Từng đường nét trên gương mặt đẹp trai của anh ta giống như bức tượng điêu khắc của một vị thần vậy. Ánh trăng sáng ngời chiếu xuống như phủ một lớp lụa mỏng mê người lên anh ta, khiến anh ta càng thêm gợi cảm, mê hoặc và vô cùng cám dỗ...
Khiến cho thiếu nữ nhìn thấy đều có thể... rung động trái tim.
Ngay cả Thùy Sam cũng si mê rất lâu.
Cô nghĩ, nếu như mình và người đàn ông trước mắt này không trải qua lần gặp mặt bốn năm trước, mình có thể lại ngã vào trong cạm bẫy dịu dàng của anh ta không?
Sẽ là vậy!
Nhất định sẽ là như vậy!
Thùy Sam mỉm cười có chút cay đắng.
Bởi vì, cô đã đi qua hố lửa năm đó, cho tới bây giờ dường như cũng sắp không chịu nổi nữa...
Vũ Phong, nếu chúng ta đã không có cách nào ở bên cạnh nhau cả đời thì anh cần gì phải trêu chọc trái tim của tôi hết lần này tới lần khác như vậy chứ?
- - - - - - - - - - - - -
Sau khi Hoàng Ngân nhận được giấy ra vào trên công trường từ chỗ của Tiểu Bát và chứng minh được mình là người chịu trách nhiệm thiết kế cho dự án lần này, cô nói vài câu với bảo vệ qua kiểm tra liền được cho vào.
Khách sạn cao tới năm mươi tám tầng, từ tầng một đến tầng mười, mỗi tầng đều có bố trí không giống nhau. Lúc này, bản thiết kế của cô mới hoàn thành đến tầng thứ ba, nhiệm vụ chính của ngày hôm nay là xem bố trí của các tầng.
Cô đã biết được các chi tiết cặn kẽ từ Tiểu Bát, nhưng về bố cục cụ thể thì vẫn phải tự mình xem mới được.
Tầng 58 không có thang máy, cô chỉ có thể dựa vào thang máy công trình để thay thế.
Khi Hoàng Ngân đi thang máy công trình đến tầng thứ mười, không ngờ nó lại xuất hiện vấn đề, vừa mất trọng lượng liền trực tiếp rơi từ tầng mười xuống.
Trong thay máy công trình, Hoàng Ngân hét lên chói tai và gương mặt trắng bệch.
Mãi đến khi “rầm” một tiếng, thang máy công trình đập xuống đất, Hoàng Ngân mới ngã từ bên trong ra và trán đập mạnh xuống nền đá, mắt cá chân vẫn còn kẹt ở cỗ cửa thang máy. Chỉ nghe thấy tiếng xương vỡ đã vang lên “rắc” một cái, Hoàng Ngân liền cảm thấy trước mắt mình tối sầm và cứ thế ngất đi, chỉ có trên trán vẫn đang không ngừng rỉ máu.
“Trời ơi!!! Có người ngã từ trên tầng xuống rồi!!”
“Nhanh gọi 115 đi!!! Nhanh lên.”
“Nhanh thông báo với người của bộ công trình qua đây!!”
“Nhanh bảo thư ký Lý tới xem thử!!”
Chẳng bao lâu, tiếng xe cấp cứu đã vang lên. Hoàng Ngân hôn mê bất tỉnh được nhân viên cấp cứu 115 đưa vào bệnh viện.
Lý Nam Vũ nhận được điện thoại liền vội vàng chạy từ công ty tới bệnh viện.
Anh ta hỏi nhân viên phụ trách: “Anh đã kiểm tra chưa? Cụ thể là nhân viên nào trong công ty của chúng ta vậy?”
“Đó là một nhà thiết kế tên là Lý Thiện Linh.”
Lý Thiện Linh là tên thật của Tiểu Bát, Hoàng Ngân mượn thẻ làm việc của cô và dán hình của mình lên.
Nhân viên phụ trách chuyển thẻ làm việc cho Lý Nam Vũ.
“Lý Thiện Linh?”
Lý Nam Vũ nhận lấy. Anh ta vừa nhìn tấm hình trên thẻ làm việc liền biến sắc.
Đây đâu phải là Lý Thiện Linh chứ? Ảnh này rõ ràng chính là cô gái mà tổng giám đốc nhà bọn họ luôn ngày nhớ đêm mong mà!!
Chết tiệt!!!
