Đều là những tấm ảnh của cô và Dương Dương ở Pháp........
Trong mỗi tấm ảnh, những nụ cười đều vô cùng rạng rỡ.
Cô cầm tay Dương Dương, đi khắp các phố lớn ngõ nhỏ ở Pháp.
Trong đó, có nhiều tấm ảnh lại làm cho Hoàng Ngân không kìm được tuôn nước mắt.
Trong đống ảnh đó, trên nhất là gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Cao Dương Thành, có lẽ là do bị chụp ảnh, cho nên mặt anh rõ ràng không tự nhiên.
Mà sau lưng anh là một con sông dài cong cong, trên mặt sông náo nhiệt lạ thường......
Thuyền lớn thuyền nhỏ trôi chảy qua, trên thuyền là những gương mặt với nụ cười rạng rỡ của hành khách.
Còn Hoàng Ngân, trong khung cảnh của dòng sông phía sau lưng anh, tìm thấy bóng hình của mình và Dương Dương......
Ở phía ngược sáng với máy ảnh, vẻ mặt của mẹ con cô lại nhìn được rõ ràng như vậy!!
Mà cô, chưa bao giờ gặp người đàn ông này ở Pháp!!
Cho nên...........
Bốn năm nay, cô và Dương Dương từ trước đến giờ đều sống trong thế giới của anh sao?!
Vì, xuân hạ thu đông, trong bức ảnh của mỗi mùa, đều có bóng hình của cả ba người họ......
Chỉ là không ở cùng một cảnh, không ở cùng một chỗ, hình như cũng không ở cùng một không gian.........
Chỉ là cô và Dương Dương không biết mà thôi!!
Xem hết những tấm ảnh trong cặp tài liệu, tâm tư Hoàng Ngân hoàn toàn rối bời.
Trong lòng, đầy ắp sự cảm động.........
Càng nhiều hơn là ngờ vực, là không hiểu!
Sự tồn tại của những tấm ảnh này có phải có thể nói lên rằng người đàn ông này từ trước đến nay đều có lòng đối với mình.
Đúng vậy!
Cho dù không có những tấm ảnh này, Hoàng Ngân vẫn có thể cảm nhận được rõ tâm tư của anh đối với mình......
Trong lòng anh vẫn có cô!
Hơn nữa, tình cảm đó, cô tin chắc rằng sẽ không ít hơn tình cảm của cô dành cho anh!
Nhưng......
Tại sao anh lại chưa bao giờ muốn dành cho cô một lời hứa về những chuyện tương lai?
Cho dù là ly hôn rồi, cũng chưa bao giờ nói muốn ở cùng cô, thậm chí, một câu yêu thương cũng không có!
Mà sự thân mật giữa họ.......
Dường như chỉ duy trì bằng tình yêu đơn thuần!!
Nhưng, những điều này không liên quan đến tình yêu trong sáng đơn thuần đó, càng không liên quan đến tương lai......
Anh rốt cuộc làm sao vậy?
Hoàng Ngân bỗng trở nên mơ hồ.
Cho đến khi nghe thấy tiếng cửa kính phòng tắm mở ra, Hoàng Ngân mới vội vàng đóng ổ F lại, giả vờ vẽ tranh.
Cao Dương Thành lại không nói gì nhiều, xốc chăn, không ngại ngần nằm xuống bên cạnh Hoàng Ngân, ngồi nửa người, tay theo thói quen ôm lấy eo thon nhỏ của Hoàng Ngân, mắt nhìn lên màn hình máy tính: “Làm như thế nào rồi?”
“Mới một lúc không xong được.”
Hoàng Ngân hơi chột dạ.
Cao Dương Thành ngước mắt lên nhìn đồng hồ thạch anh: “Cho em một tiếng nữa, trước khi trời sáng, nhất định phải ngủ.”
Thái độ cứng cỏi của anh, không để cho Hoàng Ngân phản bác lại.
Hoàng Ngân cũng chỉ còn cách gật đầu đồng ý.
