Bà ta đeo tạp dề đi từ trong bếp ra, vừa nhìn thấy Hoàng Ngân, khuôn mặt đang cười bỗng thay đổi.
Hoàng Ngân thấy bị lộ, giả vờ sợ hãi nữa thì hơi mất mặt, cô vội vàng ưỡn ngực lên, đáp lời bà ta: “Là tôi.”
“Âm hồn không tan!”
Ôn Thuần Như mắng một câu.
Nhưng…
Chỉ vậy rồi quay người đi vào trong bếp!
Làm cho Hoàng Ngân, quả thật không thích ứng kịp!
Cô vươn người ra, hỏi Cao Dương Thành: “Mẹ anh… không đuổi em đi à?”
Cô quả thật không dám tin!
Cao Dương Thành chẳng ừ hử gì cả.
“Thật là kỳ lạ, chẳng lẽ bà ta tìm thấy lương tâm rồi à?”
Hoàng Ngân xoa xoa cằm, trề môi lẩm bẩm.
Cao Dương Thành cũng nhìn cô, thể hiện sự nghi hoặc.
Hoàng Ngân nghĩ nghĩ, vẫn kể cho Cao Dương Thành nghe toàn bộ câu chuyện gặp Ôn Thuần Như trong siêu thị hôm nay.
Còn kể với anh, chuyện liên quan đến nhiễm độc, cô cũng không thể giấu diếm nói cho Ôn Thuần Như.
Chưa hết, cô còn không quên bổ sung thêm một câu thể hiện lập trường của mình: “Tuy bà ấy là mẹ anh,anh không nhẫn tâm nhưng em nhẫn tâm! Ai tổn thương đến người em yêu… tất cả…đều diệt hết!!”
Hoàng Ngân nói xong, thì hai tay đưa trước ngực tạo thành dấu X!
Cao Dương Thành nhướn mày…
Đôi mắt hiền từ chăm chú nhìn Hoàng Ngân, thâm trầm đi.
Hoàng Ngân liếm liếm môi, gật đầu, khắng khái thừa nhận: “Đúng! Người em yêu mà em nói chính là anh! Anh đắc ý chưa”
“…”
Quá thắng thắn, trực tiếp khiến Cao Dương Thành không biết nói gì.
Vật nhỏ đứng cạnh chân của Hoàng Ngân quả thật không nhìn thêm được nữa, kéo kéo tay mẹ nó, ra vẻ chững chạc ‘chỉ bảo’: “Mẹ Hoàng Ngân, con gái phải dè dặt! Quá thẳng thắn, đàn ông không thích!”
Nó nói xong, cái đầu nhỏ lắc như trống bỏi.
Vẻ mặt già dặn, như viết ba chữ” hết thuốc chữa”, quả khiến Hoàng Ngân phát điên.
“Con thì hiểu gì!
Hoàng Ngân ôm cậu nhóc, đi vào phòng khách, đặt nó ngồi lên ghế sô pha, tranh luận: “Năm đó mẹ dùng chiêu này để theo đuổi ba con đó!”
Cao Dương Thành nghe thấy vậy, đột nhiên cảm thấy buồn cười, khóe môi cứng nhắc bất giác cong lên.
Đáng ra, những lúc thế này Hoàng Ngân nên đi vào bếp phụ một tay, hoặc giành lấy việc để làm, nhưng rốt cuộc cô không làm vậy.
Bà mẹ kia chắc là muốn đền bù cho con trai mình, cô cần gì phải giành lấy tấm lòng này?
Cao Dương Thành đi vào bếp.
“Mẹ, hai người họ cũng chưa ăn cơm.”
Ý của anh ta tất nhiên là nhờ Ôn Thuần Như nhớ nấu cơm cho cả hai người đó.
“Mẹ chỉ làm cho con trai mẹ, con bảo nó ra ngoài mà ăn!”
Sắc mặt Ôn Thuần Như sầm sì.
“Vậy con dẫn họ ra ngoài ăn.”
