Đỗ Hoàng Ngân, cô không thể hơi chút tranh thủ cho bản thân à?
“Cô chủ, cô chủ...”
Alisha đến gần Hoàng Ngân, gọi vài tiếng bên tai cô.
“Hử?”
Hoàng Ngân bừng tỉnh, chầm chậm quay đầu nhìn Alisha.
“Sau khi cô từ trong kia đi ra xong thì mất hồn mất vía, sao vậy? Thấy quý ngài kia chưa? Có phải là cực kỳ đẹp trai không?”
“Ồ.”
Hoàng Ngân chầm chậm gật đầu, nghĩ đến vẻ mặt “đơ” của Cao Dương Thành, không thỏa mái nói, “Đẹp trai thì đẹp trai, nhưng cứ như cả thế giới nợ anh ta mấy chục tỷ ấy, thấy người liền xị mặt ra.”
Có ý gì? Cố ý trưng cái mặt kia ra cho cô nhìn à?
Hoàng Ngân vò đầu sầu não.
“Đúng rồi! Đúng là đủ lạnh lùng! Nhưng không giống như ngài Louis của chúng ta, gặp người liền cười,quả thật là vị quý ông lịch lãm nhất nước Pháp chúng tôi.”
“Cây hoa si.”
Hoàng Ngân cười nhạo cô ta, xong lại gật đầu, công nhận nói, “Nhưng cô nói cũng là sự thật.”
“Vậy cô chủ, cô thấy trong hai người, ai đẹp trai hơn?” Alisha tiến sát gần Hoàng Ngân với vẻ mặt “buôn chuyện”, hỏi cô.
Vấn đề này, còn thật khiến Hoàng Ngân sững sờ mất mấy giây, sau đó chọc chọc đầu Alisha, “Không nói cho cô!”
Cô đứng lên đi về hướng phòng ngủ của mình, “Tôi đi gọi điện quốc tế cho con trai tôi.”
Hoàng Ngân nằm trên giường gọi cho con trai xa ở Paris.
“Con yêu.”
Giọng nói điệu ngấy từ trong điện thoại truyền đi, “Con đang làm gì đấy? Có nhớ mẹ không?”
“...”
Bên kia đầu điện thoại, 7 tuổi Đỗ Hướng Dương chán nản.
‘Nói chuyện bình thường đi.’
“Có nhớ mẹ già của con không!” Giọng nói của Hoàng Ngân lập tức thô lỗ hơn.
‘Nhớ.’
Đầu kia, Hướng Dương keo kiệt nhả ra một chữ.
“Không chút thành tâm!!” Hoàng Ngân rất bất mãn.
‘Con nhớ mẹ.’
Nhóc Hướng Dương giống như dỗ trẻ con, thành thật bổ sung thêm một câu.
“Thế còn được.”
Hoàng Ngân khẽ cong khóe miệng.
Bỗng như nghĩ tới điều gì, mắt cười cụp xuống, “Mẹ vừa thấy ba con.”
“Ừ?” Đầu thoại bên kia, hình như không nghe rõ.
“Mẹ nói, mẹ vừa thấy ba con! Ba ruột con!!”
‘Ồ.’
Nhóc Hướng Dương đáp một câu, ngừng một lúc, lại hỏi, ‘Vậy ba mẹ nói chuyện gì?’
“Cái gì cũng không!”
Đây mới là điều mà Hoàng Ngân buồn bực.
Nàng có chút thất vọng túm túm tóc mình, “Anh ta cứ như không nhận ra mẹ, con xem quá đáng không cơ chứ!”
‘Vậy mẹ cũng coi như không biết người ấy.’
Con trai quả thật là tri kỷ của mẹ.
“Mẹ cũng làm thế thật.”
‘Tốt!’ Con trai không ngần ngại cho cô một like.