“Anh nhanh dẫn tôi đi thăm cô ấy xem tình hình thế nào?”
Lý Nam Vũ bước nhanh về phía phòng bệnh.
Nhân viên phụ trách thấy vẻ mặt Lý Nam Vũ không tốt liền vội vàng đuổi theo và thận trọng nói: “Bác sĩ chẩn đoán tình hình vẫn tương đối tốt, trán bị thương và có chấn động não rất nhỏ, mắt cá chân bị gãy. Nhưng bác sĩ nói những vết thương này cũng không có vấn đề gì lớn nên sẽ mau lành thôi.”
“Thế này mà anh còn nói là tình hình tương đối tốt, không vấn đề lớn nữa à??”
Lý Nam Vũ gần như đã tưởng tượng ra được tổng giám đốc Cao của bọn họ sẽ nổi giận rồi!
“Nếu anh dám báo cáo như vậy với tổng giám đốc Cao thì ngài ấy muốn không bẻ gãy tay, gãy chân anh cũng khó đấy!”
Anh ta nghiến răng nói với nhân viên phụ trách.
“...”
“Cho người đi điều tra rõ ràng về nguyên nhân gây ra sự cố, tuyệt đối không thể qua loa cho xong được. Anh cứ nói là tổng giám đốc Cao tự mình căn dặn!! Còn nữa, anh tốt nhất nên cầu khẩn cho tình hình của Lý Thiện Linh gì đó được khôi phục tốt, nếu không... tất cả các người cứ chờ bị tổng giám đốc Cao tự mình gửi thư đuổi việc đi!!”
Lý Nam Vũ cảnh cáo xong liền vội vàng bước vào phòng bệnh, để lại nhân viên phụ trách toát mồ hôi lạnh đầy đầu. Anh ta vẫn chẳng hiểu tại sao chuyện nhân viên bị thương lại có thể quấy rầy tới tổng giám đốc Cao ngồi tít trên cao kia.
Sau khi Lý Nam Vũ đi vào phòng bệnh và xác nhận nhân viên bị thương quả nhiên là Hoàng Ngân, anh ta thật sự hoảng sợ tới mức luống cuống chân tay.
Lý Nam Vũ đã hỏi thăm cặn kẽ tình hình với bác sĩ trưởng không dưới ba lần và được các bác sĩ lần lượt bảo đảm, lại làm thủ tục chuyển Hoàng Ngân vào phòng VIP, sau đó mới gọi điện thoại cho Cao Dương Thành.
Kết quả có thể tưởng tượng được, tổng giám đốc Cao quả thật đã nổi cơn thịnh nộ ngay trong điện thoại.
Chỉ mười lăm phút sau, anh đã chạy tới bệnh viện, phía sau còn theo Vũ Phong - chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh và Thùy Sam của khoa ngoại thần kinh.
Hoàng Ngân vẫn hôn mê bất tỉnh. Gương mặt Cao Dương Thành thâm trầm giống như mở đầu cho một trận cuồng phong bão tố.
Vũ Phong mang theo các loại máy đo lường và bắt đầu kiểm tra cẩn thận toàn thân cho Hoàng Ngân. Thùy Sam đứng ở bên cạnh nhìn mà cũng sốt ruột tới mức sắp khóc rồi.
“Sao chị Hoàng Ngân có thể rơi từ trên tầng xuống chứ? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Ánh mắt Cao Dương Thành lạnh lùng nhìn về phía Lý Nam Vũ: “Thư ký Lý, anh tốt nhất là bảo người quản lý công trường cho tôi một lời giải thích hợp lý!! Sao một người không phải là nhân viên trong công ty lại có thể xông vào công trường được hả? Chẳng lẽ nhân viên kiểm tra an ninh của công trường đều chỉ biết ăn không ngồi rồi thôi sao?”
Giọng nói của Cao Dương Thành lạnh như băng, chỉ dạy dỗ thôi cũng đủ khiến cho người ta thấy khiếp sợ.
Mà sự uy nghiêm khiếp người này càng làm cho Lý Nam Vũ run rẩy hơn.
Anh ta biết quá rõ, lúc này tổng giám đốc Cao chính là con sư tử đực đang phẫn nộ, ai dám mắc lỗi vào giây phút sống còn này thì nhất định… phải chết!!
“Vâng!! Tôi sẽ đi làm ngay đây!!”
Lý Nam Vũ nhận lời xong vội vàng rời khỏi phòng bệnh.