Cao Dương Thành nói xong, quay người định đi, thì bị Ôn Thuần Như giơ tay giữ lại “Con trai, con muốn tức chết mẹ mới được à?”
Cao Dương Thành gỡ tay bà ta ra, thản nhiên nói: “Tình cảm giữa con người là từ hai phía, bạn tôn trọng tôi bao nhiêu thì tôi tôn trọng bạn bấy nhiêu!”
Nói xong, anh đi ra ngoài.
“Được rồi! Sợ con rồi! Muốn ăn một bữa cơm yên lành với con trai thôi mà cũng không được! Trong mắt con có phải chỉ có cô ta, không có người mẹ này?”
Ôn Thuần Như nói xong, lại múc thêm một bát gạo từ trong thùng gạo cho vào nồi.
Cao Dương Thành không đáp lại lời của Ôn Thuần Như, mím môi, cười yếu ớt, cầm lấy nồi cơm trong tay bà ta: “Để con đặt cơm! Mẹ rửa rau đi.”
Thấy con trai hiếm khi nở nụ cười, Ôn Thuần Như cũng lập tức nở nụ cười, sự vui vẻ trong lòng khó nói bằng lời.
“Được được được! Hai mẹ con mình cùng làm…”
Bà ta bỗng cảm thấy, cảm giác này, không chân thực.
Từ lúc nào, bà ta và con trai lại cùng bận rộn trong bếp như này… từ bao giờ con trai bà lại nói chuyện thân thiết với bà ta như vậy?
Đây giống như một giấc mộng…
Nhưng, Ôn Thuần Như không biết, thật ra, cuộc sống đẹp đẽ chính là vứt bỏ đi những hào nhoáng bề ngoài, chỉ giữ sự chân thật lại bên trong … Cuộc sống càng đơn giản bao nhiêu, cang hạnh phúc bấy nhiêu!
Còn bà ta, vẫn luôn không hiểu, chưa từng hiểu!
Bữa cơm này làm mất một tiếng đồng hồ.
Bốn người quây bên bàn ăn, nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ quặc.
Hai người đàn ông một lớn một bé giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, tự nhiên ăn cơm.
Hai người phụ nữ…
Thì lại khó hiểu, giống như có một tia lửa ở giữa hai người, ánh mắt hai bên đều lóe lên sự bài xích, quả thật là ảnh hưởng đến cảm giác ngon miệng.
Nhưng Hoàng Ngân định không so đo với bà ta.
Dù sao thì Ôn Thuần Như cũng là trưởng bối!
Hoàng Ngân nhấc đũa lên định gắp thức ăn thì không ngờ đũa trong tay Ôn Thuần Như cũng hạ xuống, gắp lấy miếng thịt mà Hoàng Ngân vừa gắp.
Hoàng Ngân cau mày.
Nhưng, cô vẫn buông tay.
Tuy không vui nhưng cô vẫn không đến nỗi nhỏ nhen đi so đo với bà ta từng miếng thịt.
Ôn Thuần Như gắp lấy miếng thịt lên rồi lại không khách khí thả vào đĩa đựng xương
"Bẩn rồi!"
Bà ta thản nhiên bổ sung một câu, cúi đầu, coi như không có gì, tiếp tục ăn cơm.
Hoàng Ngân chán nản.
Nhưng hai người cha con kia đều cùng gắp một miếng thịt định bỏ vào bát Hoàng Ngân.
Lập tức, sự buồn bực trong lòng Hoàng Ngân tiêu tan.
Chớp mắt đã được vỗ về bằng tình cảm ấm áp, cô có chút ngại ngùng.
Mà sắc mặt Ôn Thuần Như đối diện lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Dương như nhận ra được cảm xúc bà ta không tốt lắm, Dương Dương nhìn ba nó một cái, sau đó, miếng thịt nạc vòng qua bát Hoàng Ngân, cuối cùng rơi vào bát của Ôn Thuần Như.
Cậu bé còn nhỏ, tuy không hiểu nhiều về đối nhân xử thế nhưng cho dù thế nào thì cậu bé cũng không hy vọng mọi người ăn cơm trong bực bội.