Sau cùng còn không quên cảnh báo cô, ‘Cho dù thế nào, ba con cũng đã kết hôn rồi, mẹ đừng có đi “trộn lẫn” vào! Vẫn là ngoan ngoãn đi theo ba mới của con đi!’
“...”
“Haizz! Con trai, con xem con nói sao khó nghe vậy?”
Cái gì mà “trộn lẫn”, cái gì mà ba mới, đây là ở đâu ra đây?
Tên nhóc này sẽ không là kế thừa gen nói lời “cay nghiệt” của ba ruột nó đi?
“Mẹ cảnh cáo con, con đừng có mà học kiểu miệng lưỡi cay nghiệt của ba con? Không mẹ lại giúp con khâu lại đấy!”
‘Con đi học đây, bye bye! Love you!’
Hướng Dương nói xong, hôn gió qua điện thoại, còn không chờ đầu điện thoại bên Hoàng Ngân có phản ứng, thì nhóc đã tắt máy rồi.
“Hừ! Phản rồi! Càng lớn càng nói không được rồi!!”
Thế mà lại dám tắt điện thoại của mẹ!! Trở về xem cô có cởi quần nó, đánh cái mông nhỏ nó không!!
Hoàng Ngân oán giận lầu bầu vài câu, lớn thì phiền, bé thì lại khiến cô cứng họng, thật là ba con phiền phức mà!
Ném điện thoại sang bên cạnh, đắp chăn đi ngủ.
Đại khái là vì thật mệt mỏi, dù trong lòng phiền não cỡ nào cũng không ngăn được cơn buồn ngủ của Hoàng Ngân, không lâu sau, cô ngủ say.
Kết quả, cô không ngừng mơ, lăn qua lộn lại vẫn mơ thấy cùng một giấc mơ.
Cô mơ thấy mình đứng trên mái nhà, vừa khóc hỏi Cao Dương Thành còn yêu mình không, vừa la hét muốn nhảy lầu, cuối cùng vành mắt anh đỏ bừng, vươn tay hướng cô, đang lúc cô sắp bắt lấy tay anh, thế nhưng Khuất Mỹ Hoa lại từ đâu chui ra, một tay đẩy anh ra, sau đó hung hăng tát cô một cái, chỉ vào mũi cô, chửi rủa cô, “Đồ “con giáp thứ 13” ti tiện!! Chia rẽ gia đình của người khác, cô không biết xấu khổ à!!” sau đó vươn tay đẩy cô xuống lầu.
“Ahh ——”
Hoàng Ngân thét chói tai, rồi bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Thế mới phát hiện ra không biết từ lúc nào mà mặt mình đầy nước mắt, ngay cả sau lưng cũng lành lạnh, sờ một cái, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lúc này, phòng ngủ của Hoàng Ngân bị ngưởi đẩy mở ra, Louis với vẻ mặt lo lắng, bước nhanh đi đến, “Em yêu, sao vậy? Có phải mơ thấy ác mộng không?”
Louis nâng mặt Hoàng Ngân lên, đau lòng giúp cô lau nước mắt.
Cửa phòng ngủ là mở.
Bên ngoài, Cao Dương Thành đứng cùng với vài người cấp dưới.
Hoàng Ngân tim đập mạnh loạn nhịp nhìn gương mặt góc cạnh trước mắt, nghĩ đến giấc mơ vừa nãy, tim run lên, cô vội nhắm mắt.
“Em không sao.”
Cô bỏ tay Louis xuống.
Cảm thấy có một mũi nhọn sắc bén từ cửa bắn vào.
“Anh trước đi tiễn khách đi, em chỉ là mơ thấy ác mộng mà thôi, không sao.”
Cô cười yếu ớt, lắc lắc đầu, an ủi Louis đang lo lắng.
“Ừm, em nghỉ thêm chút đi, anh sẽ rất nhanh quay lại.”
“Được.”
Louis rời đi, thuận tay đóng cửa phòng ngủ lại.
