Giờ khắc này, thứ đó của Cao Dương Thành vẫn như cũ ỉu xìu như quả cầu da nhỏ vậy, mặc dù nóng hôi hổi trong tay cô, nhưng lại không cứng lên được!
Đây là lần đầu Hoàng Ngân thấy được bộ dáng rũ rượi của nó!
Hoàng Ngân thấy hơi luống cuống, yếu ớt nhìn anh: “Bây giờ phải làm sao?”
Cao Dương Thành nghiến chặt răng, mặt trắng bệch vô cùng.
Ngực chập chùng nhấp nhô, rõ ràng đang đè nén ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt bên trong.
“Nghĩ cách đánh thức nó!”
“…”
Hoàng Ngân cảm thấy uất ức: “Anh nhờ vả người khác thì giọng điệu có thể tốt chút được không?”
Cô giương mắt liếc anh một chút.
“Nếu không phải cô làm phỏng nó, nó sẽ như ngủ không dậy giống như bây giờ sao?”
Cao Dương Thành nghiến răng ken két.
“Tôi không có cách thức tỉnh nó! Anh có thể tuỳ tiện gọi điện thoại gọi người đến, bảo người ta giúp anh giải quyết!!”
Hoàng Ngân nói xong liền buông tay, muốn mặc kệ anh.
Nhưng Cao Dương Thành đâu chịu, kìm chặt tay cô, tha thiết nói: “Em đụng nó một chút, kích thích nó.”
Nghe anh nói ra lời trắng trợn như vậy, mặt Hoàng Ngân đỏ bừng thêm.
Thấy giọng anh đã dịu hơn trước, cùng với đó cô cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, trong lòng rối rắm vài phút mới hít sâu, cuối cùng, vẫn…
Nghe lời anh nói, ngoan ngoãn giúp anh.
Dùng ngón tay hơi trúc trắc pha chút thẹn thùng giúp anh!
Đôi mắt sâu hun hút của Cao Dương Thành nhìn chằm vào Hoàng Ngân.
Dù Hoàng Ngân không ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh nhìn cô như muốn khoét một lỗ thủng vậy.
Cô nghe được rõ ràng tiếng tim mình đập loạn thình thịch, vô cùng mãnh liệt.
Ở trong phòng vệ sinh yên tĩnh, tiếng hít thở đều đều của hai người vang lên, mập mờ đến cực điểm.
Lòng bàn tay Hoàng Ngân bị phỏng như đang bao lấy một đám lửa.
Thỉnh thoảng có một ít tràn ra khắp tay cô, len vào giữa ngón tay cô.
Hoàng Ngân hít sâu một hơi
Lại hít sâu một hơi nữa!!!
Ngẩng đầu, nhìn Cao Dương Thành.
Vừa nhìn anh, đôi con ngươi đen kịch đã tóe đầy ánh lửa.
Bởi vì, cái đó của anh, không động đậy một chút nào!!!
Mềm nhũn trong lòng bàn tay Hoàng Ngân, như đứa bé mê ngủ, không có ý muốn thức dậy!!
Bây giờ phải làm sao??
Hoàng Ngân hơi có chút gấp gáp.
Nếu lỡ như không được vậy bản thân cô không phải đã phạm phải sai lầm rất lớn hay sao!!
“Bây giờ phải làm sao?”
Giọng Hoàng Ngân nghẹn ngào, mặt mày vô tội hỏi anh.
Đến giờ khắc này mà không tỏ ra nhu thuận, Hoàng Ngân nghi là mình sẽ bị anh vươn tay vặn cổ mất.
“Có phải anh không ham muốn gì đối với tôi, cho nên mới...”
Hoàng Ngân nguyện ý tin tưởng lý do trên, cô nuốt ngụm nước bọt, nghểnh thẳng cổ mà không sợ chết đề nghị: “Nếu không anh để người khác tới thử nghiệm một chút, hay để Vũ Phong đến kiểm tra giúp anh, dù sao cậu ta cũng là bác sĩ!”
“Im miệng ngay cho tôi!”
Cao Dương Thành vô cùng tức giận.
Tay kéo lấy đầu cô
“...”
Chết tiệt!!!
Trong đầu Hoàng Ngân như có vô số máy bay chiến đấu đang “ong ong ong” vang lên.
Cô muốn lên tiếng mắng chửi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được không nói chửi tục mà cắn môi, trợn trừng người đàn ông trước mặt.
mà Cao Dương Thành cũng đang nghiến răng nhìn cô.
Trong đôi mắt sắc bén như chim ưng như đang nhóm lửa.
Nhưng điều khiến Hoàng Ngân vui mừng xen lẫn chút kinh ngạc là, người đàn ông nay miệng thì nói vậy nhưng cũng không bá đạo ép buộc cô.
Khiến trong lòng Hoàng Ngân lại thêm áy náy.
Cao Dương Thành dường như đã không con nhẫn nại, anh trừng mắt nhìn cô rồi hối thúc nói: “rốt cuộc muốn suy nghĩ bao lâu nữa?”