Mà miếng thịt Cao Dương Thành gắp vững vàng đặt vào bát của Hoàng Ngân.
Người lớn vỗ về người lớn.
Trẻ nhỏ vỗ về người già.
Mà tác dụng của hành động đó được thể hiện rõ ràn.g
"Cám ơn..."
Hoàng Ngân nói lời cám ơn với Cao Dương Thành.
Mà đối diện, Ôn Thuần Như sắc mặt vốn đang sầm lại, chớp mắt bởi vì được cháu trai gắp thức ăn cho mà rạng ngời lên.
"Ai da! Người ta nói cháu nhỏ là biết thương người già nhất, nhìn xem, nhìn xem, cháu ngoan nhà ta hiểu chuyện quá..."
Ôn Thuần Như mặt mày rạng rỡ, gắp thức ăn đưa đến miệng Dương Dương, còn không quên gắp thêm thức ăn vào bát thằng bé.
"Cháu ngoan ăn nhiều vào! Bà nội làm thức ăn thế nào! Cháu ăn có vừa miệng không?"
Ôn Thuần Như nịnh nọt Dương Dương.
Dương Dương lại không nói câu nào, vốn muốn im im tiếp tục ăn cơm, nhưng thấy Ôn Thuần Như cứ nhìn chăm chú cười, thằng bé đành gật đầu.
Coi như tán thành.
Vẻ mặt lạnh lùng giống ba nó, không có chút biểu cảm dư thừa nào.
"Ai da, cháu thích thì ăn nhiều vào! Nào nào nào..."
Ôn Thuần Như lại gắp rất nhiều thức ăn cho vào bát của Dương Dương.
Dương Dương khó chịu nói: "Cảm ơn..."
Hoàng Ngân không nhịn được nữa đưa mắt lên nhìn Cao Dương Thành đối diện, mà người đàn ông đó lại cũng nhìn lại cô coi như đã hiểu.
Hiển nhiên, hai người cảm thấy bữa ăn hôm nay, không khí... hơi kỳ quặc.
Theo lý mà nói, đáng ra phải là hai bên ghét nhau, giương cung bạt kiếm mới đúng?
Nhưng mà, hình như bởi vì có mặt Dương Dương nên bữa cơm này ăn cũng không quá khó chiu... Hơn nữa...
Hoàng Ngân làm sao cũng không ngờ đến, bản thân cô có ngày lại ăn thức ăn do chính tay Ôn Thuần Như làm?
Quả thực lạ lùng khiến người ta không thể tin được.
Cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm, đa phần thức ăn đều nằm trong bát Dương Dương, chất đống như núi, nhiều đến mức gần như che lấp cậu nhóc.
Cao Dương Thành và Hoàng Ngân chỉ ăn ít thức ăn còn lại.
Thật không công bằng.
Nhưng không thể không nói, khả năng nấu nướng của Ôn Thuần Như cũng không tồi.
Ăn xong, đương nhiên là Dương Dương không ăn hết đươc thức ăn trong bát, mà bụng thằng bé đã tròn như quả bóng rồi.
Nó giống như một cậu bé mập, ôm bụng, thỏa mãn tựa vào lưng ghế bàn ăn thở.
Miệng nhỏ tỉnh thoảng còn vang lên mấy tiếng chóp chép...
No! Quả thực quá no!!
Hoàng Ngân thu dọn bát đĩa, đi vào bếp rửa bát, Cao Dương Thành cũng đi theo cô vào bếp.
Mà Ôn Thuần Như ngồi trên ghế bên cạnh Dương Dương cùng nó nói chuyện linh tinh.
Dương Dương hình như không có hứng lắm, nhưng Ôn Thuần như lại vô cùng hưởng thụ cảm giác ở bên cạnh nó.
Nhìn dáng vẻ lấy lòng người khác của Ôn Thuần Như...
Làm cho Hoàng Ngân suýt rơi mắt kính.
