“Chị chưa! Xảy ra chuyện gì sao?”
Vừa từ khách sạn về cô đã ngâm mình trong bồn tắm, chẳng làm gì nữa, đương nhiên, cô càng không có tâm tư đi quan tâm chuyện tin tức bát quái.
“Chị mau xem đi! Khuất Mỹ Hoa xảy ra chuyện rồi!!”
“Hả? Xảy ra chuyện gì? Em đợi chị chút, chị đi lấy báo”.
Hoàng Ngân vừa nghe vậy, liền vội vàng để điện thoại lên bàn, đứng dậy khỏi bồn tắm, cũng chẳng lau người, mặc vội áo khoác tắm, cầm điện thoại lên, đi ra khỏi phòng.
“Alisha! Báo sáng nay đâu?”
“Tôi để trên bàn ấy!”
Louis không có nhà.
Alisa đang bận rộn dọn dẹp, lau dọn nhà bếp.
Hoàng Ngân đi vội vào phòng ăn, cầm tờ báo lên, lật ra hai trang.
Tin nóng trang đầu...
Tiêu đề lời lẽ mạnh mẽ khác thường: “Thiên kim tiểu thư của Khuất Thị, Khuất Mỹ Hoa vụng trộm với ba người đàn ông cùng lúc”
“Vụng trộm” hai chữ này còn cố ý dùng phông chữ lớn, tô đen đậm, vô cùng nổi bật.
Còn về nội dung thì dùng chữ nhỏ, không có gì hơn ngoài việc tả lại cảnh bốn người điên cuồng một đêm trong phòng thay đồ tối qua.
Ngoài ra, còn đính kèm mấy bức ảnh hạn chế độ tuổi, vô cùng tiêu hồn.
Hoàng Ngân kinh ngạc, phải đến khi Thùy Sam hét tên cô mấy tiếng trong điện thoại, cô mới tỉnh táo lại
“Chị Hoàng Ngân, chị xem chưa?”
“Chị...xem rồi”
Hoàng Ngân cuối cùng cũng tỉnh táo hẳn.
“Nghe người ta nói bây giờ Khuất Mỹ Hoa đang ở trong bệnh viện, cô ta có vẻ tinh thần không tỉnh táo”
Những lời sau đó, Hoàng Ngân cũng không tập trung nghe.
Chuyện này... chắc có liên quan đến Cao Dương Thành.
Nhớ tới những lời anh nói đêm qua, cái gì mà mặt xấu, mặt tốt, hình như cô hiểu ra một chút...
Đây là mặt xấu của anh sao?!
Quả thực, xấu tệ!!
Hoàng Ngân vo tròn tờ báo lại, hờ hững ném vào thùng rác.
Giống như anh đã nói, mặt xấu của anh, không thích hợp để cô nhìn thấy, cho nên......
Cô coi như chưa từng đọc qua bài báo này!
“Được rồi, đây là chuyện vặt vãnh của thế giới thượng lưu, chúng ta không tham gia”
Hoàng Ngân dần bình tĩnh lại, thản nhiên trả lời Thùy Sam.
“Thế này có coi là Khuất Mỹ Hoa có lỗi không? Vậy thì thầy Cao có thể danh chính ngôn thuận ly hôn với cô ta rồi nhỉ?”
Ly hôn?
Hoàng Ngân hơi giật mình.
Mãi lâu sau cô mới nói “Nếu anh ấy thật sự muốn ly hôn với cô ta thì đã ly hôn lâu rồi, cũng không cần phải chờ đến bây giờ...”
Hoàng Ngân nói với Thùy Sam, cũng là nói với bản thân cô “Anh ấy căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn với Khuất Mỹ Hoa!”
Quả thực, Cao Dương Thành trước giờ chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn với Khuất Mỹ Hoa!
Trong bệnh viện _____
Cao Dương Thành như vị vua trên cao, bước từng bước vững chãi, khí thế nghiêm nghị, đi về phía phòng bệnh của Khuất Mỹ Hoa.
