lỗi nhé"
"Được rồi! Ba không so đo với con."
Cao Dương Thành xoa xoa cái đầu trọc của nó.
Tóc đen đang bắt đầu mọc rồi, chạm vào lòng bàn tay anh, ngứa ngứa.
"Ngoan, con ra phòng khách chơi game đi, được không?"
Cao Dương Thành mất kiên nhẫn, đuổi khách.
"Được ạ" Dương Dương gật đầu: "Vậy con chơi một lúc, ba làm nhanh rồi ra chơi với Dương Dương! "OK!"
Cao Dương Thành đạt thành thỏa thuận quân tử với con trai, nhiệt tình đưa con trai ra khỏi phòng xong, vội vàng đóng cửa lại, tiện tay khóa trái cửa luôn.
Thì lại nghe thấy con trai anh thân thiết hô gọi ở ngoài cửa: "Ba, ba nhớ mặc áo vào đấy, đừng có để trần, cơ thể ba có nhiều dấu răng đỏ, chẳng đẹp tí nào..."
"..."
Hoàng Ngân sắp khóc rồi.
Hàng dấu răng trên người anh tất nhiên là kiệt tác của cô.
Thấy Hoàng Ngân vẫn chưa chui ra, Cao Dương Thành ngồi xổm xuống nhìn: "Không định ra à?"
"Chẳng còn mặt mũi gặp ai!"
Hoàng Ngân che mặt lại.
"Vậy thì trốn trong đó tiếp tục..."
Trời đất bao la, con trai là lớn nhất.