Cô hít vào một hơi, ngực hơi đau nhức. Nhưng cô vẫn mỉm cười, nói ra những suy nghĩ trong lòng: “Nghĩ cách để anh ấy yêu cô đi! Nói thật, Tôi không hề quan tâm Khuất Mỹ Hoa cô có hạnh phúc hay không! Nhưng tôi hi vọng cô có thể làm anh ấy hạnh phúc... Chúng ta, cứ như vậy đi!”
Nói xong, Hoàng Ngân đang định cùng Louis rời đi, nhưng bước chân đột nhiên ngừng lại bởi một thanh âm lạnh lùng:
“Tổng thanh tra Đỗ, cô quá để ý hạnh phúc của chồng người khác, hình như có chút không hợp lý nhỉ?”
Cao Dương Thành giận dữ đi về phía cô. Nhưng bỗng nhiên, anh đưa tay đỡ eo thon của Khuất Mỹ Hoa, kéo cô ta thân mật dựa vào lồng ngực của mình, ánh mắt mỉm cười nhìn Hoàng Ngân đối diện: “Tôi yêu ai thật không cần một người ngoài như cô bận tâm! Càng không cần cô xen vào việc của người khác đến khuyên bảo vợ tôi cái gì!”
Anh nói xong, khóe miệng giật giật, ánh mắt quét về phía Louis bên cạnh cô, nhíu mày: “Nói nhiều như vậy, cũng không lo lắng Tổng giám đốc Louis sẽ ghen sao?”
Hoàng Ngân mấp máy môi, sắc mặt hơi khó coi. Trái lại Khuất Mỹ Hoa trong ngực Cao Dương Thành, vẻ mặt phách lối, cười đắc ý.
Cao Dương Thành thế mà lại đứng ra khiếu nại thay mình, nói thật cô ta quả thực vô cùng vui mừng!
Hoàng Ngân ấm ức, nhưng bỗng nhiên cảm thấy bên hông xiết chặt. Cô bừng tỉnh, mới biết mình đã đã rơi vào vòng ôm của Louis. Khóe miệng của anh vẫn mỉm cười kiểu Pháp mê người: “Tôi yêu cô ấy, cho nên, tôi tôn trọng mọi thứ của cô ấy!!”
“Bốp bốp —— “
Trong không khí truyền đến hai tiếng vỗ tay khô khốc. Người có hành vi phách lối, tầm thường như vậy, ngoài Cao Dương Thành còn có thể là ai nữa?
Nhất thời, mùi thuốc súng nồng nặc.
Hoàng Ngân nhíu mày, mặt lập tức lộ vẻ không vui: “Tổng giám đốc Cao, anh hơi quá đáng rồi!”
Cô lạnh lùng nhắc nhở anh.
Louis tất nhiên có thể cảm thấy rõ sự ghen tuông của người đàn ông đối diện. Anh cúi đầu liếc nhìn dáng vẻ của người phụ nữ muốn ra mặt vì mình, ý cười khóe miệng càng sâu. Anh đưa tay cưng chiều vuốt vuốt sợi tóc của Hoàng Ngân, sát lại vành tai của cô khẽ nhắc nhở: “Em yêu, em đừng xúc động, anh ta là cấp trên của em, cẩn thận ngày nào đó người ta thật gây khó dễ cho em đấy.”
“Hừ! Em mà sợ anh ta à?”
Hoàng Ngân bị Cao Dương Thành chọc tức. Bây giờ, sự bực tức đã bốc ngùn ngụt lên đỉnh đầu rồi!
“Tức giận gì chứ?”
Hai người còn cắn lỗ tai như chỗ không người.
“Tức! Sắp tức điên rồi!Kẻ không biết lòng người tốt!”
Bây giờ, Hoàng Ngân cảm thấy mình như quả bóng bị người ta thổi căng, chỉ cần đâm một kim xuống là có thể khiến cô nổ tung trong nháy mắt.
Cho nên, nếu Cao Dương Thành còn dám nói thêm một câu khiến cô không vui vẻ, thế nào cô cũng xông lên, xắn tay áo cãi nhau với anh!