Đi theo sau là các vệ sĩ được huấn luyện nghiêm khắc, và trợ lý của anh, Lý Nam Vũ.
Đẩy mở cửa phòng ra, bố mẹ của Khuất Mỹ Hoa cũng ở đó, cô ta đang nằm trên giường, sắc mặt trắng xanh, không có sự tức giận, chỉ có nước mắt vẫn không ngừng tuôn.
Cao Dương Thành lạnh lùng nhếch khóe môi.
Vừa nhìn thấy Cao Dương Thành, Khuất Mỹ Hoa đang nằm trên giường bệnh sợ hãi đến mức mặt trắng bệch.
Mà vợ chồng Khuất Thị ở bên cạnh cũng mặt cắt không còn giọt máu.
Có thể cảm nhận được rõ ràng, có sự phẫn nộ được giấu nơi mi tâm của họ, nhưng, bọn họ đã cố gắng giấu đi.
Chắc là cũng đã đoán được tất cả chuyện đêm qua, nhưng vì sợ thế lực của nhà họ Cao nên không dám phát tác.
Cao Dương Thành cười, một tay đút túi quần, lạnh lùng đi vào giữa phòng bệnh “Trợ lý Lý, mời hai bác xuống lầu uống cà phê!”
Ý của anh là anh muốn nói chuyện riêng với Khuất Mỹ Hoa.
Nhưng vợ chồng Khuất Thị sao dám để con gái mình ở lại với ác ma, “Không cần, chúng tôi không cần uống cà phê, cám ơn tổng giám đốc Cao”.
Cao Dương Thành nhíu mày, cười nói: “Chuyện đó không do hai người quyết định”.
Anh liếc mắt một cái, ra hiệu cho vệ sỹ tiến lên trước “khách sáo” mời hai người đó ra khỏi phòng bệnh.
“Cao Dương Thành, rốt cuộc anh muốn làm gì?!!”
Khuất Mỹ Hoa nằm trên giường hét lớn “Những người đêm qua là do anh sắp xếp đúng không? Là anh bảo bọn họ đến phòng thay đồ của tôi, là anh đưa Xá Tuân đến đó! Anh cố ý để anh ấy giết chết con chúng tôi, đúng không___?
Cô ta cao giọng hét, mất khống chế cảm xúc, giống như một người điên.
Cao Dương Thành hứng thú đứng bên cạnh giường bệnh nhìn, giống như đang thưởng thức cảnh một con khỉ phát điên trong sở thú, anh cười nhẹ, liếc nhìn cô ta.
Nụ cười đó, lạnh lẽo đến âm độ, không có chút tình người nào.
“Cao Dương Thành, vì sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Vì sao?!!! Tôi là vợ của anh, tôi mới là vợ của anh”
Nụ cười nơi khóe miệng Cao Dương Thành càng sâu hơn.
“Vợ sao?”
Cao Dương Thành cảm thấy nực cười: “Cô cũng xứng với từ đó sao?”
Anh giống như đang dạo chơi nhàn nhã, thong thả đi lại trong phòng bệnh của Khuất Mỹ Hoa, khóe miệng từ đầu đến cuối luôn mang theo nụ cười chết người, nhưng phút chốc, tiến sát vào khuôn mặt trắng như tờ giấy của cô ta, anh bóp chặt cằm cô ta, giống như Tu La địa ngục, nghiến răng trả lời “Vợ của Cao Dương Thành tôi, từ đầu đến cuối chỉ có cô ấy, Đỗ Hoàng Ngân! Ai dám động đến một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ bắt kẻ đó phải trả giá gấp mười lần!!”
“A_____”
Khuất Mỹ Hoa hét thất thanh, điên cuồng đi túm lấy anh, Cao Dương Thành tránh ra, cô ta quơ vào không khí.
“Cao Dương Thành, bất luận thế nào, tôi vẫn là ân nhân cứu mạng của con trai anh, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy? Anh sẽ bị trời phạt!”
Khuất Mỹ Hoa hét lên như kẻ tâm thần.