Cao Dương Thành lại nhìn về phía Hoàng Ngân đã được quấn băng nằm ở trên giường bệnh, ánh mắt lạnh lùng vô thức dịu xuống.
Anh lo lắng mà nhíu chặt chân mày, hỏi Vũ Phong bên cạnh: “Tóm lại là tình hình của cô ấy thế nào?”
“Vẫn tính là tốt, tạm thời không xuất hiện bất kỳ biến chứng nào.”
Vũ Phong lấy ống nghe bệnh từ trên tai xuống, hai tay đút vào trong túi áo khoác trắng và an ủi Cao Dương Thành: “Lúc trước cậu cũng đã gặp qua không ít tình huống này rồi, cho nên đừng quá lo lắng. Vết thương không nghiêm trọng nên sẽ hồi phục tốt thôi.”
Ánh mắt Cao Dương Thành vẫn không rời khỏi gò má không còn chút sắc máu nào của Hoàng Ngân, ánh mắt tối lại và hỏi Vũ Phong: “Đến bao giờ cô ấy mới có thể tỉnh lại?”
“Hai giờ nữa, sau khi hết thuốc tê tỉnh lại là tốt rồi.”
“Ừ...”
Cao Dương Thành khẽ đáp một tiếng và gật đầu.
Hàng lông mày kiếm tuyệt đẹp của anh vẫn nhíu chặt mà không hề giãn ra.
Hai giờ sau, Hoàng Ngân bị Cao Dương Thành gọi cho tỉnh lại.
Bởi vì dùng thuốc tê nên cô ngủ rất sâu. Anh lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện, không thể làm gì khác hơn là ép cô từ trong giấc ngủ tỉnh lại.
Khi Hoàng Ngân tỉnh lại, hai mắt vẫn chưa thể mở quá to.
Trước mắt cô chỉ thấy có một bóng đen mơ hồ. Cô nghe Cao Dương Thành vẫn luôn gọi mình mới có thể xác nhận được người bên giường là anh.
“Cô thấy thế nào?”
Giọng Cao Dương Thành trầm xuống và lo lắng hỏi thăm cô.
Giọng nói quen thuộc này làm cho trái tim Hoàng Ngân đau nhói...
Dường như cô lại gặp được người đàn ông mặc áo khoác màu trắng kia.
Hai tay anh đút trong túi áo và hơi cúi người, nghiêm khắc lại thận trọng hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô.
Tay anh còn cầm đèn pin y tế và nghiêm túc kiểm tra con ngươi của cô...
“Hoàng Ngân?”
Thấy cô mãi không đáp lời, Cao Dương Thành nhíu mày và lại gọi thêm một tiếng nữa.
Lúc này Hoàng Ngân mới thoát khỏi những suy nghĩ bay xa của mình, bóng dáng mặc áo khoác màu trắng đã biến mất, xuất hiện ở trước mắt cô chính là anh trong bộ một đồ vest sẫm màu.
Dáng anh cao ráo với khí chất nổi bật và cao quý giống như một hoàng tử làm người ta vô thức lại si mê.
Thật ra anh như vậy thậm chí càng xuất chúng hơn là mặc áo khoác màu trắng, nhưng Hoàng Ngân giống như trúng tà, cứ mãi điên cuồng si mê chiếc áo khoác trắng của anh.
Bởi vì...
Đó mới là giấc mơ của anh, là cuộc đời của anh!!
Mà anh rốt cuộc là vì cái gì lại kiên quyết buông tha giấc mơ của mình...
Là vì cô sao? Anh muốn có đôi cánh để có thể bảo vệ cô nên mới lựa chọn từ bỏ giấc mơ của mình mà bước vào giới kinh doanh xa hoa choáng ngợp và giả tạo này sao?
“Đỗ Hoàng Ngân, nói đi!!”
Cao Dương Thành thấy Hoàng Ngân chậm chạp không nói, chỉ ngây ra nhìn mình thì thật sự hoảng hốt.
Anh lật mí mắt của cô lên và kiểm tra cẩn thận, lại khẽ sờ lên trán của cô. Thật may là cô không bị sốt.
“Đỗ Hoàng Ngân, cô nghe được tiếng tôi nói không?”
Anh ghé sát vào bên tai của cô và hỏi.
Sau đó, anh cầm bàn tay nhỏ của cô và nắm chặt: “Nào, cô nắm chặt tay tôi đi!!”
Hoàng Ngân thích dáng vẻ anh như vậy...
