Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 186: Làm thế nào cô mới không làm loạn nữa?




“Tôi sai rồi! Tôi xin lỗi anh, được chưa?” Hoàng Ngân nhắm mắt, hét lớn.

So thể lực, không khỏe bằng anh, so da mặt, cũng không dày như anh! Cô thật không làm khác được.

“Sai ở đâu?”

Cao Dương Thành vẫn không nao núng tuy hỏi.

Hoàng Ngân bất lực nói: “Tổng giám đốc Cao, tôi sai ở chỗ không nên hung hăng với anh, không hên gào lên với anh! Ở trước mặt đồng nghiệp, tổn hại uy phong của anh, đều là lỗi của tôi! Như vậy, được chưa?”

Cô nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Nhận được đáp án như ý rồi, tổng giám đốc Cao mới dùng sức lôi Hoàng Ngân dậy, ném sang ghế bên cạnh.

Hoàng Ngân nằm liệt trên sofa, giống như vừa chết đi sống lại vậy, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, thở dốc từng hơi, khiến cho bộ ngực phập phồng theo hơi thở của cô, dáng vẻ phong tao biết bao mị hoặc.

Cao Dương Thành híp mắt lại.

“Nhìn gì mà nhìn?”

Hoàng Ngân vẫn chưa hết bực, cô hôm nay chỉ là uống một chút rượu, nhưng cả người y như ăn phải thuốc nổ vậy.

Một tiếng gầm nhẹ không vừa ý của Hoàng Ngân, đổi lấy một ánh mắt tràn đầy ý cảnh cáo của Tống giám đốc Cao bên cạnh.

Hoàng Ngân nhìn thấy, nghĩ đến bờ mông bất hạnh của mình giờ vẫn còn đau, bực mình bỗng vơi đi phân nửa, đầu óc cũng không có tinh thần, gục xuống.

Cô khó chịu điều chỉnh lại tư thế, hứ một tiếng, chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, không nghĩ nhiều, nhấc cốc rượu trước mặt định uống hết, nhuận họng.

Thế nhưng, môi vừa chạm vào miệng cốc, đến môi cũng chưa ướt đã vị một bàn tay cứng như thép giằng mất cốc rượu.

Ngoài Cao Dương Thành bên cạnh ra thì còn ai nữa chứ?

Hoàng Ngân không thoải mái lườm anh, lườm mãi, ánh mắt dường như muốn ăn tươi nuốt sống anh.

Trái với thái độ tồi tệ của Hoàng Ngân, Tổng giám đốc Cao hiển nhiên ung dung hơn nhiều.

Tùy tay quăng cốc rượu lên bàn, rượu trong cốc bắn ra ngoài, làm ướt cả bàn, thế nhưng anh cũng không liếc qua một chút, dặn dò tiểu Bát đang lặng lẽ xem trò hay bên cạnh: “Thu hết cốc rượu ở đây lại, để phục vụ mang ra ngoài.”

Ngữ khí nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc gì.

Hoàng Ngân chau mày: “Tiểu Bát, để rượu lại! Tôi muốn uống!”

Hoàng Ngân nói, đứng dậy, duỗi tay lấy rượu, lần này trực tiếp lấy cả bình.

Cao Dương Thành híp mắt, người phụ nữ này hôm nay có chút vô cớ làm loạn.

“Chị Hoàng Ngân, đừng uống nữa…”

Tiểu Bát khuyên cô, lại không dám giằng lấy bình rượu trên tay cô.

Biết hôm nay tâm trạng cô không tốt, lại vừa bị Tổng giám đốc Cao đánh mông, lúc này có lẽ tâm trạng đang cực kì tồi tệ! Cô nào dám khinh suất!

“Tống giám đốc Cao, cái này…”

Tiểu Bát có chút khó xử, không biết có lên thu rượu này hay không?

“Cô ra chơi với mọi người đi, cô ấy, giao cho tôi.”

