Kiểm tra bệnh xong, Vũ Phong và Cao Dương Thành đi lên trước: “Anh hai, buổi chiều họp xong, quyết định hai ngày sau làm phẫu thuật, được không?”
“Ừm”
Cao Dương Thành cân nhắc.
“Chị dâu, em đi trước đây, chị nghỉ ngơi cho khỏe”
Anh ta vẫy vẫy tay với Hoàng Ngân, sau đó dẫn đoàn bác sĩ đi ra khỏi phòng.
Thùy Sam chỉ nói là xong việc sẽ quay lại tìm, sau đó theo chân bọn họ ra khỏi phòng.
“Hai đứa hình như có trục trặc”
Hoàng Ngân vươn cổ ngó theo bóng dáng hai người đó, rồi nói với Cao Dương Thành.
Cao Dương Thành ngồi trên ghế sofa đọc báo, nghe thấy lời nói của Hoàng Ngân thì hơi trầm ngâm, coi như là đã trả lời, cũng coi như không tiếp lời.
Thấy Cao Dương Thành dáng vẻ không quan tâm chút nào đến vấn đề này, Hoàng Ngân hờn giận.
Cũng đúng, đàn ông mấy ai có hứng thú với mấy tin tức bát quái.
“Tôi muốn đi vệ sinh”.
Hoàng Ngân đột nhiên nói.
Cao Dương Thành ngẩng đầu lên, nhìn cô
“Mau lên, tôi sắp không nhịn được nữa rồi”
Thật ra vừa rồi lúc bác sĩ đến kiểm tra, cô đã muốn đi vệ sinh rồi, nhưng bởi vì có nhiều đàn ông ở đây nên cô ngại, bây giờ họ đi rồi, cô phát hiện cô càng không nhịn nổi nữa.
“Mau lên, mau lên”
Thấy Cao Dương Thành chậm rề rề, cô lại thúc giục.
Cao Dương Thành ôm ngang người Hoàng Ngân lên, đi về phía nhà vệ sinh, thấy dáng vẻ bức bách của cô, mày kiếm anh tuấn của anh khẽ nhíu lại “Em đừng có tè dầm đấy!”
“Anh mau lên, tôi sắp không nhịn được rồi..”
Hoàng Ngân nỗ lực khép chặt hai chân lại.
Tuy tư thế này không đẹp chút nào nhưng lời nói này bỗng khiến người ta nghĩ xa xôi...
Nhất là trước mặt người mình thích nói chủ đề này, rõ ràng là cũng ảnh hưởng ít nhiều đến hình tượng đẹp của cô, nhưng đúng là đời người có ba chuyện gấp, hơn nữa cô còn thực sự gấp không chịu được!
“Em đúng là không giống con gái”
Cao Dương Thành cũng không quên chọc cô
“Hừ, tôi giống với tất cả con gái trong thiên hạ, đều ngồi xổm”
Hoàng Ngân cực lực phản bác lại.
Cao Dương Thành ôm cô đi đến chỗ bồn cầu, Hoàng Ngân giục anh “Anh mau đi ra đi!”
Cao Dương Thành vừa xoay người thì… Hoàng Ngân đã không chờ được nữa mà cởi quần ra.
Cô còn đang vội "xả" nên nghĩ là anh xoay người sẽ đi ra luôn, ai ngờ…
“Vũ Phong nói em...”
Lời tiếp theo còn chưa được nói hết, Cao Dương Thành đã bị cảnh tượng nhìn thấy làm cho á khẩu.
Mà Hoàng Ngân…
Một chân dùng sức cố chống đỡ cơ thể, hai chân gập lại, thân hình hơi khom, và quần chíp của cô đã được kéo xuống tận đầu gối...
Tầm mắt của Cao Dương Thành không tự chủ được mà dời đến chỗ hai chân trắng nõn của Hoàng Ngân...
Và
Nơi giữa hai chân... nơi chứa đầy..
sự cấm đoán!
Anh nhìn không chớp mắt, ánh mắt nóng rực!
