Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 251: Bữa tối tình yêu




Hoàng Ngân nghĩ đến đây, cảm xúc hưng phấn, kích động lúc ở tổ thiết kế đã vơi đi không ít.

Cô nghĩ, thứ mình phải đối mặt sau đó là gương mặt lạnh tanh như bài tú lơ khơ của Cao Dương Thành.

Nhưng cũng chẳng sao cả, cô chịu được!

Dù sao cô cũng quen rồi!

Giống như cái cách năm đó, lúc còn đi học, cô liều mạng theo đuổi anh.

Hoàng Ngân như đang tự an ủi chính mình.

“Cộc cộc cộc—“

Hoàng Ngân lịch sự gõ cửa.

“Vào đi.”

Âm thanh trầm thấp, nồng ấm dễ nghe,có từ tính, vọng ra từ trong phòng.

Hoàng Ngân cầm lòng không được mà kiềm lại rung động trong tim, đến hơi thở cũng ngưng lại một chút, lúc này mới cẩn thận đẩy cánh cửa phòng làm việc ra, đi vào.

Nửa tháng xa cách, bỗng nhiên gặp mặt, trái tim của Hoàng Ngân vẫn không khỏi lay động.

Anh tựa như đẹp thêm một chút?!

Đẹp chỗ nào cơ chứ?

Ngũ quan sắc sảo thâm sâu, trước sau như một, hoàn hảo không khuyết điểm.

Nếu bắt buộc phải chỉ ra một điểm khác biệt, có thể là…đen hơn một chút.

Đúng vậy! Đen hơn chút rồi. Anh lại không như người thường, đen rồi sẽ xấu đi, mà trong cái cao quý trầm ổn kia, lại có thêm phần bá đạo cùng hấp dẫn.

Anh như thế này……

Càng khiến cho phụ nữ không cách nào chống đỡ được?!

“Giám đốc Cao.”

Hoàng Ngân thu lại con ngươi đang đánh giá người trước mặt, lễ độ nói.

Nghe được âm thanh quen thuộc của Hoàng Ngân, cánh tay đang lật văn kiện của Cao Dương Thành hơi cứng lại.

Anh ngẩng đầu nhìn Hoàng Ngân, ánh mắt nhàn nhạt, không một gợn sóng.

Cứ như vậy nhìn Hoàng Ngân đang chắp tay sau lưng đứng ở cửa.

Hình như hôm nay cô có gì đó không giống ngày thường...

Mái tóc nhuộm vàng được cô vén ra sau đầu một cách đơn giản, khí chất trưởng thành già dặn đã xuất hiện rõ ràng hơn nhiều, nhưng không lộ ra vẻ kém cỏi một chút nào.

Cách ăn mặc này, rất hợp với cô.

Xinh đẹp, đáng yêu, nhưng lại không làm dáng...

Còn có chiếc hoa tai màu xanh lam trên tai trái của cô…

Trái Tim Biển Cả!

Cao Dương Thành ánh mắt nhìn sâu rồi giả như thu lại vài lần, sóng mắt khẽ động, nhưng rất nhanh đã lấy lại được sự tự nhiên.

Mày kiếm hơi nhếch lên, hỏi Hoàng Ngân: “Có việc gì?”

Hoàng Ngân tay hơi xiết túi đựng bữa sáng ở sau lưng. “Ừm, có.”

Lúc cô nói lời này, thật sự có hơi chột dạ.

“?”

Cao Dương Thành đợi cô nói tiếp.

Hoàng Ngân vội bước vài bước tới gần anh.

Anh đúng là có đen đi một chút, nhưng anh như vậy, cũng đã đủ hấp dẫn rồi.

Hoàng Ngân đứng trước bàn làm việc của anh, đặt bữa sáng đang cầm trong tay lên bàn. “Thực ra tôi cũng không có việc gì, tôi…tôi chỉ đến đưa cơm cho anh, sớm như vậy có lẽ anh vẫn chưa ăn cơm đúng không? Anh thử xem, đây là tôi tự làm đó, vị không tệ, là khẩu vị của Dương Dương, anh chắc cũng sẽ thích.”