Khi bóng dáng Cao Dương Thành biến mất khỏi tầm mắt của Hoàng Ngân, cô cảm thấy tim mình trống rỗng...
…………………………
Louis tiễn Cao Dương Thành ra khỏi khách sạn.
“Ngài Louis đã kết hôn chưa?”
Cao Dương Thành giống như thuận miệng hỏi Louis.
“Vẫn chưa.”
Trong mắt Louis ý cười càng sâu.
Cao Dương Thành cũng khó được nhẹ giương miệng, hai người sóng vai đi vào thang máy, cấp dưới nhanh chóng theo sau, cửa thang máy đóng lại, Cao Dương Thành lại nói, “Nếu ngài Louis đã lên lịch trình đám cưới, thì nhớ báo một tiếng.”
“Chắc chắn rồi.”
Cửa thang máy “Ting” một tiếng mở ra, tất cả cấp dưới nhường đường cho hai vị giám đốc tôn quý, kính cẩn hơi cúi đầu, để hai người ra trước.
“Tiễn đến đây thôi.”
Cao Dương Thành một tay để trong túi áo vest, dừng chân, ý bảo Louis đến đây dừng, sau cười nhợt nhạt, “Cô ấy có vẻ khóc hơi nhiều.”
Cô ấy, đương nhiên là chỉ, Đỗ Hoàng Ngân.
Louis ngẩn ra, mà sau lại cười, đôi mắt sâu xanh thẳm tràn đầy tình yêu, “Thật khiến tổng giám đốc Cao chê cười, thường ngày cô ấy cứ đáng yêu thế đấy, cực kỳ thật lòng.”
Gương mặt Cao Dương Thành hơi trầm xuống, mà miệng vẫn kéo lên nụ cười thản nhiên xa cách như cũ, anh vươn tay phải ra bắt tay với Louis, “Tổng giám đốc Louis, rất vui được gặp ngài, hẹn sau ta gặp lại.”
“Nice to meet you, too!”
Nói tạm biệt xong, Cao Dương Thành xoay người, trong sự vây quanh của cấp dưới, đôi chân thon dài ung dung bước ra khách sạn.
Louis lịch lãm quay người, vào trong thang máy.
Lúc tiến vào phòng ngủ của Hoàng Ngân, cô đang ngổi ngẩn người trên giường lớn màu hồng, Alish và Alice đang hoang mang vây quanh một bên, không ngừng động viên cô.
“Các cô trước ra ngoài đi.”
Louis phẩy tay, ý bảo các cô ra ngoài.
Alisha và Alice biết ý lui ra, bỗng chốc trong phòng chỉ còn lại Hoàng Ngân và Louis.
Anh đến gần giường của Hoàng Ngân, ngồi xuống cạnh cô, bàn tay ấm áp vỗ lên mu bàn tay cô, “Lại mơ thấy ba của Dương Dương rồi?”
Hoàng Ngân ngẩn người phút chốc, gật đầu, nhẹ đáp một tiếng.
Louis chỉ nhíu mày, “Vậy anh phải làm sao mới có thể khiến em vui vẻ?”
Mỗi lần cô từ trong mơ khóc tỉnh, không ngoài ý muốn đều là mơ thấy bóng dáng khắc sâu trong lòng ấy.
Hoàng Ngân lắc đầu, hỏi anh, “Khách về hết rồi à?”
“Ừm.”
“Vị vừa nãy...” Hoàng Ngân như có chuyện muốn hỏi mà lại thôi.
Cắn cắn môi, lắc lắc đầu, bỏ chăn ra, cứ chân không mà xuống giường, “Giờ mấy giờ rồi? Sao em lại tự nhiên thấy đói rồi?”
“12 giờ rồi.”
Louis đỡ eo cô, cùng nhau ra ngoài, “Em yêu, có vài chuyện anh quên nói với em.”
“Cái gì?”
Hoàng Ngân hỏi một câu, đi vào phòng bếp, ngồi xổm xuống trước tủ lạnh lục tìm bên trong.