Mà Hoàng Ngân thì bối rối, khuôn mặt đỏ bừng, cô nhất thời đứng đơ ở đó, hoàn toàn không biết nên làm sao!
Sau khi tỉnh táo lại, cô đột nhiên nhận ra đang xảy ra chuyện gì.
“Cao Dương Thành!!!”
Hoàng Ngân kéo quần lên với tốc độ nhanh như chớp, xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, mặt đỏ bừng, nghiến răng quát: “Anh đi ra!”
Cao Dương Thành vẫn vẻ mặt thản nhiên như cũ, thu lại tầm mắt: “Vũ Phong nói tình hình em khôi phục rất tốt, qua vài ngày nữa làm em có thể tự đi lại được rồi”
“...”
Trước khi Hoàng Ngân nổi giận, Cao Dương Thành bước vội ra khỏi phòng vệ sinh.
Ngồi ở sofa, đọc báo, trong đầu anh vẫn nghĩ tới cảnh tượng buồn cười vừa rồi
Nhớ tới vẻ mặt vặn vẹo của Hoàng Ngân vừa rồi, anh không nhịn được bật cười.
Đương nhiên, càng hơn nữa là…
phần bụng, có cảm giác hơi thít chặt!
Làm anh không thể bỏ qua..
Ngày hôm nay, cuộc phẫu thuật được tiến hành như đã định.
Hoàng Ngân gọi Thùy Sam đến phòng bệnh
“Thùy Sam, xin cô đấy, chị đảm bảo, đảm bảo chỉ ở trong phòng gây mê nhìn, tuyệt đối không vào phòng phẫu thuật, được không?”
Buổi phẫu thuật đầu tiên sau bốn năm, cô muốn tận mắt chứng kiến.
Muốn cổ vũ cho anh, muốn lúc anh ngẩng đầu lên nhìn, thì biết rằng, luôn có một người mãi mãi ủng hộ ước mơ của anh vô điều kiện.
“Nhưng chuyện này em cũng không có thẩm quyền quyết định.”
Thùy Sam vô cùng đồng cảm với tâm trạng của Hoàng Ngân: “Hay là thế này đi, chị nói với Vũ Phong, chắc là anh ấy sẽ đồng ý với chị”
“Chị nói rồi...”
Hoàng Ngân cúi đầu ủ rũ, bĩu môi nói: “Cao Dương Thành không cho phép, cho nên chủ nhiệm Vũ cũng không đồng ý”
Thùy Sam hiếm lắm mới nở được nụ cười: “Thầy Cao chắc là sợ lúc có mặt chị, anh ấy sẽ không tự nhiên”
“Vậy sao?”
Hoàng Ngân tựa người vào gối, tâm trạng hơi chán nản: “Thôi vậy, không làm khó các cô nữa, đến lúc đó cô nhớ cổ vũ anh ấy nhiều vào giúp chị”
Thùy Sam nghiêng đầu nhìn Hoàng Ngân, trêu cô: “Em cảm thấy em có cổ vũ nữa thì cũng không bằng một ánh mắt của chị...”
Sóng mắt Hoàng Ngân khẽ dao động, nghe thấy lời nói cô, trong lòng phơi phới: “Thật không?”
“Hay là...”
Thùy Sam ngồi thẳng dậy, mím môi nói: “Em giúp chị đi hỏi lại anh ấy nhé!
“Ai?”
“Vũ Phong.”
“Hai đứa đang cãi nhau à?”
Hoàng Ngân quan tâm hỏi.
“Không có ạ”
Thùy Sam lắc đầu cười cười: “Hai ngày không nói chuyện, lấy đâu ra cãi nhau hả chị.”
“Còn nói là không cãi nhau.”
Hoàng Ngân nói rồi tiện tay với lấy cái gương ở tủ đầu giường đưa cho cô ấy: “Cô tự xem đi, cười lên, mắt nhìn vẫn buồn, sắc mặt thì không tươi, Sam à, hai đứa có chuyện gì thế, cô mở lòng nói rõ ra đi, hai người ai cũng buồn bực không nói ra, thì giải quyết sao được”
Thùy Sam nhìn sắc mặt trắng bệch của cô ấy trong gương.