Hoàng Ngân một mình nói một tràng, cuối cùng nhận lại được một câu đuổi khách rất lạnh lùng: “Nếu không có chuyện gì khác, thì ra ngoài đi.”

“…”

Nếu nói Hoàng Ngân trong lòng không thất vọng, thì là nói dối.

“Giám đốc Cao…”

Hoàng Ngân vẫn muốn hỏi anh về chuyện tin nhắn.

“Lúc ra ngoài, cầm luôn bữa sáng ra!”

Cao Dương Thành nói xong, đứng dậy đi lấy chiếc áo khoác ở trên móc, ung dung mặc lên, đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Vẫn còn mười phút, tất cả thành viên tổ thiết kế mở cuộc một họp lớn!”

“A, ồ…”

Hoàng Ngân giờ mới nhớ ra hôm nay có cuộc họp!

Cô tự cốc vào đầu một cái, rồi mau chóng theo chân Cao Dương Thành đi ra ngoài.

Cao Dương Thành là người chủ trì cuộc họp lần này, nội dung cuộc họp không có gì ngoài việc tiến hành tìm hiểu, thảo luận liên tục về phương án này.

Hoàng Ngân trước giờ luôn chăm chỉ, có trách nhiệm với công việc. Vậy mà cả hội nghị có mấy lần cô mất tập trung, ánh mắt cứ đưa đến gương mặt anh tuấn lạnh lùng đó của Cao Dương Thành, là không thu về được nữa.

“Đỗ Hoàng Ngân, cô nói ý kiến của mình xem!”

Quản lí Trần vừa nhìn đã biết đầu óc Hoàng Ngân không tập trung vào cuộc họp.

Khóe miệng vẽ lên nụ cười như đã tính toán, không khiến cô mất mặt lúc này, thì còn lúc nào nữa?

Hoàng Ngân không lường trước được sẽ bị gọi tên, cô nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn tất cả mọi người trên bàn họp, vẫn không biết vì sao.

Ánh mắt thâm trầm của Cao Dương Thành nhìn chằm chằm Hoàng Ngân, như đợi câu trả lời từ cô.

Hoàng Ngân bị anh nhìn, hơi thở có chút không được tự nhiên. Cô vốn dĩ định bất chấp nói đại vài câu, cuối cùng, vẫn nhận thua, buông thõng hai vai.

“Xin lỗi, vừa nãy tôi không tập trung, nên không nghe rõ chủ đề mọi người đang thảo luận.”

Hoàng Ngân cuối cùng đành nói sự thật.

Sắc mặt Cao Dương Thành trông không tốt lắm, âm trầm, giống như bão lớn sắp đến: “Công ty của chúng tôi không cần một thiết kế làm việc không chuyên tâm! Lần sau không được phép tái phạm!!”

Anh lạnh giọng tuyên bố, cảnh cáo.

Không có chút nể tình nào với Hoàng Ngân.

Trần Vi Như nở nụ cười đắc ý.

Hoàng Ngân thất bại ngồi lại xuống ghế, tự biết việc này quả thật có lỗi của mình. Nhưng trước giờ cô luôn là một người đa cảm, mà việc cảm xúc cô không ổn định, không phải vì anh sao…

Hoàng Ngân phiền não đến nỗi không có tâm trạng làm việc.

Buổi trưa, bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của dì Trần. Nói rằng bác cả dưới quê đã mất, phải trở về chịu tang, thế nên cần xin nghỉ một tuần. Hi vọng Hoàng Ngân nếu có thời gian có thể đến nhà của anh, giúp chăm sóc anh một chút.

Đương nhiên Hoàng Ngân sẽ vui vẻ nhận lời, hơn nữa thời gian nghỉ trưa, cô còn lấy được chìa khóa dự bị nhà bọn họ từ nhà dì Trần.