Sau đó một tiếng, Cao Dương Thành không những không giục cô, thậm chí còn đề ra các ý kiến cho bản phác thảo của cô với mắt nhìn khách quan vô cùng chuyên nghiệp, còn đưa cho cô rất nhiều ý kiến về mặt thiết kế với thân phận đồng nghiệp.
Thái độ anh rất chuyên tâm, nghiêm túc.
Cuối cùng, dưới sự đồng tâm hiệp lực của cả hai người, cuối cùng bản thảo cũng hoàn thành mỹ mãn.
Vừa tròn một tiếng đồng hồ!
“Tốt quá rồi.....”
Hoàng Ngân thư giãn gân cốt, thực sự vẫn hơi mệt một chút.
“Cảm ơn.”
Cô cảm ơn Cao Dương Thành.
“Đi rửa mặt, rồi ngủ!”
Cao Dương Thành vỗ vỗ hông cô, muốn cô nhanh chóng đi ngủ.
“Ừ, được!”
Hoàng Ngân chui ra khỏi chăn, vào phòng rửa mặt
Hoàng Ngân nằm trên giường, ngủ bên cạnh là người đàn ông mà cô từng thầm thương trộm nhớ.
Cảm giác này......
Thật kỳ diệu!
Hình như những giấc mơ đẹp trước đây đã trở thành hiện thực, khiến cho người ta loạn trí, khó có thể tin được.
Bàn tay ấm áp chủa anh, theo bản năng đặt lên vòng eo thon nhỏ của Hoàng Ngân.
Nghiêng người ngủ, lông mi đen dày rũ xuống, hình thành một bóng đen mờ mờ, chóp mũi cao như được thợ điêu khắc, đôi môi gợi cảm......
Anh lúc này khiến cho Hoàng Ngân có chút điên loạn.
Giấc mơ đẹp như thế này, Hoàng Ngân sợ rằng chớp mắt một cái là sẽ tan biến.
Cô cũng làm theo anh, nằm nghiêng người đối diện anh.
Gối đầu lên khuỷu tay, hai mắt nhìn anh trước mặt, không chớp mắt.
“Dương Thành......”
Cô đột nhiên gọi anh.
“Ừ......”
Cao Dương Thành giọng trầm.
Một lúc lâu sau mới nhập nhèm mở mắt.
Có thể nhìn ra, anh hình như buồn ngủ thật rồi.
Nhưng nghe thấy Hoàng Ngân gọi anh, anh vẫn cố gắng mở mắt ra một lúc, hỏi cô.
“Sao thế?”
Khóe môi Hoàng Ngân cười nhạt, chớp chớp mắt, như làn sóng gợn nhẹ qua mắt, rồi nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của cô hỏi anh: “Chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ cùng tôi sống như thế này hết đời sao?”
Điều này.........
Hình như có tiết mục cưỡng hôn!
Tuy Hoàng Ngân biết không đúng thời điểm, cũng không sâu sắc.
Ừ, dù sao người ta cũng vừa ly hôn không lâu.
Vẻ mặt ngạc nhiên, khiến ánh mắt sâu lắng của Cao Dương Thành sáng lên.
Tay lớn ôm vào eo của Hoàng Ngân, ngày càng siết chặt.
Rất lâu....
Lúc Hoàng Ngân tưởng anh sẽ không trả lời nữa, thì lại nghe thấy một câu trả lời trầm lắng: “Anh vẫn đang cố gắng......”
Sau đó, dùng một ít lực, ôm chặt Hoàng Ngân vào lòng ngực.
Anh chống nhẹ cằm lên đỉnh đầu Hoàng Ngân, mát xa nhẹ da đầu Hoàng Ngân, ngứa ngứa, tê tê, không hiểu sao lại có một sức hấp dẫn kỳ lạ khiến cô yên tâm.
Cũng giống như những lời nói mà anh vừa nói.
Tuy Hoàng Ngân nghe không hiểu, nhưng vẫn là không hiểu tại sao lại khiến cô yên lòng.
