Vũ Phong lập tức chạy qua đầu tiên, ôm chầm lấy Cao Dương Thành nói: “Tôi tưởng rằng cậu sẽ không trở lại được nữa.”
“Thầy Cao...”
Dương Thùy Sam vừa thấy Cao Dương Thành trở về lập tức vui mừng đến phát khóc: “Cuối cùng thì thầy cũng quay trở về rồi, hu hu hu... Em tưởng rằng thầy không còn cần em nữa chứ. Thầy không biết đâu, cấp trên sắp chuyển em xuống khoa của bác sĩ Thái rồi.”
“Xuống khoa tôi không tốt sao? Này cô, có cần khóc đến mức như vậy không chứ?” Thái Linh cũng đã đi tới, đấm một cái lên vai của Cao Dương Thành: “Cậu hai, trở về được là tốt rồi. Cậu không biết đâu, mấy ngày cậu không có ở đây đã làm tổn thương trái tim của biết bao y tá trẻ rồi đó.”
“Không phải vậy đâu, mấy ngày thầy không ở đây, chị Hoàng Ngân đều chạy...”
Dương Thùy Sam nói xong câu này thì liếc mắt dò xét nhìn Cao Dương Thành một cái, nhìn thấy sắc mặt của anh không được tốt liền vội vàng im lặng.
Vũ Phong cũng nhìn thấy vẻ mặt của Cậu hai không được tốt thì vội vàng ôm chầm lấy bờ vai người phụ nữ của mình, cười xòa nói: “Cậu hai, đừng để ý, nhỏ này nói chuyện không ý tứ gì hết.”
Cao Dương Thành hơi nhếch mi, cười cười: “Từ lúc nào mà hai người lại thành như vậy hả?”
Dường như anh không thèm để ý đến câu nói vừa rồi của Dương Thùy Sam vậy.
Vũ Phong gãi đầu: “Được rồi, cậu đừng có trêu chọc chúng tôi nữa. Mau nói đi. rốt cuộc thì khi nào cậu quay trở về đội?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Mọi người đều bày ra vẻ mặt chờ mong nhìn anh.
Cao Dương Thành quét mắt qua tất cả mọi người, sau đó thì lắc lắc đầu: “Tôi sẽ không trở về đâu.”
“Cái gì?”
“Cậu hai, cậu nghiêm túc chứ?” Sắc mặt của Vũ Phong trong nháy mắt liền trở nên trầm xuống.
“Ừ.”
Bàn tay của Cao Dương Thành đặt ở bên trong túi áo, ngón trỏ không biết vô tình hay cố tình mân mê chiếc bật lửa làm bằng kim loại bên trong túi, anh nhìn mọi người nói: “Hôm nay tôi đến đây là để chào tạm biệt với mọi người, sau này... có duyên sẽ gặp lại.”
Anh nói xong cũng không chờ mọi người trả lời lại liền quay người rời khỏi văn phòng.
“Cậu hai.”
Tất cả mọi người ở phía sau đều gọi anh lại.
Âm thanh cực kỳ lớn, nhưng khi vào tai anh thì lại chỉ nhẹ nhàng như có như không.
“Bác sĩ Cao!”
“Bác sĩ Cao...”
“Bác sĩ Cao...”
Cao Dương Thành không biết, sau này cái tên đó liệu có còn cơ hội liên quan đến anh nữa hay không, hay là cả đời này anh sẽ phải rời xa ba chữ này từ đây.
Nhìn theo bóng lưng đang rời đi của anh, tất cả mọi người trong văn phòng đều trở nên vô cùng chán nản, Dương Thùy Sam lại càng nép mình vào sâu trong lòng Vũ Phong hơn, nhịn không được lại bắt đầu nức nở.
Bọn họ đều biết rằng, lần này đi... có lẽ bọn họ thật sự sẽ không gặp lại nhau được nữa, thật sự rất khó.
Tất cả đều nói là lần sau gặp, lần sau gặp, nhưng mà... rốt cuộc thì lần sau là khi nào chứ? Có phải lần sau gặp lại chính là sẽ không gặp lại nữa hay không?
Vũ Phong nghĩ tới đây thì lập tức đỏ ửng cả đôi mắt.
Anh ta vậy mà cũng không hề chịu thua kém ai, cuối cùng nước mắt của người đàn ông này cũng chảy xuống.
Cậu hai, khoa não ngoại sẽ mãi mãi chờ cậu quay về.
Cho dù cậu rời đi rồi thì bác sĩ Cao vẫn luôn luôn ở đây.
Không thể nghi ngờ gì cả, phẫu thuật cấy ghép cho Dương Dương đối với Hoàng Ngân mà nói, nó đơn giản chính là một cuộc chiến lớn nhất, đáng sợ nhất của đời người.