Khóe miệng cô cong lên và khẽ cười: “Tôi có thể nghe được.”
Cuối cùng thì cô cũng lên tiếng, còn cười nữa.
Lúc này, Cao Dương Thành dường như mới trút được gánh nặng, trái tim căng thẳng cũng lập tức thả lỏng ra.
Mặt anh rời khỏi bên tai của cô và nhìn vào đôi mắt đầy ý cười của cô, anh nhíu mày nói với vẻ tức giận: “Cô cười cái gì?”
Cô đã nằm trên giường bệnh thế này mà còn cười được nữa!
“Tôi không biết.”
Hoàng Ngân lắc đầu: “Nhìn anh chẩn đoán bệnh cho tôi như bác sĩ, chẳng biết tại sao tâm trạng tôi lại thấy tốt hơn.”
Hoàng Ngân nói thật.
Trong lòng Cao Dương Thành thoáng xúc động, ánh mắt lấp lánh, cổ họng cũng chợt cảm thấy khô khốc.
Anh tự động quên đi ẩn ý trong lời nói của cô mà chỉ bảo: “Tôi thật sự nghi ngờ, không biết trước đây khi cô thích tôi rốt cuộc là thích cái áo khoác trắng hay là con người tôi nữa!”
“Người.”
Hoàng Ngân đáp lại rất đơn giản mà hoàn toàn không do dự.
Nhưng thật ra cô rất muốn nói là không phải trước đây thích, mà là... từ trước đến bây giờ đều thích!
Cao Dương Thành rõ ràng không ngờ được cô lại thật sự trả lời mình nên hơi sửng sốt, tròng mắt co lại rất nhanh, sau đó anh cứng rắn chuyển đề tài: “Tại sao cô lại xuất hiện ở trên công trường của công ty chúng tôi?”
Đôi mắt anh sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào Hoàng Ngân, thật sự rất áp lực.
Hoàng Ngân bĩu môi nhưng không dám nhìn anh: “Không phải anh đã điều tra rồi sao?”
Hoàng Ngân nhìn vẻ mặt anh là biết được, thật ra anh đã sớm tìm hiểu mọi chuyện rõ ràng!
Bỗng nhiên, cô dường như nhớ ra điều gì: “Anh không làm khó Tiểu Bát chứ?”
Cao Dương Thành hừ lạnh: “Cô cảm thấy thế nào?”
Hoàng Ngân sốt ruột, không ngờ còn muốn ngồi dậy trách: “Tổng giám đốc Cao, anh đừng làm khó cô ấy. Chuyện này là do tôi nghĩ ra, nếu anh có gì không thoải mái thì cứ trực tiếp tìm tôi đi! Chuyện này thật sự không liên quan đến cô ấy...”
“Đỗ Hoàng Ngân, cô nằm xuống cho tôi!!!”
Cao Dương Thành nhất thời tức giận nhìn Hoàng Ngân và quát một tiếng, nắm lấy cơ thể nhỏ bé đang muốn đứng lên của cô rồi ấn xuống giường.
Mặc dù giọng điệu anh kém nhưng lực tay lại vừa phải, không hề làm Hoàng Ngân bị đau.
Hoàng Ngân chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng: “Tổng giám đốc Cao, đầu tôi choáng váng quá, anh đừng kích thích tôi nữa được không? Anh hãy bỏ qua cho cô ấy đi...”
Cô không thể làm gì khác hơn là dùng khổ nhục kế.
Hoàng Ngân thấy Cao Dương Thành không lên tiếng lại sốt ruột nói: “Ôi, tôi sốt ruột đến mức máu đều xông lên đầu rồi, choáng váng... Choáng váng quá... Tổng giám đốc Cao, xem như là tôi van xin ngài đi...”
Hoàng Ngân không muốn đồng nghiệp bị liên lụy vì mình.
Vẻ mặt Cao Dương Thành nghiêm trọng, nghiến răng nói: “Cô còn nói nữa thì tôi chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm của cô ấy!”
Hoàng Ngân vui mừng nói: “Vậy tôi xem như anh đã đồng ý rồi đấy! Người nào đổi ý thì chính là con chó con!”
“Im lặng! Cô còn làm ầm ĩ nữa thì đầu sẽ càng choáng váng hơn đấy!”
Cao Dương Thành trừng mắt nhìn cô.
Hoàng Ngân vội vàng ngậm miệng.
Cao Dương Thành có chút vui mừng.