Cao Dương Thành vẫy vẫy tay, ý bảo tiểu Bát đi chơi đi.

Ý bóng là, bảo cô lượn xa ra.

Tiẻu Bát đương nhiên hiểu,vội vàng gia nhập đám đông.

Lập tức trên sofa chỉ còn lại Hoàng Ngân và Cao Dương Thành.

Hoàng Ngân ôm bình rượu, đang không ngường rót rượu, cánh tay Cao Dương Thành tựa lên thành ghế, đỡ khuôn mặt cao ngạo, híp mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

“Làm mình làm mẩy với tôi?”

Tiếng của anh, lạnh buốt đến tận xương tủy.

Thực ra, anh có thể không lo cho cô, không phải sao? Thế nhưng, nhìn cô liều mạng uống rượu, anh vậy mà là hận không thể yên tâm kệ cô hồ nháo.

Hoặc là anh cũng có chút say rồi.

“Nào dám!”

Dám làm mình làm mẩy với anh? Đánh mông đau như thế, ai dám?

Biến thái!

Hoàng Ngân oán thầm một trận, lại tiếp tục.

Cô cảm thấy bản thân uống nhiều thật rồi, nhìn Cao Dương Thành trước mắt cũng biến thành 2 đầu rồi.

“Đừng làm mình làm mẩy với tôi.”

Cao Dương Thành dựa gần vào cô, duỗi tay lấy đi bình rượu bên miệng cô, động tác lần này cực kì dịu dàng, đến tiếng nói cũng dịu dàng đến lạ.

Không không không! Hoàng Ngân lắc đầu, cô biết, nhất định là cô uống say quá rồi.

Đùa gì vậy? Cái tên khốn nạn lạnh như khối băng ấy, sẽ đột nhiên dịu dàng như thế với mình sao?

Đỗ Hoàng Ngân, mày lại nằm mơ rồi.

Hoàng Nhận nhịn không được cười nhạo chính mình.

“Uống, tiếp tục uống…”

Bình rượu của Hoàng Ngân bị lấy mất rồi, chỉ đành bưng cốc rượu ở gần lên.

Say rồi, chuyện gì cũng không còn nữa!

Thế nhưng, cốc rượu mới đến tay, lại bị Cao Dương Thành chặn lại.

Hoàng Ngân cuối cùng có chút bực mình, quay đầu, chu mỏ, tức giận lườm người đàn ông hai đầu trước mặt: “Anh rốt cuộc…muốn làm gì?”

Cô có chút nói năng không rõ, viền mắt đỏ lên, giống như bị ngạt rượu vậy.

“Nghe lời, không uống nữa!”

Chú ý, ngữ khí của Tổng giám đốc Cao không cho phản bác, giọng điệu không có chút thương lượng…là câu sai khiến!

Hoàng Ngân bĩu môi, viền mắt đỏ rực, tức giận nói: “Tôi không cần anh lo! Anh đi lo cho đám tình nhân của anh đi!”

Ánh mắt tối tăm của Cao Dương Thanh trầm xuống.

Khi Hoàng Ngân cho rằng anh sẽ tức giận với mình, lại nghe thấy anh hỏi cô: “Làm thế nào cô mới không làm loạn nữa?”

Cũng đúng, bao nhiêu đồng nghiệp đang nhìn, anh ta đúng là không thể cáu được.

“Tôi muốn nghe anh hát!”

Hoàng Ngân lập tức được đằng chan lên đằng đầu.

Lại nữa rồi!

Khuôn mặt cao ngạo của Cao Dương Thành lập tức trầm xuống, “Không được.”

Hoàng Ngân cắn môi nhìn anh, bướng bỉnh giằng co với anh.

Hai người, ai cũng không mở miệng nói chuyện.

Cho đến khi răng của Hoàng Ngân sắp cắn rách môi dưới, mới nghe thấy Cao Dương Thành nhẫn nhịn nói: “Được.”