Cô khó tưởng tượng được người tám năm trước luôn miệng nói những lời ác độc kiểu như bất luận thế nào cũng phải giết con cô…
Mà cô lúc đó, chỉ có thể dùng cách tự mình hại mình giả vờ đứa bé đã chết mới có thể cứu được Dương Dương... hôm nay, giữa bọn họ lại có sự chung sống như vậy.
Làm người khác không thể tin được.
Mà lúc cô không dám tin thì lại khiến Hoàng Ngân càng thêm hoang mang, còn có một chút sự sợ hãi.
Cô nghi hoặc hồi lâu, xem rốt cuộc có nên nói với Cao Dương Thành không?
“Hôm nay mẹ anh nói muốn cướp Dương Dương khỏi em.”
Cô vừa rửa bát vừa nói, sau đó còn liếm môi: "Anh biết Dương Dương đối với em có ý nghĩa gì, cho dù là cá chết lưới rách, em cũng không bao giờ đưa Dương Dương cho bà ta! Cho dù em chết, cũng không!"
Hoàng Ngân dứt khoát nói đến cùng.
"Hôm nay em cũng nói với bà ta như vậy."
Nói xong cô bổ sung thêm.
"Anh sẽ không cho phép bất cứ ai cướp Dương Dương từ em đi!"
Cao Dương Thành nhấp một ngụm trà trong tay, điềm đạm đảm bảo.
Trong lòng Hoàng Ngân cảm thấy an tâm hơn, cô cười cười: "Cám ơn anh hiểu cho em, em biết có lẽ sẽ làm anh khó xử, nhưng...em vẫn kiên trì về vấn đề này!"
Cô ló đầu ra ngoài ngó, rồi ngẩng đầu nói với Cao Dương Thành: "Nhưng mà mẹ anh hình như khá thích Dương Dương."
Cô đưa bát trong tay cho Cao Dương Thành, Cao Dương Thành thuận tay cầm lấy, úp vào rổ đựng bát bên cạnh cho khô.
"Ừm..."
Cao Dương Thành trầm ngâm, cũng quay đầu nhìn cảnh tượng ôn hòa trong phòng ăn, ánh mắt thâm trầm.
"Thấy bảo cách thế hệ thường thân với nhau, xem ra là đúng!"
Hoàng Ngân cảm thán.
"Đừng để Dương Dương gần gũi với bà ấy quá!"
Cao Dương Thành mặt không biểu cảm dặn dò,
ánh mắt sâu, đen, không nhìn ra được cảm xúc nào.
Hoàng Ngân hơi sững sờ.
ĐỘng tác rửa bát ngừng lại, nhìn anh.
"Anh không hy vọng cuộc sống của con trai anh bị bất cứ ai thao túng!"
Cao Dương Thành đặt bát đã rửa xong vào rổ bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Hoàng Ngân: "Nhất là bà ta!"
Hoàng Ngân sụt sịt.
Đương nhiên, yêu cầu này, cô mong còn không được.
Hoàng Ngân gật đầu, bảo đảm với anh: "Em tuyệt đối sẽ không thao túng cuộc sống của con trai, cho nên, người khác càng đừng mơ!"
Lúc này, trong phòng ăn.
“Bé cưng, mấy năm nay ở bên ngoài chắc cháu khổ lắm!"
Ôn Thuần Như vừa xoa đầu đứa cháu, vừa đau lòng hỏi.
Thật ra lúc đầu Ôn Thuần Như muốn giữ Dương Dương lại bên cạnh, chỉ vì muốn giữ lại hậu nhân cho nhà họ Cảnh.
Nhưng lúc này bà ta yêu thương Dương Dương, vì nó vô cùng ngây thơ đáng yêu, đương nhiên, nguyên nhân chính cũng là vì có huyết thống.
"Không khổ! cháu sống vui lắm!"
Dương Dương nhớ lại những năm tháng sống ở nước Pháp, vui vẻ nói: "Ngày nào cũng vui!"
"Sau này cháu ở cùng với bà nội, được không?"
Ôn Thuần Như vẫn không từ bỏ ý định, lại hỏi
"Cháu muốn ở cùng với ba mẹ cháu!"