Đỗ Hoàng Ngân há miệng cắn mạnh vào tay gã, nhân lúc gã bị đau nên thả lỏng tay thì chạy nhanh về phía trước, thầm nghĩ chỉ cần chạy đến sảnh chính là sẽ an toàn, không ngờ mới bước được vài bước đã bị tóm lại.
Đỗ Hoàng Ngân bị gã kéo đến phòng VIP. Cô cuống quá, bất chấp cái gì là thục nữ, ôm chặt cây cột bên cạnh không chịu buông ra.
Đỗ Hoàng Ngân dùng tứ chi cố gắng bám chặt lấy cột.
Cô từ từ nhắm hai mắt lại, hít thở sâu, thôi miên bản thân mình.
Đỗ Hoàng Ngân, mày làm được mà!
Cô biết, nếu lần này không tự cứu được bản thân mình thì xong đời rồi.
Cô muốn gọi điện thoại, nhưng vừa rồi giằng co với gã phục vụ nên túi xách đã rơi chỗ nào không biết, giờ cô chỉ cầu mong có ai đó đi qua nơi này.
Cô có thể cảm giác được ngón tay đang ôm lấy cột của mình đang bị gã phục vụ cạy ra.
Đỗ Hoàng Ngân bị gã nắm eo kéo xuống cột đá, thấy mình sắp không chịu đựng nổi nữa, cô cuống đến mức toát mồ hôi, cơ thể càng lúc càng mềm nhũn...
Bỗng lúc đó, một giọng nói vang lên đằng sau cô.
“Các người đang làm gì vậy?”
Giọng nói lạnh lùng đầy sức uy hiếp, khiến người ta nghe thôi cũng sợ hãi.
Song giọng nói ấy lại như cọng rơm cứu mạng của Đỗ Hoàng Ngân, cô mềm nhũn người trượt xuống từ cột đá...
Nước mắt sợ hãi cũng không kiềm được mà rơi tí tách.
“Cao Dương Thành, cứu tôi...”
Từ lúc ý thức được mình đang gặp nguy hiểm đến giờ, Đỗ Hoàng Ngân chưa từng có xúc động muốn khóc như lúc này.
Nhưng vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc của Cao Dương Thành, toàn bộ dây thần kinh trên người Đỗ Hoàng Ngân như nhũn ra.
Cô gọi khẽ một câu rồi bất lực gục xuống.
Khi sắp gục xuống đất, một bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy cơ thể mềm mại của cô. Sườn mặt lạnh lùng đẹp đẽ đầy quen thuộc rơi vào tầm mắt Đỗ Hoàng Ngân.
Là anh ấy, là Cao Dương Thành.
“Dẫn cậu ta đi, tra hỏi cho kỹ vào.” Cao Dương Thành ra lệnh cho vệ sĩ, giọng nói lạnh lẽo như băng đá khiến người ta run rẩy.
“Cậu ta” mà anh nhắc đến hẳn là gã phục vụ vừa gây khó dễ cho Đỗ Hoàng Ngân.
Gã phục vụ nghe thấy vậy thì hoảng hốt, “Ngài Cao, xin... tôi rất xin lỗi, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến tôi... Tôi chỉ nghe theo lệnh của bà Cao thôi...”
“Lôi cậu ta đi!”
Gã phục vụ kia chưa kịp nói xong đã bị Cao Dương Thành ngắt lời.
Bà Cao à?
Người đàn bà kia mà cũng xứng được gọi như vậy ư?
Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Cao Dương Thành lóe lên ánh sáng lạnh lùng khiến người ta sợ hãi, dáng vẻ đáng sợ như muốn xé xác gã phục vụ ra.
“Đừng mà ngài Cao, tôi xin ngài...” Gã phục vụ sợ đến mức suýt tè ra quần, “Ngài Cao...”
Một vệ sĩ nghe lệnh Cao Dương Thành lôi tên phục vụ đang không ngừng van xin ra.