Phẫu thuật nhất định phải được tiến hành vào một tuần sau, nhưng trong vòng một tuần này Dương Dương bắt buộc phải bắt đầu ăn những loại thức ăn đã loại trừ độc tố. Tất cả các loài đồ ăn đều phải được trải qua quá trinh trừ độc ở nhiệt độ cao mới được phép ăn.
Mỗi ngày, Hoàng Ngân đều dẫn Dương Dương tới các phòng khoa khác nhau để hội chẩn,cho đến sau khi xác định được là ngoại trừ bệnh về máu ra Dương Dương không còn mắc phải những loại bệnh gì khác nữa thì mới sắp xếp phẫu thuật cho cậu bé.
Mỗi ngày đều xếp hàng đăng ký, xếp hàng hội chẩn khiến Hoàng Ngân bận rộn không ngừng, nhưng cô lại thích cái loại cảm giác bận tới mức không thể phân thân này.
Như vậy thật tốt biết bao, bận rộn khiến cô có thể quên đi tất cả mọi đau buồn và tổn thương, cũng có thể giúp cô quên đi được người đàn ông đó.
Cho dù, có nhiều lúc, cô chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy được bóng dáng thân thuộc kia...
Anh sẽ ở bất kỳ một chỗ nào mà bọn họ không thể nhìn thấy được mà không ngừng hút thuốc, một điều rồi lại một điếu, cũng không bao giờ tiến gần lại chỗ bọn họ.
Mà Hoàng Ngân cũng sẽ làm như không hề nhìn thấy, chỉ là để có thể thực sự làm được việc làm như không thấy, thấy nhưng không quan tâm đó, rất khó...
Dương Dương cuối cùng cũng được đưa vào phòng cấy ghép vô trùng rồi.
Tất cả mọi người thân đều không được tiến vào bên trong cùng cậu bé nên ngay cả đồ ăn hằng ngày cũng nhất định phải được giao cho y tá, sau khi y tá khử độc sau mới được đưa vào bên trong phòng.
Hoàng Ngân thật sự hy vọng bản thân mình có thể vào trong cùng với con trai chiến thắng trận chiến này, nhưng cô biết rằng, cánh cửa này, thằng bé chỉ có thể bước qua một mình mà thôi.
Dương Dương ở trong phòng cấy ghép ba ngày, ba ngày sau, phẫu thật cấy ghép mới coi như chính thức được tiến hành.
Trước khi cấy ghép tủy xương, Dương Dương bắt buộc phải trải qua một đợt điều trị hóa chất cực lớn.
Chỉ nghe đến hai chữ “hóa trị”, cả người Hoàng Ngân thiếu chút nữa đã sụp đổ rồi.
Cô biết đây là con đường mà Dương Dương nhất định phải trải qua để chiến thắng bệnh tật, nhưng mà, cho dù là như vậy, cô vẫn thực sự đau lòng muốn chết. Nhưng cô lại không thể nói được cái gì cả, chỉ có thể một mình trốn trong một góc khóc thầm.
Đúng vậy, cô đau lòng vì bé con của cô, cô không có cách nào nhìn thằng bé đau đớn hết lần này đến lần khác được, thằng bé thật sự vẫn còn quá nhỏ...
Cô mãi mãi không thể quên được bé con sau khi trải qua hóa trị, cái cảm giác tra tấn tàn nhẫn đó... cô thật sự mong rằng tất cả mọi đau đớn đó có thể trút hết vào người cô. Cô chỉ cầu mong bé con của cô được bình an khỏe mạnh mà thôi.
“Đừng khóc nữa.”
Tiếng bước chân vang lên phía sau cô, cuối cùng thì dừng lại ngay bên cạnh cô.
Cao Dương Thành giơ bàn tay ra đưa cho cô tờ khăn giấy: “Đây là quá trình điều trị mà mỗi cuộc cấy ghép chữa bệnh đều bắt buộc phải trải qua.”
Hoàng Ngân ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Anh vẫn luôn là anh, một người lạnh lùng mê hoặc, nhưng cũng trong đôi mắt thâm trầm đó của anh, cô cũng không thể nào nhìn thấy được Cao Dương Thành của ngày xưa nữa.
Anh đã thoát bỏ hết vẻ ấm áp trước đây đi rồi...
Anh thay đổi rồi!
Hoàng Ngân đưa tay nhận lấy tờ giấy, kiềm chế dòng nước mắt, thút thít một tiếng: “Cảm ơn.”
“Nên làm thôi.”
Anh vô cùng lễ độ.