Cao Dương Thành đứng bên giường bệnh, ung dung, anh cười mỉa “Chỉ bởi vì cô từng cứu con trai tôi cho nên tôi có thể trơ mắt nhìn cô hết lần này tới lần khác hại người con gái tôi yêu sao? Hừ! Bùa miễn tử này cô cũng dùng hơi nhiều rồi đấy!”
Anh xoay người, đưa tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn những tòa nhà lớn san sát nhau, sự lạnh lẽo trong ánh mắt lẳng lặng càng dần lạnh hơn.
“Với cô, tôi đã hết sạch kiên nhẫn rồi!!”
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của Cao Dương Thành, Khuất Mỹ Hoa vò chặt ga trải giường, ánh mắt căm hận nhìn anh gắt gao.
Giống như, mạch máu dưới da sắp vỡ tung ra.
Nước mắt to tròn tuôn như mưa trên khuôn mặt trắng bệch của cô ta.
“Vì sao————”
Cô ta cao giọng hét lên.
Sự kích động làm cô ta khó thở, hít thở khó khăn, sắc mặt càng trở nên xanh trắng.
Tay, túm chặt lấy ga giường, không ngừng run rẩy
“Nếu đã không yêu tôi, vì sao, vì sao bao nhiêu năm qua, anh không ly hôn với tôi?”
Anh rõ ràng có cơ hội, vì sao không ly hôn với cô ta? Rõ ràng chỉ cần một câu của anh thôi!
Thậm chí, anh đã biết mối quan hệ giữa cô và Xá Tuân, cho dù ly hôn, cô ta cũng không lấy được phần tài sản nào, vì sao Cao Dương Thành không lựa chọn ly hôn với cô ta!
Lúc này, Khuất Mỹ Hoa thực sự hối hận!
Hối hận về cuộc hôn nhân đau khổ này!
Năm đó nếu không lựa chọn khăng khăng kết hôn, có lẽ cô đã sớm tìm được và gả cho người đàn ông như ý, có lẽ cô đã sớm làm mẹ, có lẽ sẽ không rơi vào kết cục như ngày hôm nay.
Cô ta không cam tâm! Không cam tâm!
“Ly hôn?”
Cao Dương Thành khẽ cau mày lại.
Anh vẫn không quay lại nhìn cô ta, tầm mắt vẫn nhìn bên ngoài cửa sổ, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh lùng “Làm sao đây? Hình như tôi chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn với cô!”
Ánh mắt đen thẳm, lóe lên tia lạnh lẽo.
Anh xoay người, nhìn về phía Khuất Mỹ Hoa, sắc mặt cô ta trắng bệnh, hít thở khó khăn trên giường bệnh.
Bàn tay anh đút túi quần, anh như một vị vua, từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống cô ta, khóe miệng vẫn là nụ cười nhàn nhạt “Khuất Mỹ Hoa, chỉ cần Cao Dương Thành tôi không buông tha thì cả đời này cô đừng mong thoát khỏi cái lồng giam cô đơn! Bởi vì, năm đó là cô chủ động lựa chọn bước vào, còn muốn bước ra thì phải do Cao Dương Thành tôi quyết định!”
Mày kiếm khẽ nhướn, anh cười khẽ “Cái lồng giam như địa ngục này... tôi bằng lòng nhìn cô... với tôi, cùng giãy dụa trong đó!”
“Anh đang trả thù tôi? Anh đang trả thù tôi “
Khuất Mỹ Hoa giống như mất tỉnh táo, ném hết gối trên giường về phía Cao Dương Thành đang đứng bên cửa sổ “Anh dựa vào đâu mà dùng hôn nhân trói buộc tôi! Cao Dương Thành, tôi muốn ly hôn, tôi muốn ly hôn”
Cao Dương Thanh cũng không tránh gối cô ta ném tới, mà thuận tay bắt lấy.
Anh không nói gì nữa, lạnh lùng ném gối lên ghế sô pha bên cạnh, không quan tâm cô ta phát điên, anh sải bước ra khỏi phòng bệnh.
