“Bác sĩ Cao...”
Tiếng nói khẽ khàng của Hoàng Ngân gọi anh.
“Chỉ cần anh nói một câu anh không muốn em kết hôn thì em có thể không lấy chồng nữa...”
Bóng lưng dày rộng của Cao Dương Thành cứng đờ.
“Chỉ cần một câu nói của anh!!”
Nước mắt Hoàng Ngân vẫn không chịu thua kém rơi xuống: “Chỉ cần một câu của anh, cho dù muốn em lưng mang tiếng xấu thì em cũng bằng lòng ngu ngốc ở bên anh...”
Rốt cuộc cô vẫn yêu anh...
Thì ra dù bảo cô chịu tiếng xấu của kẻ thứ ba, cô cũng vẫn bằng lòng ở bên cạnh người đàn ông này!!
Rốt cuộc đây là tình yêu như thế nào mới khiến cô ngay cả ranh giới cuối cùng cũng xói mòn?
“Đỗ Hoàng Ngân, những lời anh vừa nói với em đều vô ích à?”
Giọng nói của Cao Dương Thành lạnh đến nỗi hơi thấu tim, cứng rắn như đầu cây kim nhọn, từng mũi từng mũi đâm vào ngực Hoàng Ngân.
Cô ôm tay anh nhưng bị anh lạnh lùng, cứng rắn mà tuyệt tình đẩy ra.
Anh xoay người nhìn Hoàng Ngân ở sau lưng anh khóc hơi nhếch nhách.
Màu sắc con ngươi tối tăm trầm xuống, đôi mắt đen kịt như trong đầm nước, giữ kín như bưng làm người ta dù lam thế nào cũng không thể suy nghĩ thấu triệt.
“Làm rõ ràng nhé, anh, đã kết hôn! Chưa từng nghĩ muốn li hôn! Đương nhiên, anh càng không có thói quen bao nuôi cùng một người tình trong thời gian dài!”
Nói xong, Cao Dương Thành khoanh tay, bước khỏi đầu hẻm dứt khoát nhưng vẫn tao nhã.
Chỉ để lại Hoàng Ngân cô đơn một mình đứng trong hẻm, nhìn bóng lưng của anh, cô không ngừng rơi lệ.
Cô đã bị từ chối!
Dù hèn mọn như vậy nhưng cô lại vẫn... bị anh nhẫn tâm từ chối!!
Anh không cần cô...
Nhưng vì sao có một số lúc cô vẫn có thể cảm thấy rõ ràng tình yêu anh không thể dứt bỏ với mình...
Anh vẫn yêu cô đúng chứ?
Nhưng vì sao phải năm lần bảy lượt đẩy cô ra? Vì hôn nhân? Vì gia đình?
Nếu là thế thì cô đâu phải vẫn tiếp tục giữ vững lập trường? Đúng như anh nói, Cao Dương Thành anh thực sự đã là người có gia đình!
Đỗ Hoàng Ngân, buông bỏ anh đi, coi như là bỏ qua cho mình...
Được không?
Gió thổi làm khô nước mắt cô.
Hoàng Ngân nắm lấy túi xách, giẫm lên giày cao gót thạch anh, từng bước từng bước ra khỏi đầu hẻm.
——————————————————————————
Vũ Phong đưa Dương Thùy Sam về nhà, xe càng chạy càng lệch khỏi quỹ đạo.
Đợi Dương Thùy Sam tỉnh lại thì thấy xe đã chạy vào ngoại ô, bốn phía là một mảng đen kịt, đưa tay không thấy năm ngón, hai tia sáng duy nhất còn lại là đèn xe của họ, cô sợ hãi: “Anh dẫn tôi đi đâu vậy?”
Dương Thùy Sam phòng bị trừng mắt với Vũ Phong.
“Nhà tôi.”
Vũ Phong thản nhiên trả lời
“Nhà anh?”
Dương Thùy Sam trợn to mắt: “Vũ Phong, anh điên rồi à? Vô duyên vô cớ mà anh dẫn tôi tới nhà anh làm gì?”
“Mẹ tôi đã đến, bà ấy nói muốn gặp cô.”
Vũ Phong cũng không mảy may giấu kín.
“Đồ thần kinh!” Đương nhiên người cô mắng là Vũ Phong.
Dương Thùy Sam thật sự tức giận: “Muốn gặp tôi? Vì sao? Anh cho rằng tôi là gì của anh? Thực sự coi tôi như con dâu của bà ấy à? Vũ Phong, tôi nói với anh nhé, tôi không phải con dâu bà ấy! Không phải!!!”
“Bây giờ không phải, sau này nhất định phải!”
Vũ Phong nói rồi cầm tay lái quẹo trái, Dương Thùy Sam không ngồi vững nên cả người đều bổ nhào về phía anh ta.