Cao Dương Thành nhíu mày nhìn Đỗ Hoàng Ngân hai má đỏ bừng, ý thức đã mơ hồ trong lòng mình.
“Cô đã uống gì rồi?” Anh hỏi bằng giọng khàn khàn, có thể nhận thấy rất rõ trong câu nói vừa rồi sự giận dỗi.
Anh đang cố gắng đè nén lửa giận trong lòng mình.
“Một ly rượu vang...” Đỗ Hoàng Ngân chỉ thấy đầu mình choáng vô cùng, miệng khô nóng, vô cùng khó chịu. Toàn thân cứ như bị rút hết sức lực, mềm nhũn gục trong lòng Cao Dương Thành.
“Cô bị ngu hả? Đồ Khuất Mỹ Hoa đưa mà cũng dám uống?” Cao Dương Thành gầm khẽ.
Anh giận vì sự ngu ngốc của cô.
Cao Dương Thành khom người bế ngang Đỗ Hoàng Ngân lên rồi bước vào bên trong.
Đỗ Hoàng Ngân bị anh quát mà chỉ thấy tủi thân vô cùng, cô tức giận đáp, “Anh dựa vào cái gì mà quát tôi? Tôi mừng cho hai người nên mới uống cạn ly rượu đó mà.”
Mừng cho họ? Điên mất thôi!
Đỗ Hoàng Ngân đúng là đang trợn mắt nói dối.
“Mừng cho tôi và Khuất Mỹ Hoa à?” Cao Dương Thành nhíu mày, lạnh nhạt hỏi.
Anh không tài nào hiểu được câu nói của cô, anh và người đàn bà kia có chuyện gì đáng mừng cơ chứ?
Đỗ Hoàng Ngân không muốn nhắc đến chuyện kia, nghĩ đến thôi là thấy đau lòng rồi, hơn nữa cơ thể cô đang vô cùng khó chịu, cô thực sự không có đầu óc nào mà nói chuyện với anh về đề tài khiến cô bực bội cả.
“Giờ đầu tôi đang choáng lắm, không muốn nói chuyện ấy với anh đâu, tôi khát quá...” Đỗ Hoàng Ngân mơ màng thì thào, tay đưa lên kéo cổ áo mình, “Nóng quá...”
Sắp nóng điên lên rồi!
Đang mùa hè nóng bức, đã vậy vừa rồi còn giằng co với gã phục vụ, giờ người Đỗ Hoàng Ngân thấm đẫm mồ hôi.
“Khách sạn quái quỷ gì không biết, điều hòa có bật không mà không thấy mát gì hết...” Đỗ Hoàng Ngân bực bội trách cứ.
Cao Dương Thành không kiên nhẫn nổi nữa, “Đỗ Hoàng Ngân!” Anh quát.
Anh nhíu mày, ánh mắt tối sầm nhìn về hai má đỏ bừng của cô, “Cô có biết Khuất Mỹ Hoa cho cô uống gì không?”
“Cái gì cơ?” Đỗ Hoàng Ngân chớp mắt mơ màng.
“Thuốc kích dục.” Anh nói ngắn gọn, giọng điệu hờ hững như thể Đỗ Hoàng Ngân chỉ uống một ly nước lọc bình thường vậy. Nhưng ánh mắt lạnh lẽo kia khiến người ta sợ hãi phát khiếp.
Cao Dương Thành đã cảnh cáo người đàn bà kia từ sớm, nếu cô ta dám động vào người của anh thì chết chắc rồi!
Đỗ Hoàng Ngân nghe anh nói thì trợn to mắt, khiếp sợ nhìn chằm chằm anh, “Rốt cuộc thì vợ anh muốn làm gì tôi?”
Cô thật sự tức giận nên mới trút lên Cao Dương Thành.
Hiển nhiên rằng cơn giận ấy cũng một phần do tin Khuất Mỹ Hoa và anh sắp có con.