Được anh mát xa, Hoàng Ngân không chịu được liền bật cười.
Tay nhỏ nhắn như muốn phản kháng đẩy cằm của anh ra, nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
“Có phải anh còn chuyện gì vẫn mãi giấu tôi không?”
“Ừ.”
Cao Dương Thành gật đầu, thành thật trả lời.
Kéo tay cô xuống, tiếp tục mát xa đầu cho cô.
Thái độ thành khẩn của anh lại khiến cho Hoàng Ngân không biết nói gì.
Cô che miệng: “Bác sĩ Cao, anh cũng không cần phải thành khẩn quá đâu?”
“Anh không muốn lừa em.........”
Cao Dương Thành bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hoàng Ngân, yêu chiều đem bàn tay để giữa hai cánh môi gặm cắn.
Lòng Hoàng Ngân có chút rung động.
Cảm giác này, dường như được quay về những năm tháng trước đây......
“Nhưng tôi có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh.”
Hoàng Ngân hơi động đậy.
Cao Dương Thành hơi cau mày: “Anh sẽ cố gắng trả lời hết những câu có thể trả lời được, còn những câu hỏi không thể trả lời..........”
Anh lắc đầu: “Anh có thể lựa chọn im lặng.”
“Được thôi!”
Hoàng Ngân không gò ép.
“Hỏi đi.”
Cũng đúng!
Mấy năm nay, xảy ra nhiều chuyện như thế này, giữa họ kiểu gì cũng cần một cơ hội để hiểu nhau.
“Tại sao anh đột nhiên lại bỏ nghề y sang kinh doanh.”
Câu hỏi này đã luẩn quẩn trong đầu Hoàng Ngân từ rất rất lâu rồi.
“Nếu anh nói là mẹ anh ép, em có tin không?”
Cao Dương Thành làm theo tư thế của cô, gối đầu lên tay nằm đối diện cô, tay còn lại chạm nhẽ vào mũi của cô, cong mi cười hỏi cô.
“Đương nhiên không tin!!”
Hoàng Ngân vẽ ra trước ngực một chữ X to đùng: “Tôi tin mẹ anh sẽ ép anh, nhưng tôi tin anh sẽ không để bà ấy ép anh vô duyên vô cớ! Trừ khi, bà ấy đã nắm trong tay điểm yếu của anh! Còn nữa, hôm đó tôi nghe được những lời anh nói với mẹ, tôi đoán, bốn năm nay anh đã rất cố gắng phấn đấu trong kinh doanh, thực ra....chỉ là để bảo vệ thực lực của mình, làm suy yếu thế lực của mẹ anh, từ đó......bảo vệ tôi và Dương Dương, đúng không? Cho nên, anh thật ra từ trước đến nay vẫn vì tôi và Dương Dương mà từ bỏ ước mơ làm bác sĩ của anh, có đúng không?”
Hoàng Ngân cố hỏi anh.
Thấy bộ dạng nghiêm túc của cô, Cao Dương Thành không chịu nổi liền bật cười nhẹ.
“Cười cũng không có tác dụng gì đâu! Ngài Cao, mời anh trả lời thẳng vấn đề, không được đổi chủ đề! Ngoài ra, nhớ lấy lời anh vừa nói với tôi, anh nói anh không muốn lừa tôi! Bây giờ câu trả lời chỉ có hai, một là ‘đúng’, hai là ‘không đúng’! mời anh trả lời thành thật nhất! Đúng hay không đúng!!”
“Sợ em rồi!”
Cao Dương Thành ôm Hoàng Ngân vào lòng: “Giống như Đường Tăng vậy, lải nhải mãi, không định ngủ à?”
“Ngài Cao, anh bây giờ không dám đối diện trả lời câu hỏi của tôi sao?”
Hoàng Ngân nhìn anh với ánh mắt căng thẳng: “Chuyển chủ đề đồng nghĩa với im lặng, im lặng đồng nghĩa với thừa nhận!”
