“Đúng đúng, tổng thanh tra, cô tuyệt đối đừng xúc động mà!” Đồng nghiệp Khanh cũng vội vàng thuyết phục Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân đè giọng, thở hổn hển, rõ ràng không phục.
“Anh ta bảo chúng ta sửa, thì chúng ta sửa thôi! Ai bảo anh ta là Tổng giám đốc chứ! Ôi, phương án này rõ ràng được tất cả lãnh đạo đều đồng ý rồi, cũng không biết anh ta...” Tiểu Bát buồn bực gãi gãi đầu.
“Tổng thanh tra, có phải cô đắc tội Tổng giám đốc Cao người ta, mới làm cho người ta đì tổ chúng ta phải không?” Trần Dương Cầm, đồng nghiệp nữ lần trước bị Hoàng Ngân vượt lên liền giậu đổ bìm leo.
Hoàng Ngân liếc cô ta một cái.
Mặc dù lời cô ta hơi khó nghe, nhưng Hoàng Ngân hoàn toàn không có ý phủ nhận.
Ngay cả bản thân cô cũng không nhịn được hoài nghi người đàn ông này đang mượn việc công trả thù riêng với cô! Anh khó chịu với cô nên mới gây khó dễ cho cô.
Nhưng nếu chỉ gây khó dễ cho cô thì cũng thôi đi, nhưng đây lại liên quan đến thành quả lao động của toàn tổ!
Cô không thể cứ làm ngơ, không quan tâm như vậy!
“Mọi người yên tâm. Tôi cam đoan với mọi người. Hôm nay, nếu như phương án xảy ra vấn đề không phải vì thiết kế của chúng ta. Vậy tôi tuyệt đối sẽ không để mọi người mệt mỏi. Thành quả ba ngày ba đêm làm ra, không phải để những kẻ không biết đau khổ này chà đạp!”
Hoàng Ngân vừa dứt lời, liền ôm một xấp tư liệu thật dày trong tay ra khỏi phòng họp, đi thẳng đến văn phòng Tổng giám đốc.
Vừa đi đến bên ngoài phòng thì đã gặp thư ký riêng của Cao Dương Thành là Lý nam vũ.
“Thư ký Lý, Tổng giám đốc Cao có ở trong không?”
Hoàng Ngân hỏi anh ta, bước nhanh vào trong.
“Có” Lý nam vũ gật đầu, đẩy mắt kính trên sống mũi, đuổi theo bước Hoàng Ngân: “Tổng thanh tra Đỗ, nghe tôi nói, đợi chút nữa bình tĩnh nói chuyện với Tổng giám đốc, đừng quá xúc động, nói nhẹ nhàng chút, chắc chắn còn có thể thương lượng được.”
Lý nam vũ tốt bụng khuyên Hoàng Ngân.
Bước chân Hoàng Ngân bỗng dừng lại, đè xuống ngọn lửa vẫn bị Cao Dương Thành châm ở trong lòng: “Thư ký Lý.”
Cô gọi Lý nam vũ, nghiêng đầu hỏi: “Dưới góc nhìn của anh thì phương án thiết kế của tổ chúng tôi hôm nay thế nào?”
Lý nam vũ đẩy mắt kính trên sống mũi kính, thành thật nói: “Nói thật, tôi rất thích, có thể nhìn ra cả các lãnh đạo khác cũng rất thích! Nhưng nếu Tổng giám đốc Dương không thích, chúng tôi không còn cách nào khác.”
“Đúng không?”
Khóe miệng Hoàng Ngân giật giật, có chút mỉa mai.
Đương nhiên là cô mỉa mai cái tên đàn ông kiêu căng, tự phụ trong văn phòng Tổng giám đốc kia!
“Hoàng Ngân, lát nữa lúc cô vào nói chuyện với Tổng giám đốc Cao, dáng vẻ phải hết sức mềm mỏng, thật ra anh ấy không phải là người lấy việc công trả thù riêng!” Lý nam vũ tốt bụng thuyết phục cô.
Hoàng Ngân lạnh lùng nhếc miệng: “Anh cũng cảm thấy anh ta dùng việc công trả thù riêng đúng không?”