Cao Dương Thành hạ mắt, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao lướt qua Đỗ Hoàng Ngân khiến cô sợ quá rụt người vào lòng anh.
Vợ ư? Khuất Mỹ Hoa không xứng!
Cao Dương Thành hừ lạnh đầy khinh bỉ, không đáp lại Đỗ Hoàng Ngân.
Đỗ Hoàng Ngân thò đầu ra hỏi, “Không phải anh bận nên không dự tiệc được ư? Sao lại đến đây?”
“Nghe nói có đứa ngu ngốc nào đó lại làm việc ngu ngốc nên tôi đến xem.” Cao Dương Thành hờ hững đáp. Thật ra anh nhận được điện thoại của vệ sĩ nên đã gác lại một vụ làm ăn ba nghìn tỷ để tới đây.
Đỗ Hoàng Ngân chỉ vào mình, môi bĩu ra đầy bất mãn, “Đứa ngu ngốc mà anh nói là tôi đấy à?”
Cao Dương Thành lạnh lùng nhìn cô, “Bao năm rồi mà vẫn không tiến bộ hơn chút nào.”
Đáng lẽ cô nên đề phòng người khác, nhất là một kẻ mưu mô như Khuất Mỹ Hoa!
Đỗ Hoàng Ngân bực bội, “Cao Dương Thành, giờ tôi là người bị hại đấy! Coi như anh thiên vị vợ anh thì cũng nên vừa vừa phải phải thôi chứ?”
Đỗ Hoàng Ngân đau nhói lòng khi nói câu vừa rồi.
Gương mặt đẹp đẽ của Cao Dương Thành trầm xuống.
“Đừng có mở miệng ra là vợ này vợ nọ, Khuất Mỹ Hoa không xứng!” Cao Dương Thành lạnh lùng cảnh cáo.
Đỗ Hoàng Ngân sững người, mãi lâu sau mới giật miệng than thở, “Đúng là đàn ông tuyệt tình!”
Người ta đã mang thai con của anh rồi, vậy mà anh máu lạnh đến độ nói một câu rũ sạch quan hệ như vậy.
“Anh định mang tôi đi đâu?” Đỗ Hoàng Ngân đổi đề tài, cô vừa nói vừa thở hổn hển không ra hơi, ánh mắt nhìn Cao Dương Thành càng lúc càng mơ hồ.
Cao Dương Thành bước về phía trước, “Đi thuê phòng.” Vẫn một câu đơn giản ngắn gọn đúng trọng tâm.
Anh ôm cô vào thang máy, vệ sĩ đi đằng sau dừng lại, chờ lượt sau.
“Hả?” Đỗ Hoàng Ngân cuống cuồng giãy dụa trong lòng anh, “Anh dẫn tôi đi thuê phòng làm gì? Anh gọi Vũ Phong đến đây đi, để anh ta nghĩ cách giải quyết thứ thuốc trong người tôi.”
Đỗ Hoàng Ngân giãy khỏi vòng tay Cao Dương Thành, hai chân vừa chạm xuống đất lại như dẫm lên bông, người nhẹ bẫng, mềm oặt dựa vào người Cao Dương Thành, làm cách nào cũng không thể đứng thẳng người dậy. Cuối cùng cô đành chật vật bám lấy anh như người không xương, mặc kệ anh thưởng thức dáng vẻ sa sút hiện tại của mình.
Khuất Mỹ Hoa chết tiệt!
Người đàn bà này quá khốn khiếp!
Cao Dương Thành mặc kệ cô bám trên người mình, bình thản nhét tay vào túi quần mà không đưa tay ra đỡ cô, anh nhướn mày, nhếch đôi môi mỏng, “Để cậu ta giải quyết thì không ổn đâu. Người ta cũng chẳng thèm dáng người của cô.”