Louis cười đen tối: “Vậy hai ta sẽ chọc anh ta tức chết, để em bớt giận nhé?”
“Được!”
Nhưng chọc tức như thế nào?
Louis dời khỏi tai Hoàng Ngân, ưỡn thẳng người, càng thân mật ôm chặt Hoàng Ngân, cười nhìn Cao Dương Thành đối diện: “Tổng giám đốc Cao, ngày bình thường, tính cách cục cưng nhà tôi khá nóng nảy, cũng do tôi làm hư! Thật khiến anh chê cười rồi. Chúng tôi còn phải đi bờ biển hóng gió, tản bộ một chút, sẽ không quấy rầy vợ chồng anh nữa. Hẹn gặp lại.”
Nói xong những lời này, anh rõ ràng nhìn thấy đôi mắt đen như mực của Cao Dương Thành đối diện càng âm u, sắc mặt u ám như sắp mưa to.
Cũng không đợi Cao Dương Thành trả lời, anh nắm tay Hoàng Ngân, quay người đi dọc theo đường ven biển.
Cao Dương Thành nhìn bóng lưng bọn họ cùng nhau rời đi, trong đầm nước sâu đen kịt dậy sóng mãnh liệt.
Trông thấy Louis đối xử dịu dàng với Đỗ Hoàng Ngân như vậy, không phải anh nên vui vẻ sao? Đây không phải là kết quả mà anh vẫn hằng mong muốn ư? Thế nhưng, vì sao ngoài cơn thịnh nộ sắp bùng phát kia, trong lòng anh lại không hề thấy vui vẻ chút nào?
Vừa nghĩ tới dáng vẻ người phụ nữ đó, cô vừa mới gân cổ muốn cùng mình đòi công bằng cho Louis, trong lòng anh càng phiền muộn.
Anh buông tay ôm eo Khuất Mỹ Hoa, quay người đi vào trong Thịnh Yến.
“Dương Thành...”
Khuất Mỹ Hoa liền vội vàng đuổi theo: “Dương Thành, anh làm sao vậy? Vừa nãy không phải vẫn còn tốt sao?”
Cao Dương Thành không để ý tới cô ta, đi thẳng lên phía trước.
Vừa nãy, tại sao mình muốn làm ra vẻ thân mật với Khuất Mỹ Hoa? Cũng bởi vì mình còn canh cánh trong lòng cảnh thân mật của bọn họ tối qua sao? Cũng bởi vì người phụ nữ thích xen vào chuyện người khác đó khuyến khích người phụ nữ khác tới nắm lấy trái tim anh sao?
Ngớ ngẩn! Tim anh đã sớm không ở trên người anh rồi. Người phụ nữ khác còn có thể lấy đi thế nào được?
Hoàng Ngân khoác tay Louis, đi dọc theo bờ biển.
Bọt sóng lướt nhẹ đến, dịu dàng cuốn lấy hai chân họ, rất dễ chịu, bọt sóng rút đi, hình như cũng cuốn trôi những ưu tư trong lòng Hoàng Ngân.
“Em yêu, sau chuyện hôm nay, cấp trên có lẽ sẽ gây khó dễ cho em phải không?” Louis nhìn cô vẻ thông cảm.
“Không phải đâu.”
Hoàng Ngân chau mày nghiêm túc cân nhắc vấn đề này: “Vừa nãy em không làm gì đả kích người mà! Anh bảo em đừng kích động, em cũng không kích động. Anh nói muốn giúp em xả giận, nhưng kết quả anh không nói hai câu đã dẫn em đi luôn rồi! Chúng ta gì cũng không làm, tại sao anh ấy phải gây khó dễ cho em?”
“Vừa nãy còn chưa đủ tức giận à?”
“Có giận sao?” Hoàng Ngân hỏi lại anh.
“Ừ, tức giận rồi!” Louis gật đầu vô cùng chắc chắn: “Hai chúng ta nắm tay nhau, dường như cũng sắp bị ánh mắt của anh ấy đốt cháy một lỗ rồi. Anh nghĩ hôm nay cấp trên của em chắc sẽ mất ngủ đấy. Ngày mai, nếu thật thấy hai mắt anh ta thâm quầng thì em nhớ phải cách xa anh ta một chút, cẩn thận bị anh ta đốt cháy, đến lúc đó anh đây thật nước xa không cứu được em rồi.”