“...”
Lý nam vũ im lặng.
Lời này anh ta cũng chưa từng nói! Bây giờ ngay cả tiền lương cũng bị khấu trừ sạch sẽ rồi, anh ta nào còn dám nhiều lời.
Cũng không chờ anh ta trả lời, Hoàng Ngân đã đẩy cửa văn phòng Tổng giám đốc ra, nén giận đi vào, thậm chí, ngay cả cửa cũng không gõ.
Lúc Hoàng Ngân đi vào, Cao Dương Thành đang mải miết lật xem văn kiện trong tay, Hoàng Ngân không nói hai lời, trực tiếp đưa tư liệu thiết kế ôm trong tay, chặn giữa anh và văn kiện: “Tổng giám đốc Cao, tôi nghĩ chúng ta cần phải bình tĩnh nói chuyện!!”
Hàng lông mày rậm của Cao Dương Thành hơi nhăn lại. Lúc lâu sau, anh mới giương mi mắt liếc Hoàng Ngân. Ánh mắt anh lạnh lẽo, môi mỏng mím thành một đường thẳng, hoàn toàn không có ý lên tiếng.
Hoàng Ngân bị sự lạnh lùng này của anh dọa sợ.
Giống như người trôi từ Bắc Cực tới! Lạnh, lạnh muốn chết!
Nhưng rốt cuộc Hoàng Ngân cũng không bị khí toàn thân của anh đông cứng, còn nhanh chóng nâng cao tinh thần, giống như con gà trống khi chiến đấu, vươn cổ, nghiêm mặt nói: “Nếu như anh có gì không hài lòng với tôi, cứ nhằm thẳng vào tôi!! Nhưng dự án này...”
Hoàng Ngân như nữ hoàng đẩy đẩy tài liệu trước mắt anh. Hai tay cô chống vào cạnh bàn, không hề sợ hãi đứng song song với anh, vẻ mặt nghiêm nghị: “Đây là thành quả ba ngày ba đêm vất vả bán mạng cho anh của toàn tổ chúng tôi. Tôi quyết sẽ không cho phép anh vì thù riêng mà tùy tiện chà đạp!”
“Ồ...”
Thế mà đáp lại tự tin và kiêu hãnh của Hoàng Ngân, chỉ là một tiếng cười nhạt đầy trào phúng?
Hoàng Ngân có cảm giác như mình đang đấm bị bông, vô cùng khó chịu!
Mà tiếng cười này, rõ ràng là sự sỉ nhục cao nhất đối với cô: “Anh có ý gì?”
Ghế xoay của Cao Dương Thành lui về sau mấy bước. Anh lặng lẽ đứng dậy, bước từng bước dài về phòng nghỉ của văn phòng. Anh vừa đi vừa giật giật cà vạt màu lam dưới cổ áo sơmi. Không phải nói động tác kia có bao nhiêu ngang tàng và điên cuồng/ cảm giác rất dụ dỗ người ta. Nhưng lời nói ra, lại khiến Hoàng Ngân chán ghét đến mức nghiến răng cót két.
“Hai mươi người cố gắng ba ngày ba đêm, mà lại cho ra một kết quả rác rưởi như vậy!”
Anh tổn thương bọn họ không hề nể mặt, khóe môi nhếch lên tùy ý mỉa mai. Anh đưa tay trực tiếp giật cà vạt trên cổ xuống, tiện tay ném trên ghế sofa, rồi quay người, ngạo nghễ nhìn Hoàng Ngân đang nghiến chặt răng. Anh xích lại gần cô, chỉ vào mũi cô, vẻ mặt nghiêm nghị: “Đỗ Hoàng Ngân, nếu như đây chính là trình độ thực sự của tổ các cô, như vậy rất không may, từ giờ trở đi, tất cả các cô đều bị đuổi việc! Cút!”
Hoàng Ngân tức giận đến mức....
Hai tay cô xiết chặt buông thõng hai bên người
Cô hít vào, thở ra, hít vào, thở ra
Trong lòng tự nhắc nhở mình hết lần này đến lần khác, đừng kích động, đừng kích động...
