Phát hiện Hoàng Ngân thất thần, Cao Dương Thành vỗ vỗ gương mặt ửng đỏ của cô.
Động tác rất nhẹ nhàng giống như hành động nhỏ vô cùng thân thiết của các cặp đôi yêu nhau.
Vừa chạm lên làn da mềm mại của cô, Cao Dương Thành liền giật mình một chút, Hoàng Ngân cũng hoàn hồn trở lại.
Làn da mềm mại ấy cảm nhận được đôi bàn tay to với vết sẹo của anh, hơi thô ráp nhưng lại khiến cho người ta yên lòng.
“Không……”
Hoàng Ngân lắc đầu, ngẩng đầu hỏi anh: “Bao giờ tiến hành phẫu thuật?”
“Sao cơ?”
Cao Dương Thành cúi đầu, ánh mắt sâu lắng nhìn vào đôi mắt trong suốt của Hoàng Ngân.
“Tôi có một chút kỳ vọng.”
“…………”
Cao Dương Thành cảm thấy câu nói này thật buồn cười, ngồi xuống cạnh giường của Hoàng Ngân: “Đỗ Hoàng Ngân, tôi phẫu thuật mở hộp sọ cho người ta, điều này có gì đáng kỳ vọng?”
Anh hơi nhắm mắt lại, khoanh tay, nhìn Hoàng Ngân: “Tôi thấy tư duy của cô không bình thường cho lắm, cô đối với nghề bác sỹ này, đặc biệt là chiếc áo blouse trắng của bác sỹ, đó dường như là 1 tình yêu cố chấp, nói cách khác, về mặt tâm lý thì cô có lẽ cũng được coi là một loại tôn sùng nào đó”
“Tôn sùng?”
Hoàng Ngân đang chuẩn bị uống nước, nghe xong câu nói đó suýt nữa thì trực tiếp phun thẳng lên gương mặt tuấn tú nghiêm nghị của Cao Dương Thành.
Cô vội vàng nuốt ực nước trong miệng xuống, vừa buồn cười vừa tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, hỏi: “Anh biết tôn sùng là cái gì không?”
Ngay sau lần người phụ nữ này yêu cầu mình mặc áo blouse anh đã lật lại những tài liệu liên quan đến ngành tâm lý học.
Không lật còn tốt hơn, vừa lật liền giật mình.
Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Hoàng Ngân đang trừng mắt nhìn mình, anh càng cảm thấy người phụ nữ này nhất định là thích phương diện này.
Cho nên, cái mà cô thích căn bản không phải là con người Cao Dương Thành, mà là mê đắm chiếc áo blouse của anh? Hoặc chỉ là thích dáng vẻ khi anh mặc áo blouse.
Nghĩ như vậy Cao Dương Thành bỗng cảm thấy phiền toái.
Quen cái đầu ấy quen!!!
Hoàng Ngân chán nản gãi đầu.
Nhưng không hề biết điều anh nói là quen nhìn thấy cô rồi động lòng…….
Dường như, một vài tình cảm đã có sẵn trong cơ thể trong mạch máu của anh, một khi đã trở thành thói quen thì cả đời sẽ không sửa lại được!
Cao Dương Thành đứng dậy đi ra ngoài, trong tay còn cầm quyển “Đến đây, bác sĩ cầm thú!”, vừa đi vừa gọi điện cho Lý Nam Vũ: “Thư kí Lý, mang mấy quyển báo Tuổi trẻ đến bệnh viện!”
“……..”
Báo tuổi trẻ!!
Hoàng Ngân có phải may mắn hay không, ít nhất không phải “Trích Hồ Chí Minh”?!
Cao Dương Thành rời đi, nhẹ nhàng khoan khoái, mùi hương đặc biệt khiến cho cô mê đắm.
Hoàng Ngân vẫn không rõ hiện tại giữa mình và người đàn ông này rốt cuộc có mối quan hệ gì, giống như cô từng nói, là không rõ ràng thôi!
Nhưng thật ra anh cũng không tồi lắm, không phải sao?
Cô cảm thấy như vậy, nhưng không biết rằng trong lòng tổng giám đốc Cao lại là một tình cảnh khác.
Ít nhất, Cao Dương Thành cảm thấy, chuyện lớn như ly hôn, hẳn là nên lên lịch trình rồi!
Ba chữ ‘Không rõ ràng’ có thể miêu tả anh, nhưng lại không thể để người khác hình dung ra cô ở bên cạnh anh.
Ít nhất ‘Tình nhân’: ‘Kẻ thứ ba’, những hình dung từ ti tiện này, anh quyết không để người khác gọi cô như vậy.
Nếu như nhất thiết cần một danh phận, cô cũng phải là vợ!
Cao Dương Thành ra ngoài sảnh, tiện tay đóng cửa phòng bệnh lại.
Anh gọi điện cho luật sư riêng của mình: “Luật sư An, gửi cho tôi đơn ly hôn! Ngoài ra, làm cho chu đáo những vấn đề liên quan đến phân chia tài sản sau ly hôn, tôi cần một kết quả mĩ mãn nhất!”
“Vâng!”
“Sáng sớm mai, tôi cần thấy nó!”
Giọng Cao Dương Thành không giận tự uy.
“Rõ!”
Cao Dương Thành vừa từ phòng bệnh ra sảnh đã thấy Tiểu Hướng Dương khoác một chiếc cặp sách siêu to từ ngoài đi tới.
Vừa nhìn thấy ba mình, cậu liền ngoan ngoãn hét lên “Ba.”
“Con đang vác cái gì đấy?”
Cao Dương Thành nghi ngờ nhìn ra phía sau lưng cậu bé, bước lại gần cậu, tiện tay nhấc cặp sách ra khỏi thân hình nhỏ bé của cậu, ước lượng, chau mày: “Cái gì mà nặng như thế này?”
Cậu bé chớp chớp đôi mặt to tròn đen nhánh, thành thật thú nhận: “Máy tính của Hoàng Ngân ạ.”
Cao Dương Thành mang cặp sách vào phòng bệnh, thằng bé kia cũng lẽo đẽo theo sau.
“Hoàng Ngân——”
Cậu bé vừa ngồi xuống cạnh giường của Hoàng Ngân, sờ lên trán đang băng bó của cô, đau lòng hỏi: “Hôm nay có còn đau không ạ?”
“Một chút……”
Tiểu Hướng Dương nhoẻn miệng, thổi nhẹ về phía vết thương của Hoàng Ngân, sau đó, chớp mắt, hỏi cô: “Có còn đau không ạ?”
“Hết đau rồi!”
Hoàng Ngân hài lòng thỏa dạ, ôm bé cưng vào trong lòng, bỗng nhiên, giống như nhớ ra điều gì: “Máy tính của mẹ đâu?”