“Ha! Anh nói quá rồi!!”
Hoàng Ngân không đồng ý, bật cười một tiếng. Nhưng không thể không thừa nhận, vì những lời này của Louis mà tim cô đập nhanh thêm một nhịp.
Gió biển mằn mặn và ẩm ướt thổi lướt qua, như trêu đùa mái tóc dài nữ tính của Hoàng Ngân, lộ ra dung mạo thanh tú động lòng người của cô.
Louis yên lặng thưởng thức bức tranh rung động lòng người này.
Thảo nào Cao Dương Thành cũng giống anh, đều si mê cô gái trước mặt này như vậy.
Cũng bởi không yên tâm hạnh phúc của cô, nên cố hết sức điều mình và cô về bên cạnh anh ta, sau khi tận mắt thấy cô hạnh phúc, mới có thể yên tâm buông tay chăng?
Người đàn ông si tình cố chấp như thế, chẳng trách Hoàng Ngân lại nhớ nhung sâu đậm như vậy!
Thế này cũng tốt, để cô thấy rõ bản thân cũng như cơ hội tương lai, đối với bọn họ, đều tốt!
Anh vẫn là câu nói kia, tùy trái tim cô. Anh vẫn luôn dành cho cô sự tôn trọng nhất!!
Bởi vì, anh hiểu quá rõ, không ai ép buộc được tình yêu!
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Hôm sau.
Rốt cuộc, tổ thiết kế hai mươi người đã phác thảo ra thiết kế đồ họa hành lang khách sạn.
Cuộc họp sửa bản thảo được tổ chức ở phòng hội nghị cỡ lớn tầng 31. Ngoại trừ bộ phận thiết kế tất cả thành viên phải có mặt. Ngoài ra còn có mặt hơn mười lãnh đạo của công ty. Mà lãnh đạo cao nhất của công ty, Cao Dương Thành cũng tham dự cuộc họp.
Bởi vậy có thể thấy được sự coi trọng của toàn bộ công ty đối với dự án này.
Đương nhiên, lần đầu tiên Hoàng Ngân thật sự gặp được việc phân chia mỗi khu vực nghiên cứu thảo luận tỉ mỉ như thế, không thể nghi ngờ, hơi căng thẳng mà lại khó giải quyết.
Cô là người lãnh đạo của tổ thiết kế, tất nhiên cô phải ra mặt giải thích kỹ càng phương án thiết kế.
Hội nghị bắt đầu, Cao Dương Thành mặc áo sơmi màu sáng, thắt cà vạt, như vì sao sáng ngồi ở bàn chủ tịch. sắc mặt anh thâm trầm, nghiêm túc, cả người lộ ra quyết đoán không giận mà uy.
Ánh mắt anh quét qua Hoàng Ngân dưới bục: “Tổng thanh tra Đỗ, bắt đầu đi!”
“Được.”
Hoàng Ngân cầm PPT đứng lên, ngẩng đầu tự tin đi đến bục diễn thuyết.
Hành lang khách sạn, tương đương vẻ ngoài của cả khách sạn, không thể nghi ngờ là toàn bộ long mạch khách sạn, vẽ rồng điểm mắt cũng ở chỗ này.
Thiết kế nhất định phải “cao”: Cao cấp, tráng lệ, đẳng cấp, mà lại có giá trị sử dụng cao.
Mà chỉ riêng thiết kế hành lang, toàn tổ đã mất thời gian ba ngày ba đêm. Bản thảo là kết tinh trí tuệ của hai mươi người. Kết quả cuối cùng, Hoàng Ngân không chỉ hài lòng, mà vô cùng tin tưởng đạt được sự đồng ý của Tổng giám đốc Dương.
Đứng trên bục, Hoàng Ngân chậm rãi thuyết trình bản phác thảo thiết kế của tổ. Lúc cô nói đến điểm mấu chốt, có nhân viên cao cấp phía dưới liên tiếp gật đầu biểu thị đồng ý, tán thưởng.