Hai hàm răng trên dưới đã bị cô nghiến vang cót két, nhưng cô vẫn cố gắng nén sự tức giận trong lòng xuống.
Kết quả...
Hoàng Ngân bước hai bước thành một bước, xông về phía trước. Cô nhón chân lên, duỗi tay nhỏ ra như côn đồ, nắm chặt cổ áo sơ mi Cao Dương Thành, khuôn mặt đỏ lên vì tức giận xích lại gần Cao Dương Thành, nắm tay nhỏ chống dưới cái cằm nam tính của anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh có tin tôi đấm anh hay không?”
“...”
Khuôn mặt Cao Dương Thành vẫn lạnh lùng, lại có thể có một chút sắc thái hiếm thấy, hàng lông mày giống như co lại.
Trong đôi mắt đen nhánh của anh in rõ sự sững sờ đối với “đe dọa” bất ngờ của Hoàng Ngân, mấy giây sau mới khôi phục tự nhiên.
Anh cứ để mặc Hoàng Ngân níu lấy áo sơ mi của mình như vậy, đôi mắt đen sâu thẳm không hề biến sắc chăm chú nhìn cô, đến mức Hoàng Ngân hơi rợn cả tóc gáy. Lúc này, anh mới lạnh nhạt nói: “Bốn năm ở Pháp, chẳng học được cái gì, chỉ học được mỗi ngang tàng bạo ngược à?”
Lời nói này rõ ràng là khiển trách.
Thậm chí còn có.. cảm giác bậc đàn anh dạy bảo thế hệ sau!
Lại không hề vì sự láo xược của cô mà nổi giận.
Tay Hoàng Ngân nới lỏng theo bản năng, nhưng phút chốc lại níu chặt: “Cao Dương Thành, nếu như anh thật lấy việc công trả thù riêng, từ tận đáy lòng tôi khinh bỉ anh!”
Cao Dương Thành không để ý cô, tầm mắt rủ xuống trên tay Hoàng Ngân đang níu cổ áo sơ mi của mình, khẽ nhíu mày: “Buông tay ra!”
“Anh nhất định phải giải thích cho tôi!”
Hoàng Ngân quyết giữ ý mình.
“Buông tay!!”
Ngữ khí Cao Dương Thành lạnh hơn mấy phần.
Hoàng Ngân rùng mình, cả người liền như trái cà ngâm sương, ỉu xìu buông lỏng tay ra, ngay cả hốc mắt cũng bất giác đỏ lên.
Cô rưng rưng, không kìm chế được giận dữ rống lên với Cao Dương Thành: “Anh toàn bắt nạt người ta!”
Đôi bàn tay trắng nõn liên tiếp đập vào lồng ngực rắn chắc của Cao Dương Thành: “Nếu thật sự bết bát như anh nói, anh có thể nói cho chúng tôi biết lý do! Cái gì gọi là “Anh muốn tôi sửa, thì tôi phải sửa”? Đây là cái lý do chết tiệt gì! Cao Dương Thành, anh toàn bắt nạt tôi! Anh lấy bắt nạt tôi làm niềm vui, có đúng không? Nếu như trước kia biết anh là cấp trên của tôi, thì dù ông chủ cách chức tôi, tôi cũng sẽ không trở về. “
Đương nhiên, câu nói tiếp sau này của Hoàng Ngân tuyệt đối chỉ là một câu nói nhảm mà thôi!
Mà trong cặp mắt sâu đen nhánh của Cao Dương Thành, lúc nhìn thấy nước mắt tủi thân của cô, rõ ràng từ lạnh lùng chuyển thành đau lòng, lại bởi vì câu nói sau cùng của cô, lần nữa như phủ lên một lớp sương lạnh.
Một tay đưa ra bóp chặt hai cổ tay Hoàng Ngân, ngạo nghễ đóng băng cô, từng lời lạnh buốt phát ra từ trong lồng ngực phập phồng: “Đỗ Hoàng Ngân, nếu cô thật chán ghét tôi như vậy, ngay bây giờ cô có thể từ chức và cút đi! Tôi cho cô cơ hội này!”