Khuất Mỹ Hoa nắm chặt tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay như sắp bật máu.
Rõ ràng…
Cao Dương Thành đã thay đổi!
Đã không còn là bác sỹ Cao ôn nhu nho nhã trước kia nữa!
Anh của hôm nay, giống như ác ma, giống như sứ giả địa ngục!
Là một ma vương cho dù có móc tim người khác cũng không chớp mắt lấy một cái!
Khuất Mỹ Hoa cô ta... thật sự... chọc nhầm người rồi!!
“Cao Dương Thành! Tôi hận anh! Tôi hận anh”
Cô ta hét ầm lên trong bệnh viện, âm thanh cuồng loạn như muốn làm vỡ kính phòng bệnh.
Cao Dương Thành bước dài trên hành lang, nghe vậy, anh nhàn nhạt nhếch khóe môi mỏng, dâng lên một nụ cười tuyệt tình.
——————————————————————————
Hoàng Ngân ngâm trong bồn cả tiếng đồng hồ, sau đó ngủ trưa một giấc, lúc này dường như mới tỉnh táo hẳn.
Cơ thể thoải mái rất nhiều, lúc này cô mới có tâm trạng bắt đầu sắp xếp chuyện giữa cô và Cao Dương Thành, và những khúc mắc với Louis.
Trong lòng cô cảm thấy ngàn lần có lỗi với người đàn ông ấy, sau cùng, Hoàng Ngân không ngồi yên được nữa, cô gọi điện thoại cho Louis
“Đường...”
“Em dậy rồi à?”
Giọng nói trong điện thoại của Louis vô cùng ấm áp.
“Anh biết em đang ngủ à?”
“Ừ, bây giờ anh đang ở trước cửa phòng em”
Hoàng Ngân ngẩn ra, vội vàng vén chăn, xỏ dép lê chạy ra mở cửa.
Quả nhiên, bên ngoài là Louis đang đứng dựa người vào khung cửa.
Nhìn thấy anh ấy, Hoàng Ngân hơi ngẩn người.
Không ngờ, người đàn ông luôn hăm hở khí thế lúc này nhìn lại có vẻ kiệt sức làm người ta đau lòng.
Đôi mắt xanh lam có vài tia máu, giống như cả đêm không ngủ.
Dưới cằm luôn sạch sẽ nhẵn thín giờ đã lún phún râu xanh, tuy nhìn hơi mệt mỏi nhưng lại làm cho anh ấy, trước giờ luôn nho nhã, nay thêm vài phần hoang dã thuộc về các đàn ông ngoại quốc.
“Đường...”
Hoàng Ngân như bừng tỉnh.
Trong lòng, khẽ run...
“Đêm qua...”
“Anh xin lỗi!”
Người xin lỗi trước không phải Hoàng Ngân, mà là, Louis.
“Đêm qua...”
“Đường!”
Hoàng Ngân vội vàng ngắt lời anh.
Cô không muốn anh ấy nói lời xin lỗi với cô bởi vì cô nhận không nổi, cô càng không có mặt mũi nào nhận.
“Người phải xin lỗi nên là em!”
Hoàng Ngân giành nói trước “Cô xin lỗi, đêm qua làm anh lo lắng! Em đêm qua, em rất tốt...”
Lúc cô nói những lời này, trong lòng vô cùng chột dạ, căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Hơi thở cô gấp gáp hơn.
“Đừng nói xin lỗi với anh, em an toàn là anh đã mãn nguyện rồi”
Louis đưa tay ra xoa lên khuôn mặt trắng bệch của cô.
Tự dưng cô lại cảm thấy hành động này, lời nói này lại hiện lên sự thương cảm khó diễn tả...
Cảm giác đó, giống như là...
Bọn họ sắp mất nhau vậy!
Bỗng nhiên, lòng Hoàng Ngân khẽ thắt lại.
Đau đến vô cùng.
Cô đưa tay ra vội vàng nắm lấy bàn tay định thu lại của Louis nói “Anh yêu...”