Nhưng, càng như vậy lại càng khiến Hoàng Ngân đau lòng không ngừng.
“Cảm ơn các anh đã đồng ý cứu con tôi.”
Trong đôi mắt đen tuyền của Cao Dương Thành có lóe lên vài tia sáng.
Qua một lúc lâu sau, anh mới khàn giọng sửa lại chính xác lời nói của cô: “Là con của chúng ta.”
Chỉ một câu nói thôi lại khiến cho vành mắt của Hoàng Ngân đỏ lên trong nháy mắt.
Cô đột nhiên như nhớ lại điều gì đó, đứng thẳng người lên, có chút hoảng hốt nhìn Cao Dương Thành. Ngón tay theo bản năng nắm chặt lấy khuỷu tay của anh: “Dương Thành, các người... có phải các người sẽ giành con trai với tôi hay không?”
Hoàng Ngân vừa nghĩ tới khả năng này, toàn thân cô lập tức run rẩy không ngừng, trong mắt toàn bộ đều là nước mắt của sự hoảng sợ: “Không phải có đúng vậy không? Tôi cầu xin anh, cầu xin các người, đừng có cướp Dương Dương khỏi tay tôi mà. Anh giúp tôi khuyên nhủ mẹ anh, đừng để bà ấy mang con tôi đi... Hu hu hu...”
Nếu như, bọn họ thực sự cướp Dương Dương khỏi cô, vậy thì thực sự cả đời này của cô cũng không còn gì để lưu luyến nữa rồi.
Cô cảm thấy cô sẽ không sống được mất. Không có Dương Dương thì nhất định cuộc sống sẽ không hề tốt hơn cái chết là bao.
“Sẽ không đâu.”
Cao Dương Thành trả lời chắc như đinh đóng cột, bàn tay của anh còn đặt lên bàn tay run rẩy mơ hồ của Hoàng Ngân, dường như đang muốn cho cô thêm vài phần yên tâm: “Anh hứa với em, bọn anh sẽ không tranh giành Dương Dương với em. Anh không giành, mẹ anh cũng như vậy! Sau này, sẽ không có ai trong bọn anh can dự vào cuộc sống của em nữa, tin anh đi.”
Hoàng Ngân nghe xong lời khẳng định như vậy của anh lẽ ra phải nên vui mừng không phải sao?
Nhưng mà...
Một câu “sẽ không có ai trong bọn anh can dự vào cuộc sống của em nữa” này giống như một con dao sắt nhọn rạch sâu một đường vào trái tim cô khiến nó phải chảy máu.
Đau đớn đến mức cô phải co rúm lại một chỗ, cuối cùng chỉ có thể ngơ ngác gật đầu, mặc kệ nước mắt tùy ý rơi xuống.
Mười ngày...
Mười ngày trị liệu liên tục dường như muốn cướp đi luôn tính mạng của Dương Dương vậy.
Mỗi ngày cậu bé đều nôn ra không ngừng, nôn rồi lại ăn, ăn rồi lại nôn, cảm giác giống như nó muốn nôn ra cả lục phủ ngũ tạng vậy.
Hoàng Ngân ở bên cạnh xem mà không ngừng lau đi nước mắt.
Từ đầu đến cuối cô đều không hiểu, tại sao ông trời lại nỡ lòng nào đi giày vò một đứa trẻ đáng yêu như vậy chứ?
Cô tự nhủ trong lòng hết lần này đến lần khác, không sao cả, qua lần này thì sẽ không sao nữa rồi, vĩnh viễn sẽ bình an thôi.
Tuy nhiên, trong lòng cô lại rõ ràng hơn ai hết, đối với cuộc cấy ghép tủy sống này mà nói, thì nó cũng chỉ là bước đầu tiên trong một chặng đường chiến đấu dài mà thôi...
Sau khi hóa trị kết thúc, các bác sĩ đem tế bào gốc sau khi lấy ra khỏi người Khuất Mỹ Hoa cấy ghép vào người Dương Dương, sau đó cùng chờ đợi bọn chúng “bén rễ, nẩy mầm”.
Qúa trình phẫu thuật cấy ghép dường như đến đây là kết thúc rồi, nhưng ai cũng biết rằng, mười ngày sau đó mới thực sự là khoảng thời gian quan trọng nhất.
Dương Dương bé nhỏ vẫn ở lại trong phòng cấy ghép vô trùng như trước, các bác sĩ liên tục quan sát tình trạng sơ đồ tạo máu của Dương Dương, nhưng đáng mừng ở chỗ, cậu bé này không hề nảy sinh ra bất cứ hiện tượng phản ứng khác thường nào, tế bào gốc tạo máu mới cũng đang dần dần sản sinh trong cơ thể cậu bé, bắt đầu tạo ra những tế bào máu mới. Sơ đồ tạo máu dần dần tăng lên, ngày một ổn định hơn, thẳng đến một tháng sau, Dương Dương đã thuận lợi khỏi bệnh.