Hóa ra tên này còn tưởng cô đang chấn chỉnh lại tâm lí vì hành động phải làm tiếp theo sao?
Shit!
Thật má nó quá tự tin!
“Tôi không thể từ chối được sao?” Hoàng Ngân quệt miệng oán giận trừng anh.
“Có thể! Vậy thứ bỏ đi này về sau do cô chịu trách nhiệm!”
Cao Dương Thành nhíu mày trả lời như không, sau đó kéo kéo quần lên, nhìn như thôi.
Hoàng Ngân uốn uốn lưỡi, rồi áy náy cắn cánh môi dưới, nói: “Thật ra anh không cần gọi nó là “thứ bỏ đi” đâu.”
Gọi như vậy thật sự hơi tổn thương lòng tự trọng đúng không?
Cao Dương Thành không để ý cô nữa, chuẩn bị kéo khóa quần.
“Được rồi, được rồi!!”
Hoàng Ngân vùi đầu hét lên.
Cô bất chấp tất cả: “Tôi làm!”
Hét ra hai tiếng này mặt đã đỏ bừng lên.
Cô không dám nhìn thẳng Cao Dương Thành nữa, mấp máy môi nói tiếp: “Xin lỗi! Là tôi sai, tôi chịu trách nhiệm xử lý nó.”
Khóe miệng gợi cảm của Cao Dương Thành xếch lên một vòng cong đẹp đẽ: “Làm đi!”
Đồ không biết xấu hổ!
Hoàng Ngân không ngừng oán thầm anh trong lòng.
Cô nuốt vài ngụm nước bọt, hít sâu vài hơi rồi khụy người xuống, há to cái miệng nhỏ ngậm xuống.
“Thình Thịch Thình Thịch——“
Trong khoảng khắc Hoàng Ngân nghe được tiếng tim đập một cách mãnh liệt.
Vừa cảm nhận được miệng thơm nóng ướt của Hoàng Ngân, cái lưỡi nóng hổi kia khiến cơ bắp toàn thân Cao Dương Thành không khống chế được mà căng lên, máu như chảy ngước khắp cả người, điên cuồng tuôn chảy về đầu anh, trong chớp mắt lấp đầy tâm trí Cao Dương Thành!
Cái lưỡi mềm mại, ôm trọn thứ nóng rực kia.
***
Mồ hôi đầm đìa không ngừng tuôn ra từ trán Cao Dương Thành.
Giọt nước long lanh óng ánh treo trên ngọn tóc mai anh, theo tiếng thở gấp của anh, gợi cảm trượt xuống.
Nhà vệ sinh tràn đầy hương vị hormone giống đực.
Cuồng dại, kiều diễm!!
Cũng triền miên.
Tấm kính trong nhà vệ sinh mập mờ phản chiếu hình ảnh hai người, ảnh phản chiếu một đứng một ngồi vô cùng rõ ràng.
Màu đỏ rực nhuộm đầy trên hai khuôn mặt đẹp đẽ, toàn cảnh tràn đầy hương vi kiều diễm khiến dòng máu con người sôi sùng sục.
“Có phản ứng, a——“
Hoàng Ngân đã không thở nổi, nói gì cũng đã mơ hồ.
Tiếng hít thở của anh truyền từ trên đầu xuống, giọng nói khàn khàn mê hoặc vang lên: “Nếu không thoải mái thì nói sớm cho tôi biết.”
Anh nói, bàn tay ấm áp còn không quên nắn nắn khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ của cô.
Động tác như vô ý lại tràn đầy cưng chiều mập mờ.
Khiến Hoàng Ngân dập dờn tim đập.
Gặp ma rồi!
Cô vậy mà lại thấy bộ dáng anh bây giờ vô cùng đẹp trai quyến rũ chết người!
***
Cao Dương Thành trực tiếp vác Hoàng Ngân vào nhà vệ sinh, trên bàn lúc này còn lại Vũ Phong, Dương Thùy Sam và còn có cả Hướng Dương.
Thấy ba mẹ mình mãi mà vẫn không ra, hai người ngồi ở bàn cũng vẫn luôn không nói gì, cuối cùng Tiểu Hướng Dương cũng chịu không được nên ngẩng đầu hỏi Vũ Phong: “Chú Phong, ba mẹ con đi làm gì vậy?”
“À...”
Vũ Phong ngẩn người, xấu xa cười cười: “Họ đi làm những chuyện mà họ nên làm rồi.”
Đôi má Dương Thùy Sam đỏ ửng lên, tức giận liếc mắt về phía người đàn ông bên cạnh, nghiêm túc nói: “Anh đừng có đoán mò với Dương Dương nữa, thằng bé vẫn còn nhỏ, anh đừng có mà làm bẩn tâm hồn thuần khiết của thằng bé nữa.”
Vũ Phong nghe thấy những lời này thì cảm thấy không vui: “Dương Thùy Sam, em nói chuyện có thể đừng mỉa mai người khác được hay không?”
