Tất cả nhân viên đều đứng lên, cung kính chào hỏi Cao Dương Thành. Tất cả đều dành chỗ để anh ngồi xuống.
Chỉ có Hoàng Ngân ở trong góc..
Không chủ động chào hỏi Cao Dương Thành, cũng hoàn toàn không có ý muốn chủ động dành chỗ cho tổng giám đốc Cao tự phụ ngồi.
Đương nhiên, thật ra trong ánh mắt cô cũng không có anh.
Lúc này, cô tay phải cầm Microphone, tay trái ôm đầu dáng vẻ bi thương, đang “vô cùng đau khổ” gào khan một khúc « Mua bán tình yêu », dáng vẻ nhỏ bé khoa trương đó qủa thật có thể đánh bại diễn viên Oscar!
“Yo Yo..Check it out! Bán đi tình yêu của em, buộc em phải rời xa, cuối cùng biết được sự thật, nước mắt em rơi xuống! Bán tình yêu của em, anh sẽ phải gánh khoản nợ lương tâm, dù có trả giá đắt tình cảm cũng không thể mua lại! Trước đây chính anh muốn chia tay, chia tay thì chia tay, bây giờ lại muốn dùng chân tình dỗ dành em quay lại, tình yêu không phải anh muốn bán, muốn mua là có thể bán, để em vùng ra, để em hiểu rõ, buông khỏi tình của anh...”
Khóe miệng Cao Dương Thành hơi giật giật.
“Đêm nay, tổng thanh tra của các cô trúng tà à?”
Anh không nhịn được nghiêng đầu hỏi Tiểu Bát bên cạnh.
Tiểu Bát gãi gãi đầu, có chút xấu hổ thay Hoàng Ngân, giải thích: “Không, có lẽ cô ấy hơi say rồi.”
“Tửu lượng kém!”
Cao Dương Thành trực tiếp hạ quyết định.
Anh nói xong, không nhìn cấp dưới ân cần xung quanh, bước từng bước dài tới chỗ Hoàng Ngân.
“Yo yo! Bán đi tình yêu của em, buộc em phải rời xa, nhìn thấy em đau khổ, nước mắt anh nhỏ xuống! Bán đi tình yêu của em, anh phải gánh khoản nợ lương tâm, dù có trả giá thật nhiều tình cảm cũng không thể mua được! Tuy rằng trước đây anh muốn chia tay, sau rồi anh mới hiểu, bây giờ anh dùng chân tình của mình, hi vọng dỗ dành em quay lại, anh biết là anh đã sai, tình yêu giống như lời em nói, nó không thể mua bán, dù có nghìn vàng đến mua cũng không bán...”
Hoàng Ngân nói, hát tình “mãnh liệt”, trình độ quên mình đó cũng đủ khiến mọi người xung quanh bội phục rồi.
Cô còn chưa kịp kết thúc, đã cảm giác được vị trí bên cạnh lõm xuống. Cao Dương Thành vắt chân lên nhau, khí chất cao quý, tác phong nghiêm nghị ngồi xuống bên cạnh cô.
Nói thật ra, khí độ cao quý này của anh không thể dung hợp được với bài « Mua bán tình yêu ». Anh thật không thích hợp ngồi trong phòng hát riêng tràn đầy mùi của bác gái ở đình làng quê.
Một cánh tay Cao Dương Thành duỗi ra, tùy ý khoác trên thành ghế sofa sau lưng Hoàng Ngân, thân thể lười biếng lùi dựa vào phía sau.
Động tác trong lúc lơ đãng này, lại thoáng chốc kéo gần khoảng cách giữa họ khá nhiều.
“Đỗ Hoàng Ngân, nước Pháp cũng thịnh hành bài hát này à?”
Anh không mặn không nhạt hỏi Hoàng Ngân, nghe không ra cảm xúc gì.
Không có ác cảm, nhưng tuyệt đối bên trong không có ý tán thưởng.
Rốt cuộc Hoàng Ngân đã chịu dịch chuyển Microphone ra khỏi miệng, cô dùng tay bịt microphone, lạnh nhạt nhìn lướt qua người đàn ông đột nhiên mọc thêm bên cạnh, giả tạo đáp: “Ca khúc nổi tiếng thế giới, ở đâu cũng giống nhau!”