Một chữ, nói cực kì không tình nguyện.

Khuôn mặt, càng là âm trầm như sắp mưa bão vậy, sắc mặt đen hơn đáy nồi.

Nhưng nhìn lại Hoàng Ngân…

Cô bỗng chốc hưng phấn, vẻ mặt hào hứng, đứng dậy đến trước máy chọn nhạc: “Tôi chọn bài giúp anh!”

“Không cần, tự tôi làm.”

Cao Dương Thành kéo Hoàng Ngân, nhốt trong lòng mình, lập tức cự tuyệt ‘ý tốt’ của cô.

Để cô chọn bài quá khó, anh sợ không hát được.

Hoàng Ngân đột nhiên bị anh kéo vào lòng, sau lưng đè lên khung ngực rắn chắc của anh, cách hồn lớp áo mỏng, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng cơ ngực của anh, trái tim bỗng chốc đập loạn, khuôn mặt vốn đỏ vì say, trong chớp mắt dường như nhuộm lên một tầng đỏ thẫm, đỏ đến phát nóng.

Nghe thấy tiếng giọng khàn của Cao Dương Thanh vang lên bên tai cô: “Cô cùng hát với tôi.”

Khí tức nóng bỏng ấy lướt qua da thịt Hoàng Ngân, khiến cô thần hồn điên đảo, gật gật đầu: “Được…”

Thực ra, Hoàng Ngân lúc này, đầu óc sớm đã một mảnh trống rỗng, cả người giống như trúng tà, anh nói gì chính là như thế.

Cao Dương Thành buông cô ra.

“Cô muốn nghe bài gì?”

Giọng nói ổn định hơn chút so với vừa rồi.

Anh nghiêng đầu, nhìn Hoàng Ngân hai má đỏ hồng.

Hoàng Ngân đôi mắt mơ màng chớp chớp, trong miệng thốt ra cái tên khiến Cao Dương Thành phát điên: “Thêm một lần đau!”

Quả nhiên, không thể hỏi ý kiến của cô.

Cao Dương Thành day day cái trán, kiên nhẫn dỗ cô: “Đổi bài khác đi.”

“Không muốn…”

Hoàng Ngân lắc đầu, trong đầu đột nhiên nghĩ tớ bài hát 《Thêm một lần đau》 của nhóm nhạc HKT Việt Nam, khóe miệng tràn đầy ý cười.

Nhìn nụ cười tươi rói trên mặt Hoàng Ngân. Cao Dương Thành thất thần chốc lát.

Dương như anh vừa ngửi thấy mùi hương nhẹ chỉ có trên người cô, tràn đầy khoang mũi như cũ, trái tim run lên, có chút khác thường, mà sau đó, liền thấy anh như ma sai quỷ khiến, gật đầu.

Anh vậy mà, chọn rồi, phối hợp với trò xấu của cô!

Đến Hoàng Ngân cũng kinh ngạc nửa giây.

Lúc đó, Hoàng Ngân nhận định, người say rượu tuyệt đối không chỉ là bản thân mình, nhất định còn bao gồm cả anh ở bên cạnh.

“Nhanh đi chọn bài.”

Lúc Hoàng Ngân còn đang ngẩn ra, bỗng nhiên sau gáy bị cánh tay Cao Dương Thành vỗ vỗ, thúc giục cô.

“À, được!”

Hoàng Ngân ngây ngây ngô ngô, giống như đạp lên mây, bay tới máy chọn nhạc, chọn bài bài hát nổi tiếng – Thêm một lần đau!

Rất nhanh, âm thanh hài hòa quen thuộc mà mê người vang lên, Hoàng Ngân đưa mic cho Cao Dương Thành.

Tống giám đốc Cao hơi nhíu lại, cực kì không tình nguyện nhận lấy mic mà cô đưa cho.

Người vẫn ngồi trên sofa như cũ, khí thế tôn quy mà đẹp đẽ ấy, thực sự không phù hợp với bài hát này.