Lúc tan làm, Hoàng Ngân thấy Cao Dương Thành vẫn đang bận bịu trong phòng làm việc, cô vội vàng gọi xe chạy đến nhà anh.

Hoàng Ngân dự định làm một bữa tối thật ngon cho anh.

Mà tủ lạnh đã được dì Trần chất đầy đồ ăn đủ loại, chẳng thiếu thứ gì cả.

Quá tốt rồi!

Cảm xúc buồn bực lúc sáng của Hoàng Ngân gần như vì mấy chuyện này mà tiêu tan hết.

“Soạt—“ một tiếng, cô kéo chiếc rèm màu bạc ở khung cửa sổ ngăn với sân thượng ngoài trời, để cho từng ráng chiều màu bạc vương xuống, chiếu vào trong biệt thự.

Hoàng Ngân hít thở sâu, ngửa mặt, niềm nở đón nhận tia sáng ấm áp cuối cùng trong ngày…

Cảm giác này, thật tuyệt!!

Dường như đến không khí cũng đang trở nên tươi mát hơn!

Hoàng Ngân xoay người tiến vào phòng bếp, đeo tạp dề xong thì bắt đầu bận rộn.

Vo gạo, cắt thức ăn, rửa rau…

Động tác cô thành thục và khéo léo.

Hoàng Ngân giống như một đứa trẻ, ở trong phòng bếp vui vẻ bận rộn, miệng nhỏ còn ngân nga một khúc hát ngọt ngào rộn rã.

“lalalalalala ~ thình ~~ thịch ~~~ đôi nam nữ ngồi nơi bến cảng, ôm nhau thật chặt, cứ ở mãi nơi đó chẳng hề nhúc nhích. Thời gian hình như chẳng còn quan trọng, đó là tình cảm gì, đó là tình cảm gì, có lẽ nào đó là tình yêu!”

Hoàng Ngân bước những bước đi hân hoan, từ tủ bát rồi đến bồn rửa tay, gương mặt hơi nghiêng, tiếp tục hát.

“lalalalalala~ thình thịch~~đôi nam nữ ấy ngồi trên bến cảng, gương mặt không có cảm xúc gì. Từng chiếc đèn đường dần tắt, bọn họ chẳng nói với nhau câu nào, tình cảm gì ấy là tình cảm gì, có lẽ nào là tình yêu! Lalala…thình thịch…khiến người ta vừa khóc vừa cười không bao giờ đoán trước được, khiến người ta bay bổng rồi khiến người ta rơi xuống vực sâu, oh! Có lẽ nào đó chính là tình yêu!”

“lalalala…có lẽ nào đó chính là tình yêu!”

Đôi mắt xinh đẹp của Hoàng Ngân sắp cong thành vầng trăng lưỡi liềm mất.

Đầu cũng bắt đầu lắc lư theo điệu nhạc, không ngừng hát đi hát lại khúc hát khiến tim người ta đập nhộn nhịp ấy: “Có lẽ nào đó là tình yêu!”

“lalalalala…thình thịch…có lẽ nào đó là tình yêu! Tôi nghĩ rằng đó là tình yêu…”

Hương vị này, chính là tình yêu!

Bữa cơm cũng làm xong dưới lời ca vui vẻ của Hoàng Ngân.

Thật là hấp dẫn.

Hoàng Ngân thử một miếng, quả nhiên…là rất ngon!!

Hình như ngon hơn tất cả những lần trước nhiều.

Hoàng Ngân đặt hết món ăn lên bàn, mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ còn thiếu người thưởng thức.

Ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ thạch anh trên tường, đã sáu rưỡi rồi, chắc anh cũng phải về rồi chứ!

Dì Trần trước khi đi, Hoàng Ngân cố ý bảo bà không cần nói với Cao Dương Thành rằng mình về quê. Thế nên anh bây giờ chắc vẫn chưa biết dì Trần đã đi, vậy thì…”

Anh sẽ về ăn cơm chứ?!