Lời lạnh lùng tuyệt tình của Cao Dương Thành vừa nói ra, Hoàng Ngân không kìm chế được khóc thút thít một tiếng. Nước mắt chút nữa từ hốc mắt lăn xuống, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn được.
Hai người cứ lạnh lùng giằng co như vậy
Một đôi mắt lạnh sâu không thấy đáy.
Một đôi mắt ứa lệ, ánh mắt cuộn trào mãnh liệt.
Nhưng không ai đẩy ai ra
Hơi thở ngừng lại, trong phòng làm việc yên tĩnh nhanh chóng trở nên nặng nề!
Cuối cùng Cao Dương Thành lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc này.
“Đỗ Hoàng Ngân, tôi cũng không phải là lấy việc công trả thù riêng! Tôi nhìn ra phương án của các cô không đạt yêu cầu!”
Thái độ của anh, cực kì nghiêm túc.
Mắt đen ngắm nhìn nước mắt của Hoàng Ngân, bình tĩnh, thâm trầm, thiếu đi phần u ám và lạnh lẽo lúc ban đầu
Bàn tay lớn buông hai bàn tay nhỏ của cô ra.
Trên cổ tay cô in dấu hai vệt đỏ.
Đáy mắt anh hơi sầm lại, có lẽ do vừa nãy bản thân quá kích động mà bóp quá mạnh.
“Tổng giám đốc Cao, thật ra tôi cũng không phải người tự phụ. Nếu dự án của chúng tôi quả thật có vấn đề, chúng tôi nhất định cải tiến...”
Thái độ của Hoàng Ngân cũng dịu lại, cụp mắt, xoa xoa cổ tay hơi đau của mình, khẽ nói: “Có thể mời Tổng giám đốc Cao chỉ điểm sơ lược một chút không? Cụ thể là chỗ nào không được? Chúng tôi sẽ sửa đúng chỗ, được không?”
Cao Dương Thành tiện tay cởi hai cúc chỗ cổ áo sơmi, lộ ra một vùng cơ ngực nhỏ màu lúa mạch, mùi hormone nam giới lập tức tràn ngập xung quanh Hoàng Ngân, khiến trái tim cô bất giác đập nhanh hơn, thì nghe thấy anh trầm giọng: “Toàn bộ ý tưởng thiết kế hành lang của các cô vô cùng hoàn mỹ, nhưng toàn bộ phương án của các cô đều chỉ đang suy nghĩ vấn đề “Thiết kế”, lại quên mất vấn đề quan trọng nhất là “công trình học nhân thể”. Khách sạn ngoài mỹ quan, chủ yếu nhất là... lấy con người làm gốc!”
Cao Dương Thành nói xong, rút bản vẽ từ tài liệu trên bàn ra ném đến trước mặt Hoàng Ngân, thản nhiên nói: “Ra ngoài đi”
Hoàng Ngân nhìn anh ngơ ngác...
Ánh mắt không hề che giấu sự kinh ngạc và sùng bái.
Cô ôm tài liệu đến gần, nhìn Cao Dương Thành một lúc lâu, nhưng vẫn không nhịn được cất tiếng hỏi: “Tổng giám đốc Cao, năm đó, anh thật chỉ nghiên cứu y học phải không?
“Ừ.”
Cao Dương Thành giương mắt nhìn cô.
“Anh hình như rất hiểu thiết kế của chúng tôi.”
Hoàng Ngân hơi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Không thể không thừa nhận, anh đã trực tiếp chỉ ra toàn bộ nội dung chính của dự án. Ngay cả Hoàng Ngân cũng thấy tự ti.
Nếu như không có hiểu biết đặc biệt đối với chuyên ngành của bọn họ, chắc chắn không thể nói ra những lời như vậy.
Cao Dương Thành không ngẩng đầu nhìn Hoàng Ngân, vẫn dùng bút màu đỏ trong vòng ra một ký hiệu trên văn kiện, hờ hững nói: “Có thể đứng trên vị trí cao này, cô cảm thấy chỉ dựa vào chút y thuật của tôi là có thể đạt được?”
Hoàng Ngân hơi sửng sốt.
Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy được cảm giác cô đơn, lãnh đạm không rõ từ trong những lời này của anh.