Không còn một chút nào tinh thần vui tươi như mọi ngày của Dương Thùy Sam.
Cô ấy không thích bản thân của bây giờ.
Thùy Sam đặt gương xuống nói: “Anh ấy có vợ sắp cưới rồi chị ạ.”
Cô ấy cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe bình thường nhất có thể.
“Tại sao?”
Hoàng Ngân cho rằng cô nghe nhầm rồi.
“Cô gái đó rất xinh đẹp, em gặp rồi, khí chất giống hệt với cô gái bốn năm về trước! Chắc là anh ấy thích kiểu người như vậy...”
Thùy Sam hít một hơi, gượng nhếch khóe môi, cố làm ra vẻ thoải mái, nhún vai nói: “Bây giờ người ở khoa ngoại thần kinh đều đang bàn tàn vô cùng sôi nổi, chắc là không bao lâu nữa hai người đó sẽ kết hôn...”
Nói đến đây, Thùy Sam lại không nhịn được mà đỏ mắt.
Hoàng Ngân không nói ra được là cảm giác của cô gì.
Tóm lại nghe xong cô vừa tức vừa giận, đương nhiên, càng đau lòng nhiều hơn.
Ngực cũng bởi vì cảm xúc quá khích mà thở hổn hển.
Hoàng Ngân nhấc chăn ra, thậm chí chẳng để ý đến vết thương ở chân: “Chị đi giúp cô hỏi anh ta cho rõ ràng? Năm đó cũng thế, bây giờ cũng vậy? Anh ta chơi đùa phụ nữ thành nghiện rồi à?”
“Chị Hoàng Ngân!”
Thùy Sam vội vàng giữ cô lại: “Chị đừng kích động...”
Một màn sương mờ lan dần trong vành mắt Thùy Sam: “Chị đừng đi tìm anh ấy.”
Cô ấy năn nỉ Hoàng Ngân “Để em giữ lại chút tôn nghiêm còn lại trước mặt anh ấy...”
Tim Hoàng Ngân thắt lại.
Ngơ ngẩn ngồi lại về giường, cô giật mình nhìn Thùy Sam “Cô... yêu anh ta rồi à?”
Vì lời nói của Hoàng Ngân mà nước mắt Thùy Sam càng ngày càng tuôn nhiều.
“Thật à?”
Hoàng Ngân lại hỏi.
Có cảm giác hận không thể rèn sắt thành thép.
Thùy Sam vội vàng lau nước mắt, lại không trả lời câu hỏi của Hoàng Ngân, cô đứng dậy: “Chị Hoàng Ngân, sau khi nói chuyện xong em sẽ thông báo với chị”.
Thùy Sam đi ra khỏi phòng bệnh của Hoàng Ngân, trong lòng vẫn luôn nghĩ tới câu nói đó của Hoàng Ngân.
Lúc Hoàng Ngân hỏi cô, cô như đang trốn chạy, bởi vì, đáp án đã rõ ràng trong lòng cô rồi.
Mà cô lại không dám đối diện.
Bởi vì, trải qua thời gian bốn năm bị tổn thương, cô vẫn một lần nữa ngu xuẩn bước vào vũng bùn dịu dàng mà người đàn ông này cho mình.
Rõ ràng biết chỉ là giả dối, cô vẫn lao đầu vào!
Lần đầu tiên là ấu trĩ, thì lần thứ hai là ngu si!
Thùy Sam đứng ở trong thang máy thở hổn hển, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc, trong đầu nghĩ tới lát nữa nên làm thế nào để giữ bình tĩnh trước mặt người đàn ông đó, để nói ra lời đề nghị của mình.
Thật ra cô cũng không muốn tới tìm anh, nếu không phải là vì Hoàng Ngân.
Đứng ở cửa phòng làm việc, Thùy Sam đã điều chỉnh cảm xúc của bản thân về mức tốt nhất có thể.
Ít ra, không nhìn ra được sự khác lạ nào trên khuôn cô.
“Cộc cộc cộc!”
Cô lễ phép gõ cửa ba tiếng.