Ánh mắt không hề che dấu sự tán thưởng tập trung trên người Hoàng Ngân, khiến cô càng tự tin về bản phác thảo đầu tiên của tổ thiết kế. Nụ cười tự tin nơi khóe miệng càng cao hơn, tỏa ra rực rỡ.
Ánh mắt cô vô thức quét về Cao Dương Thành trên bàn hội nghị, chỉ thấy anh như có điều suy nghĩ, chăm chú nhìn phần trình diễn trên máy chiếu, trên khuôn mặt lạnh lùng không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.
Khiến Hoàng Ngân có vài giây thất thần chính là...
Mặc dù không thấy rõ quầng thâm giữ hai mắt anh, nhưng trong đôi mắt sâu đen nhánh đó còn mấy tơ máu mệt mỏi, rõ ràng do đêm qua ngủ không ngon.
Hoàng Ngân lại nhớ tới Louis nhắc nhở mình là mọi việc phải cẩn thận. Cô vội vươn cổ, ánh mắt quay đi nơi khác, tiếp tục thuyết trình.
Mười phút sau, Hoàng Ngân chào cảm ơn, không ngoài dự đoán được tất cả lãnh đạo vỗ tay tán thưởng!
Tiếng vỗ tay tiếp tục gần nửa phút.
Hoàng Ngân xuống bục, hài lòng nghe tiếng vỗ tay. Cô và các đồng nghiệp vui vẻ đập tay chúc mừng!”
Đạt được tán thưởng của tất cả nhân viên cấp cao cũng có nghĩa là dự án bước đầu đã được thông qua!
Mặc dù mới chỉ là một bản phác thảo hành lang, nhưng đối với họ mà nói coi như là bước lớn đầu tiên rồi! Hơn nữa, quá trình coi như thuận lợi, thì càng nên vui vẻ! Cũng không uổng phí mọi người làm thêm giờ cho kịp bản thảo!
Tiếng vỗ tay ngừng lại, Hoàng Ngân cười ngồi xuống.
“Sửa lại bản phác thảo!”
Trên bục hội nghị, Tổng giám đốc Cao bỗng nhiên lạnh lùng lên tiếng.
Nụ cười trên mặt Hoàng Ngân đột nhiên cứng đờ.
Nhất thời, tất cả mọi người ở đây, đều đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt hoài nghi.
“Tan họp!”
Tổng giám đốc Cao hờ hững tuyên bố một câu, đứng dậy, mặt lạnh lùng, u ám bước từng bước dài ra ngoài.
Thư ký Lý nam vũ vội vã đuổi theo.
Hai tay Hoàng Ngân đặt trên bàn hội nghị không nhịn được xiết chặt.
Ngay cả như vậy, cô vẫn không tin Cao Dương Thành sẽ không công tư phân minh gây khó dễ cho cô như thế.
“Tổng giám đốc Cao!”
Cô ôm tư liệu đứng lên, vội vàng đuổi theo bước chân Cao Dương Thành, cứ thế chặn anh lại ở cửa.
“Tổng giám đốc Cao, anh bảo tôi sửa lại bản thảo cũng không sao, nhưng ít nhất anh phải cho tôi lý do chứ!”
Cao Dương Thành dừng bước, theo thói quen một tay cho vào túi quần. Anh ngạo nghễ liếc nhìn vẻ mặt không phục của Hoàng Ngân, khóe miệng giật giật, u ám: “Tôi chỉ muốn cô sửa, lý do này, đủ không?”
“Anh...”
Hoàng Ngân chán nản, thế nào cũng không ngờ anh lại cho mình một đáp án như thế.
Còn muốn đuổi theo anh mà tranh luận phải trái, lại bị Lan - đồng nghiệp ngăn lại.
“Tổng thanh tra, cô đừng quá kích động! Cô đi tranh luận đúng sai với Tổng giám đốc Cao như thế này, sẽ chỉ kiến anh ta càng không thoải mái thôi! Đến lúc đó vẫn là mấy người chúng ta gặp họa!”