Bốn bề vang lên tiếng vỗ tay như sấm, đương nhiên, không ai khác ngoài đám đông đồng nghiệp ồn ào kia.

Hoàng Ngân có thể cảm thấy rõ ràng sắc mặt Tổng giám đốc Cao rất khó coi, một dôi mắt hung ác mà sắc bén bắn về hướng cô, càng như thế, trong lòng Hoàng Ngân càng vui.

Cô chính là thích nhìn biểu tình vặn vẹo của Tổng giám đốc Cao.

Hoàng Ngân đứng dậy, đứng đối diện Cao Dương Thành, khóe miệng chứa nụ cười đắc ý, bắt đầu vui mừng hát theo tiết tấu, “Anh luôn nói là lỗi của em, nhưng bản thân anh luôn chỉ biết bản thân mình, những lúc cãi nhau anh quen trầm mặc, như vậy làm sao hóa giải được.”

Âm điệu đi xuống, cô chỉ Cao Dương Thành, đến lượt anh.

Không thể không thừa nhận, tiếng cô hát lần này so với tiếng gào khóc vừa rồi hay hơn rất nhiều.

Thực ra, cô nghiêm túc hát, khá hay, mặc dù không thể so với âm thanh tự nhiên, nhưng ít nhất còn có vài phần cảm giác dịu dàng tình cảm.

Cao Dương Thanh đứng lên, một tay vẫn nhét vàot úi quần như thói quen, thân thể cao lớn tôn quý mà nho nhã, nhưng một vị vương giả cao quý.

Đôi mắt yêu mị rũ xuống, ngón tay thon dài nắm lấy mic, để cách cánh môi bạch hoảng một phân, không hề di dự tiếp lời Hoàng Ngân hát, “Sai sai sai, là lỗi của anh, lúc yêu nồng cháy sao không nói? Chúng ta từng yêu, từng khó, không dễ dàng gì ở bên nhau, cho rằng chúng ta sẽ vượt qua thời khắc khó khăn; chúng ta từng đi, cũng từng dừng lại, cả hai đều cố chấp như thế, bởi vì tin rằng tình yêu của chúng ta, đều chưa từng thay đổi.”

Giọng hát của anh…

Nghe như tiếng của thiên nhiên.

Rõ ràng là âm điệu khiến người ta câm nín, lại từ miệng anh hát ra lại cảm thấy rất cao sang.

Âm điệu đau thương, phối với lời bài hát, từng tiếng từng tiếp, rung động trái tim Hoàng Ngân.

Cao Dương Thành không biết từ lúc nào đã ngẩng lên, ánh mắt rơi trên mặt Hoàng Ngân, chuyên chú, trong suốt, dường như mang theo chút triền miên, đan lại với nhau, chạm vào ánh mắt của cô, ma sát, dòng điện im lặng chảy qua giữa hai người, phút chốc viền mắt Hoàng Ngân đỏ lên.

“Trong lòng có gì hãy thoải mái nói ra, đừng dùng nước mắt thay lời nói.”

Hoàng Ngân hát tiếp, yết hầu kéo căng.

“Dù sao chúng ta từng rất yêu nhau, không muốn cãi đến kẻ sống người chết.”

Giọng hát của anh dường như mang theo độ ấm, hâm nóng trái tim Hoàng Ngân.

Mắt cô khẽ chợp, cảm thấy cảm thấy rưng rưng nước mắt, Hoàng Ngân vội nhắm mắt, không muốn nhìn đôi mắt thâm trầm của anh, sợ rằng bản thân còn nhìn nữa, sẽ rơi nước mắt, không thể tự kìm nén.

“Sai sai sai, là lỗi của em, lúc yêu đương nồng cháy sao không nói ra, bí bách trong cuộc sống em cũng không biết làm sao, anh có thể không cần nói nữa, tốt nhất là trầm mặc…”