“..........”
Người phụ nữa này!!
“Cho nên, anh thật sự là vì tôi và Dương Dương nên mới.....”
Suy nghĩ này thực ra đã hiện lên trong đầu Hoàng Ngân vô số lần, nhưng......
Cô không dám thừa nhận!
Cũng không muốn thừa nhận!!
Bác sĩ là một nghề thiêng liêng, đối với người đàn ông này nó có nghĩa là gì, cô vẫn rõ hơn bất kì ai khác!
“Em đừng nghĩ linh tinh, anh cũng không chỉ vì riêng cô và Dương Dương! Hơn nữa, cuộc sống bây giờ của anh thật sự rất tốt, tất cả mọi thứ đều tốt!”
Cao Dương Thành vỗ về cô
Bàn tay lớn vỗ nhẹ vào lưng cô, trấn an tâm trạng áy náy của cô.
Tay Hoàng Ngân cầm phải vạt áo choàng tắm của anh, trong lòng xấu hổ tới mức khó chịu không yên.
Bốn năm trước anh vì cứu con trai, không chút do dự quyết cưới một người phụ nữ mà anh không yêu, mới hình thành ra một cuộc hôn nhân thê thảm như bây giờ.
Sau đó lại vì muốn bảo vệ cô và con trai, lại dứt khoát từ bỏ ước mơ mà anh theo đuổi hơn 20 năm nay.......
Vì cô và con, người đàn ông này đều không chút do dự gạt bỏ hết ước mơ và hạnh phúc của cả đời.........
Thậm chí, Hoàng Ngân nhớ đến lần lưỡng lự của anh năm đó, bất lực, do dự, đến cuối cùng vẫn dứt khoát kiên quyết!!
Còn cô thì sao?
Cô đã làm được những gì?
Bốn năm sau mới quay về, cô vẫn giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện, còn đối đầu với anh?!
“Bác sỹ Cao, anh vẫn sẽ làm bác sỹ chứ?”
Hoàng Ngân ngước đầu, vẻ mặt khao khát nhìn anh.
Cô mong anh có thể quay về với ước mơ.......
Cho dù là vì anh, hay là vì cô.
Sự kì vọng từ sâu trong đáy mắt trong sáng, khiến cho Cao Dương Thành có chút rung động.
Nhưng anh vẫn lắc đầu: “Anh không chắc.”
“Không chắc......”
Ánh mắt Hoàng Ngân sáng ngời, hưng phấn hét lên: “Không chắc là còn hy vọng rồi?! Bác sỹ Cao chắc chắn sẽ có ngày mặc áo blouse, đúng chứ?”
Tâm trạng cô còn phân khích hơn anh.
“Áo blouse?”
Cao Dương Thành nhanh chóng cau mày.
Cảm thấy được, người phụ nữ này phấn khích như vậy, đơn thuần chỉ là bởi vì..... chiếc áo blouse!!
“Bác sỹ Cao, giá trị bản thân bây giờ của anh cao không?”
Bỗng nhiên Hoàng Ngân lại hỏi.
Hình như là chuyển chủ đề.
Không đầu không đuôi, tâm tư vẫn rất hưng phấn.
“Ừ?”
Cao Dương Thành vẫn hơi khó hiểu: “Sao vậy?”
“Có thể mua một bệnh viện không?”
“.....”
Hóa ra, suy nghĩ cô vẫn đang ở chủ đề trước.
Nhưng, lời đề nghị này, thật sự không tồi!
Có lẽ, anh thật sự có thể suy nghĩ xây dựng một bệnh viện, làm chủ đầu tư, cũng không phải dựa dẫm vào ai.
“Tôi vẫn còn một câu hỏi muốn hỏi anh.....”
Hoàng Ngân thật sự biến mình thành mười vạn câu hỏi vì sao.
“Nói.”
“Có phải anh bị bệnh không?”
Cô nhìn anh với chút lo lắng.
“Bị bệnh?”