Trả lời xong, cô lại lần nữa tình cảm vô cùng “mãnh liệt” nhập vào trong ca khúc.
Lần này, cô dứt khoát đứng lên, nhìn thẳng Cao Dương Thành, hai tay cầm Microphone, tóc dài hất lên, càng ngày càng rống to, tiếng ca đó... đơn giản là... kêu khóc om sòm!
Ca từ và làn điệu, càng làm cho huyệt Thái Dương của Cao Dương Thành giật giật, khó chịu vô cùng.
“Ha ha......Yo yo......Check it out!!”
Toàn thân Hoàng Ngân đung đưa theo tiết tấu: “Bán đi tình yêu của em, buộc em phải rời xa, cuối cùng biết được sự thật, nước mắt em rơi xuống! Bán tình yêu của em, anh sẽ phải gánh khoản nợ lương tâm, dù có trả giá đắt tình cảm cũng không thể mua lại! Trước đây chính anh muốn chia tay, chia tay thì chia tay, bây giờ lại muốn dùng chân tình dỗ dành em quay lại...”
Hát đến chỗ dỗ dành, vẫn không quên duỗi ngón tay ra, chỉ thẳng vào người đàn ông đối diện, dáng vẻ hoàn toàn lên án anh làm nữ chính đau khổ vì tình, thắt lưng uốn éo theo nhịp điệu, tiếp tục hát: “Tình yêu không phải anh muốn bán thì bán, muốn mua thì có thể mua! Để em vùng ra, để em hiểu rõ, buông khỏi tình anh. Nhẫn tâm làm em tổn thương, tình yêu quá nhiều bất trắc, chân tình dùng tâm vun tưới, khi khô héo mới hiểu rõ, tình yêu không phải anh muốn bán, muốn mua là có thể bán, để em nhìn thấu những người si mê, không xứng là tình yêu chân thành...”
Cao Dương Thành hơi ngửa đầu, đôi mắt có thâm ý khác, ánh sáng dao động giằng co với cô.
Mà Hoàng Ngân cũng không chịu thua trừng mắt với anh.
Hết một khúc, âm thanh ngừng lại, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
“Chị Hoàng Ngân, chị hát quá hay rồi!”
Tiểu Bát giơ ngón tay cái lên với cô.
“Chuyện nhỏ!” Hoàng Ngân nhìn cô liếc mắt đưa tình.
Khóe miệng Cao Dương Thành hơi giật giật.
Hát xong « Mua bán tình yêu » lại còn liếc mắt đưa tình, cảm giác này, thật đúng là đủ huyền huyễn, mùi dế nhũi đủ nồng!
Hoàng Ngân cũng không quan tâm tới vẻ xem thường rõ ràng trong đáy mắt Cao Dương Thành. Cô tức giận quăng Microphone trong tay vào ngực anh: “Anh hát!”
Sắc mặt Cao Dương Thành hơi biến đổi, trừng mắt cảnh cáo Hoàng Ngân một chút.
Quả nhiên, âm thanh của các đồng nghiệp xung quanh ồn ào vang lên: “Tổng giám đốc Cao, hát một bài, hát một bài!”
“Hát một bài, hát một bài!”
Hoàng Ngân làm như không nhìn thấy ánh mắt đậm ý cảnh cáo của Cao Dương Thành, đôi mi thanh tú giương lên, ôm ngực, cười tủm tỉm nheo mắt nhìn anh trên ghế sofa: “Tổng giám đốc Cao, có cần tôi chọn ca khúc giúp anh không?”
“Cút!”
Một chữ đơn âm lạnh nhạt từ giữa hàm răng anh bật ra.
Tất cả đồng nghiệp trong phòng hát riêng đều hoảng hốt kinh ngạc, chỉ có Hoàng Ngân, không có bất kỳ phản ứng gì.
Dường như cô đã sớm đã thích ứng với cái tên bất kỳ lúc nào cũng có bản lĩnh tạo ra hơi lạnh này, cô phê bình: “Thô lỗ!”