“Tôi không có mỉa mai, chẳng qua chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.”
Đối mặt với sự giận dữ của Vũ Phong, Dương Thùy Sam có thể lộ ra vẻ ung dung, bình tĩnh hơn nhiều rồi.
Cô ấy dứt khoát không thèm để ý đến Vũ Phong nữa, giúp Dương Dương cắt bò bít tết, rồi đưa vào cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của thằng bé: “Nào, ngoan ngoãn ăn cơm, đợi chút nữa ba mẹ sẽ quay lại thôi.”
“Cảm ơn chị Dương.” Cậu bé lễ phép, lịch sự cảm ơn Dương Thùy Sam.
Khóe miệng Dương Thùy Sam cong lên, mặt mày cũng cong cong cười, học theo âm thanh trẻ con của Dương Dương để trả lời cậu bé: “Không cần cảm ơn.”
Gương mặt tươi cười của Thùy Sam phản chiếu vào đôi mắt của Vũ Phong khiến anh cảm thấy có chút chói mắt.
Nụ cười của cô gái này vẫn luôn luôn thuần khiết như vậy, vẫn luôn không hiểu sự đời như thế, giống như làn nước trong veo trong ao hồ nghìn năm, vĩnh viễn cũng không thấy vấn đục.
Thật xinh đẹp!
Anh ta cũng không tự chủ được mà cong cong khóe miệng.
Tay vô thức vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Dương Thùy Sam, trêu chọc cô: “Nè, Dương Thùy Sam, em cười xinh như vậy, mẹ em có biết hay không?”
“...”
Nhìn đi! Đã từng thấy qua nhiều người có da mặt dày rồi mà chưa thấy ai mặt dày như anh ta cả.
Cô gái nhỏ Thùy Sam từ nhỏ đến lớn là một người có da mặt rất mỏng, đối mặt với sự khen ngợi thẳng thắn của anh ta như vậy cô quả thực có chút chịu không nổi, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, tức giận liếc anh ta một cái: “Anh nói chuyện dịu dàng như vậy mẹ anh có biết hay không?”
Cái miệng này của Vũ Phong giống như được bôi đường vào vậy, suốt ngày bô bô bên tai cô nên Dương Thùy Sam cũng đã sớm miễn dịch rồi.
Càng như vậy, cô càng phát hiện ra được tên này cứ nhìn thấy phụ nữ là liền tự bôi đường vào miệng mình.
Tất nhiên, anh ta càng chăm chỉ theo đuổi mình thì Dương Thùy Sam lại càng cảm thấy đó chẳng qua chỉ là xuất phát từ tâm lý muốn chinh phục mà thôi, trong lúc nhất thời liền sản sinh ra cảm giác hứng thú say mê đối với sự cự tuyệt của cô mà thôi.
Mấy chiêu trước đó chơi còn chưa đủ sảng khoái, đây là lại muốn tới dày vò cô sao? Thật sự không thể tha thứ được!
Đối với sự trào phúng của Thùy Sam, Vũ Phong lại không cho là đúng, khẽ nhíu mày, không nói gì thêm, chẳng qua chỉ là cười cười nhìn cô dò xét.
Bộ dạng giống như bữa cơm này chỉ cần nhìn cô thôi là no rồi.
Dương Thùy Sam lại tiếp tục bón cho Dương Dương, bộ dạng dịu dàng như vậy thực sự khiến Vũ Phong cực kỳ rung động.
Anh ta đưa tay chạm vào cái eo nhỏ của cô, điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, nói: “Này, Dương Thùy Sam, làm người phụ nữ của đại gia sẽ không làm em ủy khuất chứ?”
Dương Thùy Sam dừng động tác bón ăn lại một chút, quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn Vũ Phong, mỉm cười nói: “Làm cái gì đấy? Lại cảm thấy cô đơn trống rỗng rồi hả?”
“Đúng vậy, đại gia cô đơn nhiều năm rồi. Em có muốn nhào vào lòng đại gia để giúp đại gia sưởi ấm hay không?”
Vũ Phong nói xong còn cực kỳ không biết xấu hổ giang rộng hai tay, bày ra tư thế chờ Dương Thùy Sam tới ôm ấp yêu thương.”
Dương Thùy Sam tức giận lấy chiếc túi xách đặt giữa hai người bọn họ ném vào lòng Vũ Phong: “Anh có thể nghiêm túc một chút được hay không? Bản thân là một lãnh đạo, lời nói hành vi lại cực kỳ không đứng đắn. Nếu lần sau còn như vậy nữa cẩn thận tôi tố cáo anh với viện trưởng đó.”
Vũ Phong bị cái túi của cô đập một cái, phần bụng thực sự cũng có chút đau, đôi lông mày xinh đẹp nhăn nhó lại, ôm chặt lấy cái túi trong lòng mắng: “Bé con xấu xa, em muốn mưu sát chồng đấy hả?”
Tôi nhổ vào!