Cơ thể yêu kiều mềm mại bổ nhào vào trong ngực anh khiến Vũ Phong nhướng cao mày rậm, anh nhếch miệng lên: “Tôi đang lái xe! Đừng vội chủ động ôm ấp yêu thương, đợi một lúc nữa có rất nhiều cơ hội.”
“...”
Dương Thùy Sam phát điên.
“Vũ Phong, anh đủ rồi! Để tôi xuống xe.”
Cô lười tranh cãi với cái tên vô sỉ này.
Cô vội vàng vùng ra từ trong ngực anh, muốn xuống xe nhưng cửa xe rõ ràng đã khóa nên không mở được.
Vũ Phong căn bản không để ý đến cô.
Bỗng nhiên đèn đường phía trước sáng lên, Dương Thùy Sam hơi tò mò rốt cuộc đây là đâu, men theo đèn đường nhìn ra ngoài, dường như lờ mờ là một ngôi nhà trên núi, mà xe của họ đang chạy lên trên xuôi theo đường trên ngọn núi này.
Sắc mặt Dương Thùy Sam trắng nhợt lộ vẻ hoảng sợ: “Anh dẫn tôi lên núi à? Làm gì thế?”
Cô theo bản năng trốn về phía cửa xe, dường như muốn trốn Vũ Phong xa một chút.
Trong đầu cô tưởng tượng ra hình ảnh trong tin tức: Một cô gái được bạn bè đã quen biết hai năm chở lên núi chơi, kết quả không thể xuống núi nữa, khi cảnh sát tìm thấy cô gái thì cô bị nhét trong bao tải, ném ở trong rừng nơi núi sâu, toàn thân đều là máu, vả lại toàn thân trên dưới có gần hai mươi vết dao...
Dương Thùy Sam càng nghĩ càng rớm nước mắt hoảng sợ: “Vũ... Vũ Phong, anh đừng làm bậy! Nếu anh dám làm bậy, tôi... tôi báo cảnh sát!!”
Vũ Phong thấy dáng dấp sợ hãi của Dương Thùy Sam thì trong lòng giận đến mức cuống cuồng.
Thì ra trong lòng người phụ nữ này, mình chỉ có chút hình tượng này?
Quả thật anh là người đàn ông biến thái nhất, vô sỉ nhất mình từng gặp, tuyệt tối không có người thứ hai sánh bằng!!
Vũ Phong một chân đạp van ầm xuống, xe thể thao màu bạc chạy như bay lên sườn núi như tên lửa.
..................
Núi Linh Khê chỉ có duy nhất một biệt thự độc lập ở sườn núi.
Diện tích biệt thự chiếm ít thì cũng năm nghìn mét vuông, bao gồm sân ngoài trời, suối phun, hồ bơi,...
Phong cách của cả biệt thự giống hệt biệt thự ở thành phố A của anh, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều được vây quanh bởi các loại hoa tươi, cỏ câu, vừa đến gần thì mùi thơm tươi mát tự nhiên tràn trong không khí đã xông vào mũi, thỏa mái thật!
Quả thực đây chính là thiên đường, thánh địa.
Nhưng hiển nhiên Dương Thùy Sam không có ý tiến vào.
Cô đứng yên ở cửa rất lâu, không chịu vào nhà.
Cô cảm thấy như thế thật kì cục, vô duyên vô cớ bị anh kéo vào trong nhà, vả lại còn... gặp cha mẹ?!
Gặp cha mẹ gì cơ? Vì sao cô phải gặp cha mẹ anh? Lấy thân phận gì gặp cha mẹ anh?
Quá kì cục! Quá kỳ cục!!
Quả thực Dương Thùy Sam thấy đối diện với người đàn ông này có chút bất thường.
“Vũ Phong, chúng ta đừng ồn ào nữa, được không?”
“Đến thì cũng đến rồi, làm dâu nhà tôi không thì vào nói với mẹ tôi.”
Vũ Phong kéo váy cô.
Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Dương Thùy Sam đã co rúm lại, cô thuận tay lôi váy mình từ trong tay anh ra, cô không vui nói: “Anh tự nói với dì đi!”
“Thùy Sam!!”
Còn chưa kịp đợi hai người trao đổi xong thì bỗng nhiên tiếng gọi nhiệt tình đã vang ra từ trong biệt thự.
Người tới ngoài mẹ Vũ Phong, Lê Thư Vũ thì còn có thể là ai đây?
Lê Thư Vũ mặc chiếc xườn sám ngắn màu tím tôn dáng, vai khoác áo ngoài cộc tay cùng màu, chân đi đôi giày cao gót nhỏ màu đen tao nhã chậm chậm bước tới.
Bà mặc trang phục điển hình của phu nhân nhà giàu nhưng không hề dung tục chút nào, vả lại còn mang theo vài phần khí chất đoan trang, ưu nhã bất phàm.