“Phù”
Tất cả mọi người lại há hốc mồm kinh ngạc, sắc mặt cũng không khỏi biến đổi.
Tất cả đều sợ toát mồ hôi thay Hoàng Ngân.
Toàn công ty còn chưa có người nào dám chì trích Tổng giám đốc như thế đâu. Cô chết chắc rồi!
Cảm giác thấy quanh mình yên tĩnh, hàng lông mày nhíu chặt của Cao Dương Thành càng trở nên lạnh hơn. Anh tức giận trừng mắt liếc Hoàng Ngân, ném cho cô một ánh mắt “Đợi chút nữa trừng trị cô”, rồi lạnh lùng nhìn những người khác trong phòng hát riêng: “Tiếp tục ca hát đi!”
“Vâng!”
Lời này, nói bóng gió là không cho phép nhìn!
Sau khi mọi người bị cảnh cáo, bắt đầu ngừng giả đò.
Có trời mới biết, trên đỉnh có một Đại Phật lạnh như băng như thế, còn ai dám đứng lên chứ!
Sau khi Hoàng Ngân ý thức được ý muốn trừng trị mình từ ánh mắt híp lại đó, lòng bàn chân cô như bôi dầu chuồn đi: “Tôi phải đi nhà vệ sinh một chút, mắc tiểu rồi.”
Cao Dương Thành nhếch môi phê chuẩn như là đại xá thiên hạ: “Đi đi.”
Ánh mắt anh ném cho cô rõ ràng phách lối nhắc nhở cô, thoát khỏi mồng một, nhưng không chạy khỏi mười rằm!
Chết tiệt!
Trước khi Hoàng Ngân đi ra khỏi phòng hát riêng, cũng cảm giác phía sau lưng có một trận sấm nổ đùng đoàng khiến cô hoảng hốt!
Ngồi xổm trong toilet một lúc, khi trở ra rửa tay, chỉ thấy hai cô bé đứng trước gương lau son môi.
Hoàng Ngân thực sự nhịn không được chăm chú nhìn một cô bé trong đó thêm một lát.
Mà dường như cô bé kia cũng từ trong gương ngắm Hoàng Ngân vài lần.
Bởi vì, hai người hình như thật có điểm giống nhau, mặc dù nói không ra được cụ thể là chỗ nào, nhưng là có nào chỗ nào đó giống nhau.
Trên đời này, người nhìn giống nhau nhiều lắm, thật ra cũng không lạ lắm, nên Hoàng Ngân cũng không suy nghĩ nhiều. Cô lấy nước rửa tay, xoa xoa hai bàn tay, định rửa xong thì đi, nhưng mà đối thoại của hai cô gái đã thu hút cô.
“Lan Hương, hôm nay tổng giám đốc Cao lại tới nhà hàng Bích Đào đấy, anh ta có tìm cậu không?”
Nhắc tới tổng giám đốc Cao, cô gái dược gọi là Lan Hương, cũng chính là cô gái hơi giống Hoàng Ngân, ánh mắt hơi lóe lên, dừng động tác trang điểm lại.
Trong lòng Hoàng Ngân hơi “hồi hộp”.
Cô cúi đầu, làm ra vẻ nghiêm túc xoa tay, nhưng trong lòng lại không nhịn được nghĩ, tổng giám đốc Cao mà các cô nhắc đến, rốt cuộc có phải vị Đại Phật trong phòng hát riêng kia không.
“Đương nhiên có tới tìm tớ.”
Hàng lông mày thanh tú của cô bé hơi nhếch lên, cô lại tiếp tục thoa son màu sáng cho đôi môi anh đào gợi cảm, nhấp nhấp môi một chút, lúc này mới hài lòng thu son môi vào túi trang điểm, lại thuận tay sửa sang mái tóc dài trên vai, nhếch môi: “Nói là đêm nay để tớ tiếp anh ấy.”
Cô bé vì chút tình mọn, nói dối không mắt chớp, mặt không đỏ, tim không nhảy.