Trong suốt một tháng này, dường như Hoàng Ngân đã bái lạy hết một lượt tất cả các vị thần linh mà cô có thể bái lạy rồi.
Cô quỳ trước thần linh trong nhà, hai tay chắp thành hình chữ thập, nước mắt tùy ý rơi, không ngừng quỳ lạy trước tượng Phật.
Thực ra, từ trước đến nay cô không hề có tín ngưỡng tôn giáo gì cả, nhưng từ khi bệnh tình của Dương Dương chuyển biến tốt hơn thì cô liền nguyện ý tin tưởng tất cả mọi sự vật tốt đẹp.
Có tín ngưỡng, có chờ mong, có hy vọng...
Thế giới dường như cũng trở nên tươi đẹp hơn trong nháy mắt.
Hoàng Ngân đem cơm trưa tới bệnh viện, trên đường đi tâm trạng rất là vui vẻ, nhìn thấy các vị bác sĩ và y tá, Hoàng Ngân đều rất nhiệt tình chào hỏi bọn họ.
Hoàng Ngân mở cửa phòng bệnh của Dương Dương ra thì lập tức sững sờ.
Cô thấy Cao Dương Thành đang ngồi ở trên giường bệnh, kể về câu chuyện công chúa Bạch Tuyết cho Dương Dương.
Hốc mắt cô trở nên ươn ướt, thiếu chút nữa nước mắt đã rơi xuống rồi.
Cô nhớ không phải anh chỉ biết về Hồng Quân Trường Chinh thôi sao? Từ khi nào lại vui vẻ kể về câu chuyện ấu trĩ như vậy chứ?
Hoàng Ngân không nhẫn tâm làm phiền cha con bọn họ nói chyện, bởi vì cô hiểu rõ hơn ai hết, khoảnh khắc này đối với bọn họ mà nói đó cũng là một loại xa xỉ.
Cô lặng lẽ lùi ra ngoài, yên lặng ngồi ở dãy ghế bên ngoài phòng chờ đợi, cũng yên lặng để lắng nghe.
“Cuối cùng, công chúa Bạch Tuyết và hoàng tử sống vui vẻ hạnh phúc mãi về sau.”
Cao Dương Thành kết thúc câu chuyện.
Dương Dương bé nhỏ lưu luyến nghiêng đầu vào trong lòng anh, đôi mắt to sáng chớp chớp nhìn anh: “Cha ơi, sau này cả nhà chúng ta sẽ sống vui vẻ hạnh phúc đúng không ạ?”
Âm thanh non nớt của cậu bé vang lên hỏi Cao Dương Thành.
Cao Dương Thành vuốt ve cái đầu nhẵn bóng của cậu bé: “Mẹ và con đều sẽ sống vui vẻ, hạnh phúc,...”
“Vậy cha thì sao?”
Cậu bé ngẩng đầu nhìn Cao Dương Thành, đôi mắt to chớp chớp, có chút đang thương nói: “Cha không cùng con và mẹ sống hạnh phúc sao?”
Cao Dương Thành giúp Dương Dương đắp lại chăn, dường như suy nghĩ rất lâu mới lắc lắc đâu: “Cha không biết.”
Hạnh phúc...
Hai chữ này cách hắn rất xa.
Hắn căn bản ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Có phải cha muốn rời khỏi con và mẹ Hoàng Ngân không?”
Một cậu bé từ trước đến nay đều rất mẫn cảm nên dường như đã nhận ra được manh mối gì đó.
Bên ngoài, vành mắt của Hoàng Ngân cũng không khỏi ẩm ướt, nhưng cô cố gắng nhịn lại không để bản thân mình bật khóc.
“Sẽ không đâu.”
Câu trả lời này của Cao Dương Thành vô cùng chắc chắn: “Cho dù con và mẹ đi đến đâu, cha vẫn sẽ luôn dõi theo hai mẹ con. Cha sẽ không để hai người phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa đâu.”
Đây chính là mục tiêu cuối cùng còn sót lại trong cuộc đời anh.
“Cha ơi, cảm ơn cha.”
Cậu bé nằm trong lòng anh, thật lòng nói ra lời cảm ơn: “Mẹ nói, tính mạng của con là do dì Khuất cứu, vậy nên mẹ bảo con nói với cha một câu, bảo cha thay con cảm ơn dì Khuất.”
“Được.”