Hoàng Ngân giống như cô vợ nhỏ lo lắng, ngồi đợi trước bàn cơm.

Đôi mắt cứ thỉnh thoảng lại liếc lên chiếc đồng hồ thạch anh trên tường, nhìn thời gian dần dần trôi đi, mà mãi không thấy bóng anh trở về. Không phải anh đã đi ăn ở ngoài rồi chứ?

Hoàng Ngân đợi đến lo âu, đang do dự không biết có nên gọi điện thoại hỏi một chút không, bỗng nhiên tiếng mở khóa ở cửa vang lên.

Trái tim của Hoàng Ngân chốc lát cũng theo đó mà sắp nhảy ra ngoài.

Vẫn là bộ quần áo lịch sự ban ngày, dù đã bận bịu cả một ngày, bộ vest vẫn chỉnh tề, dáng người thon dài, thẳng và cao như cây tùng đang đứng ở cửa, nhìn trân trân vào vị khách không mời mà đến ở trong nhà mình.

Hoàng Ngân như bị ánh mắt sắc bén của anh khoét vào, trong lòng hơi khó chịu, nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại tâm trạng, nở nụ cười, nói với anh: “Sao anh về muộn vậy, cơm đã nguội cả rồi. Mau đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm thôi, em đi hâm lại đồ ăn một chút.”

Hoàng Ngân như cô vợ nhỏ dặn dò anh.

Nói rồi bưng mấy món ăn đã nguội lạnh trên bàn, xoay người vào phòng bếp.

Hoàng Ngân tự thấy mình thể hiện không tồi, ít nhất trong biểu cảm không nhìn ra dấu vết nào. Nhưng cô tự biết, lúc này đây nhịp tim đang “thịch thịch thịch” đập rất nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực cô. Đôi tay cầm đĩa thức ăn cũng đổ đầy mồ hôi.

Nhưng đồ ăn vẫn chưa kịp đặt lên bếp, đã bị Cao Dương Thành ngăn lại, cầm lấy, tức giận ném lên bếp.

“Sao em lại ở đây?”

Anh hỏi.

Giọng điệu không vui.

Hoàng Ngân ngây ra một lát.

Nhìn đồ ăn trong đĩa bị đổ trên bếp, cô vô thức chau mày, chẳng nhìn Cao Dương Thành, lấy khăn lau không nhanh không chậm mà lau sạch canh đổ trên bếp, làm xong mới trả lời anh.

“Dì Trần xin nghỉ một tuần về quê chịu tang.”

Cao Dương Thành hai mày chau lại.

“Đúng! Vốn dĩ ngày mai bác ấy mới đi, nhưng bên kia gia đình giục gấp quá, thế nên…em để bác ấy đi sớm rồi…”

Câu sau này, Hoàng Ngân như giảm nhẹ tiếng đi…

“Em nghĩ em là ai? Nữ chủ nhân của căn nhà này sao? Em dựa vào gì mà để bác ấy đi về sớm?!”

Cao Dương Thành tức giận hét lên với Hoàng Ngân.

Hoàng Ngân trước giờ cũng không phải loại người dễ bắt nạt, cô ngẩng cổ, quát lại đáp lễ: “Anh gào cái gì mà gào, tuy rằng em để bác ấy đi là không đúng, nhưng không phải em đã tự mình đến chăm sóc anh rồi sao? Làm cơm cho anh đợi anh ở nhà, anh còn không vừa lòng cái gì?”

“Đúng vậy!! Anh đúng là không vừa lòng!! Rất không vừa lòng!!”

Anh nói, rồi thô lỗ cởi tạp dề trên người cô ra: “Tôi không quen có người lạ tùy tiện ra vào nhà tôi!! Ra ngoài—“

Anh đẩy Hoàng Ngân ra ngoài cửa.