“Để Alisha nấu cơm cho em đi.”
“Không cần, em uống một cốc sữa chua là được rồi.”
Hoàng Ngân dùng ống hút “bụp” đâm thủng màng giấy của cốc sữa chua, dùng sức hút một ngụm xong tò mò ngẩng đầu lên, mắt chớp chớp hỏi Louis đối diện, “Anh quên nói gì với em rồi à?”
“Vị vừa nãy là...”
“Hử?” Hoàng Ngân trong lòng hơi căng thẳng.
“Anh ta từ nay về sau nửa năm sẽ là lãnh đạo trực tiếp của em.”
“Gì?”
Hoàng Ngân miệng suýt phun ra sữa chua.
Louis giương mày, mím môi hơi cười, “Bé cưng, em đừng kích động quá, sữa trong miệng chảy ra rồi.”
Anh nói xong lôi một cái khăn tay ra, lau sạch sữa trên miệng Hoàng Ngân.
“Anh vừa nói anh ta từ nay về sau chính là lãnh đạo trực tiếp của em, nghĩa là sao?”
Đây là chuyện gì vậy?
“Anh ta chính là tổng phụ trách hạng mục cấp A ở nước em đấy!”
“...”
“Đương nhiên, anh cũng vừa nghe anh ta nói mới biết.”
Louis buông lỏng tay.
Hoàng Ngân hút mạnh ống hút trong miệng, hàm răng không ngừng cắn đầu ống hút, hai mắt rũ xuống, trầm lặng không nói một tiếng, tựa như đang tiêu hóa tin tức động trời mà Louis nói với cô.
Rất lâu...
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nặng trịu nhìn chằm chằm Louis, trên mặt không quá nhiều cảm xúc, “Vì vậy, trong truyền thuyết người đàn đã kết hôn mà người xếp hàng từ cửa trước Cố cung đến cửa sau vẫn không hết, chính là anh ta?”
Louis nhếch môi cười, “Khoa trương rồi, cùng lắm là đến điện giữa Cố cung.”
Này có tính là nửa truyện cười không? Nhưng tại sao Hoàng Ngân một chút cũng không buồn cười?”
“Đường, em thấy hơi mệt, về phòng trước đây, anh cũng thu dọn chút rồi nghỉ ngơi sớm!” Hoàng Ngân tiện tay ném cốc sữa chua mà cô uống xong vào thùng rác.
Cảm xúc phút chốc tụt xuống.
“Ngân Ngân.”
Cổ tay Hoàng Ngân bị Louis nắm nhẹ.
Vươn tay ra liền dễ dàng kéo Hoàng Ngân đến sát bên mình.
Ánh mắt xanh thẳm nóng rực của anh nhìn khuôn mặt Hoàng Ngân, tiện tay gạt tóc mái cô, “Mới về có một hôm, cảm xúc của em đã thay đổi rõ rệt vậy rồi, nói thật, cứ thế này, anh thật sự không yên tâm để em ở đây, lại còn dài cả nửa năm!”
Hoàng Ngân cười cười, ngửa đầu nhìn đôi mắt mê ly dịu dàng của anh, “Anh thật coi em như đứa nhỏ ấy?”
“Em trong lòng anh chính là đứa trẻ mãi không bao giờ lớn lên.”
Louis nói xong lời tình cảm, cả trái tim Hoàng Ngân như bị vật nặng đập trúng, lồng ngực co rút chút.
Lời này...
Rất quen thuộc!!
Chưa bao lâu, người đàn ông ấy, cũng như vậy dịu dàng nói qua với cô cùng một lời nói!
Trái tim có co rút lại, “Đường...”
“Hử?”
Âm cuối quyến rũ của Louis theo bản năng kéo dài chút.
“Em...”
Hoàng Ngân mở miệng, muốn nói gì, nhưng lại biết làm sao mở miệng.