Ngày hôm sau______
Sáng sớm, nắng mai rực rỡ xuyên qua tán lá màu xanh, chiếu vào phòng ngủ tạo nên những bóng nắng loang lổ đẹp mắt.
Gió thổi, lá rung, ánh nắng nhảy nhót, khẽ chiếu lên mi mắt đang khẽ nhắm...
Cuối cùng...
Trống không.
Bên cạnh, không có ai!
Cao Dương Thành sửng sốt, ngồi dậy.
Liếc nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng cô gái kia đâu nữa?
Mày kiếm khẽ nhướn, “Đỗ Hoàng Ngân?”
Giọng nói chưa tỉnh ngủ, còn hơi khàn khan.
Không có ai trả lời.
Vén chăn mỏng ra, anh thuận tay với lấy khăn tắm quấn quanh eo, gọi “Đỗ Hoàng Ngân?”
Bước chân trần, anh tìm bóng dáng xinh đẹp khắp nơi.
Trong phòng tắm, phòng khách, ban công, phòng bếp...
Đều không thấy cô.
Khuôn mặt góc cạnh càng lúc càng sầm xuống
“Đỗ Hoàng Ngân?!!”
Anh nóng nảy hét lên, đáp lại anh vẫn là một mảng tĩnh lặng.
Trở về chỗ đầu giường, anh buồn bực lấy mấy sợi tóc dính trên trán xuống, vừa ngẩng đầu lên thì anh nhìn thấy một tờ giấy nhớ được dán ở trên tủ phía đầu giường.
Mày khẽ cau lại, anh mất kiên nhẫn bóc xuống, liếc nhìn.
“Ba đứa nhỏ, đêm qua vô cùng cám ơn anh đã ra tay giúp đỡ! Chúng ta dù sao cũng đã trưởng thành, cho nên không cần quá để ý đến chuyện xảy ra đêm qua, cứ coi như là phóng khoáng tình một đêm đi! Hoặc coi như là một sự nông nổi sau nhiều năm gặp lại? Tuy nói như vậy thì hơi tồi tệ, nhưng thôi, coi là vậy đi! Hy vọng anh hạnh phúc, mẹ đứa nhỏ, Đỗ Hoàng Ngân”
Cao Dương Thành chán nản vo viên tờ giấy lại, không vui ném nó vào thùng rác.
Tình một đêm?
Nông nổi?!
Cũng đúng, vốn là vậy mà.
Nếu không phải là do thuốc kia, thì sao hai người họ lên giường với nhau được?
Cho nên, cô để lại mảnh giấy này ý là muốn vạch rõ mối quan hệ với anh à? Sợ anh sẽ bám riết lấy cô không buông sao? Hay là sợ anh sẽ phá hỏng lễ cưới sắp tới của cô?
Cao Dương Thành tức nghiến răng.
Mà anh không biết, cả đêm Hoàng Ngân không ngủ được, cô ý thức được chuyện bản thân đang trở thành người thứ ba trong cuộc hôn nhân của người khác, lên giường với chồng nhà người ta, hơn nữa...
Vợ người ta còn đang mang bầu!
Cứ nghĩ vậy nên Hoàng Ngân càng thấy khinh thường bản thân.
Tuy nguyên nhân là do thuốc, nhưng không thể không thừa nhận, thật ra cô vô thức muốn phát sinh chuyện đó với anh nên mới đặt anh vào hoàn cảnh lầm lỗi.
Cho nên, Hoàng Ngân cuối cùng đã lựa chọn bỏ đi như đang trốn chạy.
Đương nhiên, trước khi đi, cô vẫn không quên để lại hình ảnh phóng khoáng của mình!
Cô chỉ đơn thuần không muốn trong lòng anh cảm thấy mắc nợ cô mà thôi.
…………………………
Lý Nam Vũ ra quầy thanh toán cho Cao Dương Thành.
“Thưa anh, mời anh xem qua hóa đơn, anh đã dùng năm chiếc bao cao su, một bình rượu vang năm 82, hai bát mỳ, một chén trà bị vỡ, một cái đèn bàn bị bể, thanh đầu giường bị lỏng, hai chân giường bị gãy, tổng chi phí của anh là 630 triệu đồng”
Nữ lễ tân đưa tờ hóa đơn chi phí cho Lý Nam Vũ.
“Bao cao su hết năm cái?”
Lý Nam Vũ đổ mồ hôi.
“Còn làm gãy hai cái chân giường?”
“Vâng”
Nhân viên lễ tân cũng hơi xấu hổ, gật đầu.
“...”
Lý Nam Vũ khâm phục boss từ sâu đáy lòng, nhưng khâm phục thì khâm phục, lúc này... chuyện này... dù sao cũng có hơi ngại nhỉ!
Anh ta vội vàng quẹt thẻ, ký tên, cầm lấy tờ biên lai lúng túng vội vàng rời đi.
——————————————————————————
Những ngày này, vì vụ tai tiếng của nhà họ Khuất mà người trong giới thương nghiệp của thành phố S được phen sôi sục.
Lúc Hoàng Ngân nhận được cuộc điện thoại của Thùy Sam, cô đang bận ngâm mình trong phòng tắm.
Nghe có tiếng chuông điện thoại gọi đến, cô bước từ trong bồn tắm lớn ra, với lấy điện thoại trên bàn, sau đó lại quay về bồn tắm ngâm tiếp.
Lúc này cô chỉ muốn ngâm mình thư giãn.
“Chị Hoàng Ngân, xem tờ báo sáng nay chưa?”
Thùy Sam trong điện thoại có vẻ hơi kích động.