“Wow, thật hả...” Cô gái vừa hỏi thốt lên một tiếng hâm mộ, thán phục, rồi lại phụng phịu, vừa dặm thêm phấn cho mình vừa phàn nàn: “Chà, cậu nói xem có phải thị lực của Cao Dương Thành có vấn đề không? Hoặc là trình độ thưởng thức có vấn đề.”
Cao Dương Thành..
Quả nhiên là anh!
Vừa nghĩ tới lời cô gái được gọi là Lan Hương vừa nói, trong lòng Hoàng Ngân có cảm giác không nói rõ được.
Cô đưa tay dính đầy bọt xà phòng, ngả vào vòi nước dưới, hai bàn tay mạnh mẽ xoa tới xoa lui. Sức nặng đó giống như đang gây khó dễ đối với chính bản thân mình.
“Lời này của cậu có ý gì?” Lan Hương không vui liếc nhìn cô gái bên cạnh, rồi quét mắt về phía Hoàng Ngân, trợn mắt không vui nhìn cô một chút.
Rửa tay cũng không biết rửa, nước cũng bắn tung tóe cả người cô rồi!
Hoàng Ngân cũng không phải người hiền lành, đôi mắt dữ tợn trừng lại cô ta!
“À! Nói thật thì, về tướng mạo, cậu thật còn kém tớ một chút đấy. Nhưng không biết tại sao, tổng giám đốc Cao người ta lại chỉ cần cậu, ngày bình thường anh ta còn chẳng buồn nhìn tớ thêm một chút, lúc nào cũng dáng vẻ khinh thường! Quá kì lạ!”
Mặc dù nói cô không đủ đẹp, nhưng rõ ràng lời này lại khiến Lan Hương rất hưởng thụ, khóe miệng cười đắc ý: “Có gì kỳ lạ đâu, người ta yêu tớ thôi!”
“Cắt! Nhìn dáng vẻ đắc ý của cậu kìa! Nói thật đi, công phu trên giường của tổng giám đốc Cao thế nào? Có khiến cậu hưởng thụ hay không?”
Cô gái đó chọc chọc eo nhỏ cuả Lan Hương.
Lời này vừa hỏi ra, nhân vật chính Hoàng Ngân bên cạnh mãnh liệt chà tay, hàm răng ngà cũng nghiến cót két rồi.
Trong ngực giống như đang kìm nén một đám lửa, mắt thấy cũng sắp không gói được, bất cứ lúc nào cũng có thể bốc cháy.
Bị hỏi về vấn đề này, đuôi mắt cô gái gọi là Lan Hương rõ ràng hơi chột dạ, nhưng không có ai phát hiện ra. Cô nhíu mày cười, giữa lông mày nhăn lại: “Kỹ thuật tất nhiên không thành vấn đề, chơi đùa đến dục tiên dục tử! Nhưng cậu hỏi nhiều như vậy làm gì, cậu lại không có cơ hội hưởng thụ!”
Không biết tại sao, lời này giống như là đâm trúng dây thần kinh lý trí nào đó của Hoàng Ngân, hai tay cô dưới vòi nước, động tác càng lúc càng mạnh, nước trên người hai cô bé kia cũng càng ngày càng nhiều.
Trong đầu cô đầy hình ảnh Cao Dương Thành và người phụ nữ khác ở trên giường dục tiên dục tử!
Anh đã từng đối với mình thế nào, bây giờ lại đối với người phụ nữ bên cạnh này thế nào!
Hơn nữa, lại còn hẹn đêm nay tiếp tục!
Không biết tại sao, cô thật rất muốn mắng người, mặc dù từ trước đến nay cô không phải người phụ nữ không có văn hóa gì, nhưng lúc này, cô thật sự kích động muốn nguyền rủa!
Nhưng cô chỉ muốn nguyền rủa người đàn ông nào đó thôi!
“Này cô! Cô có biết rửa tay không? Cô làm ướt hết người tôi rồi!”
Cô gái gọi là Lan Hương thấy động tác rửa tay của Hoàng Ngân ngày càng thô lỗ, cô vô cùng khó chịu, trừng mắt với Hoàng Ngân, mắt tràn đầy tức giận.
“Tôi đúng là không biết rửa tay! Có chuyện gì sao?”