“Mời vào”
Giọng nói nồng ấm, vọng ra từ trong phòng.
Tim cô khẽ run run.
Hít sâu một hơi, cô đẩy cửa đi vào phòng.
Vũ Phong có vẻ đang bận, vẫn đang cúi đầu bận chỉnh sửa tài liệu gì đó trong tay, cũng không ngẩng đầu lên nhìn người vừa tới.
Chắc là vì không thấy người tới nói gì, anh mới ngẩng đầu lên nhìn ra phía cửa.
Lúc nhìn thấy Thùy Sam đứng ở cửa, anh hơi ngẩn ra, sóng mắt hơi dao động.
Anh đứng dậy, tay đút túi áo blouse, bước về phía Thùy Sam.
Anh bước lại càng gần, Thùy Sam càng cảm thấy ngộp thở, tim nhảy nhót không ngừng.
Vũ Phong đi đến cách cô nửa mét thì dừng lại.
Đầu hơi cúi.
Anh nhìn cô từ trên cao mang ý dò xét cô, mang theo cảm giác áp dìh sẵn có, bao trùm lấy cô, khiến cô cảm giác hít thở khó khăn.
“Có chuyện gì à?”
Anh lên tiếng trước.
“Ừm.”
Thùy Sam khẽ hít một hơi, ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt sâu thẳm của anh.
“Là chuyện, chị Hoàng Ngân nói muốn quan sát cuộc phẫu thuật, chỉ ở trong phòng gây mê và sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc phẫu thuậ.t”
“Cho nên em đến để xin thay cho chị ấy à?”
Vũ Phong khoanh tay trước ngực,hỏi Thùy Sam.
Lúc này, giọng điệu không còn chút dáng vẻ cà lơ phất phơ nào của trước kia nữa, mà thay vào đó là ngữ điệu của một chủ nhiệm nguyên tắc.
Ít nhiều làm Thùy Sam chưa kịp thích ứng, cô có cảm giác cực kỳ khó chịu.
Nhưng cô không thể hiện ra ngoài.
“Mong chủ nhiệm Vũ châm chước cho...”
Thái độ của Thùy Sam vô cùng lễ phép, cũng vô cùng khách sáo.
Vũ Phong lẳng lặng nhìn cô.
Vẫn luôn nhìn.
Nhìn rất lâu, mãi cho đến khi Thùy Sam tưởng anh không nói chuyện nữa thì đột nhiên anh lên tiếng: “Được.”
Một chữ đơn giản, không làm khó, nhưng giống như nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Thùy Sam hơi bất ngờ với sự đồng ý dễ dàng của anh.
Hơi ngẩn ra vài giây, rồi cô tỉnh táo lại, gật đầu nói: “Cám ơn chủ nhiệm Vũ, vậy anh làm việc đi, tôi đi đây.”
Thùy Sam nói xong, quay người đi khỏi.
Đang định kéo cửa ra thì đột nhiên thấy cổ tay trái bị nắm chặt lấy, khoảnh khắc sau đó, cả người cô bị một lực kéo xoay người lại, ánh mắt bất ngờ đối diện với ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm của Vũ Phong.
Đôi mắt đen như mực của anh như cơn lốc xoáy, như có thể hút lấy Thùy Sam vào bất cứ lúc nào.
Cô theo bản năng giãy ra, nhưng không giãy ra được, mà lực tay của anh càng mạnh hơn.
“Chúng ta nói chuyện”
Cuối cùng Vũ Phong cũng mở miệng nói.
Thùy Sam chỉ cảm thấy đau nhức.
Bàn tay nhỏ vùng vẫy, khẽ cúi mắt, không nhìn anh ta: “Đừng như vậy... giữa chúng ta... thực ra vốn không có gì để nói cả.”
Thực ra, lúc này, ngoài đau ra, cô còn thấy hoang mang.
Nói chuyện, chuyện gì?
Nói những lời ngon ngọt anh từng thì thầm bên tai cô sao?
Sau đó lại làm cô tin là thật, lại làm cô lần nữa nảy sinh tình cảm sao?