Đỗ Hoàng Ngân tức giận đấm vào ngực hắn, song vì không có sức lực nên cú đấm vừa rồi nhẹ bẫng như đấm vào bông, “Ai để anh ta giải quyết kiểu đấy? Anh ta là bác sĩ, anh ta hẳn sẽ giúp được tôi chứ?” Đỗ Hoàng Ngân hiểu hàm ý trong câu vừa rồi của Cao Dương Thành.
Cao Dương Thành dùng một tay vuốt ve cơ thể cô, ánh mắt sắc sảo đối diện với đôi mắt ngập nước của cô, “Đỗ Hoàng Ngân, cô đừng quên, tôi cũng là bác sĩ đấy.”
Đôi mắt long lanh của Đỗ Hoàng Ngân khẽ chớp...
Mơ màng và sáng bóng như những vì sao nhỏ chợt lóe sáng trên bầu trời.
Cô vỗ đầu, “Quên đấy, anh cũng là bác sĩ! Uống nhiều thuốc nên bị mất não rồi...”
Đỗ Hoàng Ngân ngẩng đầu kéo cổ áo anh, cầu xin anh, “Bác sĩ Cao, vậy anh mau giúp tôi đi, tôi khó chịu chết mất, người tôi cứ như bị hỏa thiêu ấy! Nóng chết mất! Anh mau nghĩ cách xử lý thứ thuốc này đi...”
Đỗ Hoàng Ngân chắc chắn có ý làm nũng.
Đây là thói quen từ lúc trước.
Vì đã thành thói quen nên giờ vẫn chưa thể thay đổi.
Nếu bình thường thì cô sẽ không làm nũng với anh đâu, nhưng trường hợp như hiện tại không thể gọi là bình thường được!
Bị chuốc thuốc, còn uống rượu...
Đây là tình huống bất thường!
“Không có thuốc nào cứu được đâu.” Cao Dương Thành nhíu mày giữ bàn tay đang khua loạn lên của cô.
Cảm nhận được sự nóng rực truyền đến từ lòng bàn tay Đỗ Hoàng Ngân, anh càng nhíu mày chặt hơn, ngước mắt nhìn thang máy đang từ từ lên cao, sự giận dữ trong mắt càng lúc càng dày đặc hơn.
“Sao có thể thế được?” Đỗ Hoàng Ngân bực bội thực sự, giận dỗi vùng vẫy trong lòng anh, “Vậy thì tôi phải nóng đến chết khô à? Khuất Mỹ Hoa có phải bị điên rồi không? Đang yên đang lành lại cho tôi uống cái thứ thuốc ấy... Rốt cuộc thì cô ta muốn làm gì chứ?”
“Cô đứng im đi!” Cao Dương Thành giữ chặt cơ thể đang ngó ngoáy loạn xạ trong lòng mình lại, khuyên nhủ cô, “Giờ cô càng giãy dụa thì tác dụng của thuốc càng mạnh hơn, vậy nên tất cả những gì cô nên làm là bình tĩnh lại.”
Cao Dương Thành chắc chắn là có kinh nghiệm nhất.
Đỗ Hoàng Ngân vừa nghe vậy thì ngoan ngoãn đứng im không giãy dụa nữa.
Ai bảo anh là bác sĩ chứ? Anh ấy nói cái gì cũng đúng cả!
Đỗ Hoàng Ngân cứng đờ người dựa vào lòng anh như một bức tượng đá, trông cô như vậy có chút đáng yêu.
Cao Dương Thành nhìn cô chịu đựng mà đau lòng, song anh không thể để lộ cảm xúc của mình ra được.
Sau khoảng ba mươi giây, cửa thang máy kêu lên một tiếng rồi mở ra, Cao Dương Thành không nói gì mà khom người bế Đỗ Hoàng Ngân lên, đi ra khỏi thang máy và hướng về phòng Tổng thống đã được chuẩn bị trước.
Đi tới cửa, vệ sĩ bên cạnh cung kính quẹt thẻ mở cửa thay anh.