Lúc đó, ông hận không thể đưa bà cao chạy xa bay, đi được bao xa thì đi, nhưng sau cùng họ lại có quá nhiều trách nhiệm phải gánh vác, chẳng ai rời khỏi được thành phố đó, đến cuối cùng ông đưa cho bà một số tiền, nhưng lại bỉ ổi muốn bà làm người tình của mình. Lúc ấy ông hy vọng rằng hai bọn họ có thể cứ như vậy mà sống đến cuối đời, ông từng muốn ly hôn, nhưng lại không ngờ rằng Ôn Thuần Như muốn tìm tới cái chết cùng với đôi mắt căm ghét của con trai càng làm ông cả đời này không thể nào quên được….
Họ rốt cục là có duyên nhưng lại không có phận!!
Họ sau cùng vẫn có quá nhiều những ràng buộc không thể tháo gỡ, cũng chẳng thể từ bỏ...
Cuối cùng, bệnh của con gái bà được chữa khỏi, nhưng cũng từ khi đó mà bà biến mất không một chút tung tích khỏi thành phố S.
Nhưng Cao Lâm Tuấn không hề biết rằng, thực ra Trần Lan lúc đó đã mang thai đứa con của ông!
Mà bây giờ đứa con đã mất, Trần Lan càng không thể nói chuyện này cho ông biết, nếu như có thể bà hy vọng rằng bí mật này sẽ được chôn vùi mãi mãi, chôn vùi đến tận cùng lòng đất…
“Có việc gì bà cứ nói thẳng với tôi, nếu có thể giúp bà tôi nhất định sẽ giúp!”
“Là thế này, ông biết mối quan hệ của tôi với nhà ông mà, con gái tôi muốn gả cho Dương Thành, vợ của ông nhất định sẽ không đồng ý, nói thật lòng, tôi thấy hai đứa chúng cố gắng để được ở bên nhau như vậy, tôi thấy rất đau lòng, nhìn chúng nó tôi lại nhìn thấy mình của những năm đó! Tôi không mong chúng dẫm phải vết xe đổ của chúng ta, tôi muốn tác thành cho chúng, muốn nhìn thấy chúng hạnh phúc bên nhau, tôi hy vọng ông có thể giúp chúng, thay đổi được ý kiến của vợ ông là tốt nhất, không thuyết phục được cô ấy cũng mong ông có thể tác thành cho chúng, cổ vũ chúng! Để chúng được ở bên nhau! Chúng cố gắng nhiều năm như vậy thực sự không dễ dàng gì...Tôi không muốn chúng bị chia cách, không muốn con gái tôi phải đau khổ…”
Thực ra Trần Lan sớm đã đoán được Ôn Thuần Như sẽ gây trở ngại cho chuyện tình cảm của Hoàng Ngân và Dương Thành, ngoài việc đến tìm Cao Lâm Tuấn, bà thực sự không nghĩ ra được cách nào khác.
“Được! Tôi đồng ý với bà, chuyện của chúng nó tôi sẽ cố hết sức ủng hộ!”
Chỉ là người đàn bà thâm độc như Ôn Thuần Như, một khi bà ta đã quyết định, ai có thể thay đổi bà ta cơ chứ?
Năm đó bà ta dùng mọi thủ đoạn để ép ông lấy bà ta, về sau thậm chí còn chuốc ông uống thuốc kích thích để sinh ra đứa con trai duy nhất của họ.
Cao Lâm Tuấn ghét bà ta đến tận xương tủy, nếu không phải vì con trai, ông sớm đã ly hôn với bà ta rồi. Nhưng ông biết rất rõ, cho dù đã ly hôn người đàn bà đó cũng không dễ dàng gì mà tha cho ông và cả những người mà ông quan tâm.
Nhưng điều càng khiến cho Lâm Tuấn và Trần Lan không ngờ tới nhất chính là năm đó Ôn Thuần Như sau khi đăng kí kết hôn với ông xong liền sai người làm nhục Trần Lan, mà tên cưỡng hiếp đó lại chính là hàng xóm cũ của ông và Trần Lan, cũng chính là...bố của Hoàng Ngân!!
Về sau, Trần Lan liền cưới tên đàn ông đó!
Trái tim bà lúc ấy sớm đã nguội lạnh, gả cho ai đối với bà mà nói đã không còn quan trọng.
“Cảm ơn.”
Trần Lan nói lời cảm ơn với Cao Lâm Tuấn, “Ông yên tâm, ông sẽ được ra tù sớm thôi, bọn họ đang nghĩ cách rồi!”
“Tôi biết, bà cũng đừng lo lắng cho tôi quá.”
Cao Lâm Tuấn vỗ về Trần Lan.
Nói những lời này xong, Trần Lan thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, hòn đá đè nặng bấy lâu cũng không còn nữa.
Bà không mong rằng chuyện của những người đi trước sẽ ảnh hưởng đến con bé, giờ hy vọng duy nhất của bà chính là ông khỏe, con trai, con gái, cháu ngoại của bà sống tốt, bà cũng chẳng ước mong gì hơn, cuộc đời này cứ như vậy trôi qua, vui vẻ có, đau khổ có, cũng chẳng sống được bao lâu nữa là mọi thứ chấm hết, cứ như vậy là tốt nhất!!
Về sau hãy để bà đem tất cả những chuyện thế nhân chôn vùi hết xuống dưới lòng đất.
_______________________
Mạng sống của Hướng Dương đang ngàn cân treo tóc, những ngày này Cao Dương Thành đã đi nhờ vả hết những mối quan hệ có thể nhờ vả, nhưng đến nay vẫn chưa tìm được tế bào gốc tạo máu nào phù hợp với Hướng Dương.
Đến tận lúc nhận được cuộc gọi của Đoàn Vũ Đạt, “Mấy người đến văn phòng tôi một chuyến đi! Tìm thấy người có tế bào gốc phù hợp với Hướng Dương rồi!!”
“Thật vậy sao? Tốt quá rồi, tốt quá rồi!!”
Hoàng Ngân mừng rỡ nói trong điện thoại.
“Dương Thành, Vũ Đạt nói đã tìm thấy người có tế bào gốc tạo máu phù hợp với Hướng Dương rồi!!”
Hoàng Ngân kích động ôm chặt lấy Dương Thành ở bên cạnh, không kìm được khóc lớn: “Hướng Dương của chúng ta được cứu rồi, được cứu rồi, hu hu hu….”
“Nào, nín đi, chúng ta đi bệnh viện xem tình hình thế nào đã.”
Cao Dương Thành lấy áo khoác cho Hoàng Ngân, đỡ cô rồi đi ra ngoài.
Chiếc xe lao như vũ bão hướng về phía bệnh viện Vinmec.
15 phút sau, xe dừng ở bãi đỗ xe, hai người hớt hải đi về phía phòng làm việc của khoa huyết học.
“Vũ Đạt!!”
“Em ngồi xuống trước đã.”
Đoàn Vũ Đạt kéo Hoàng Ngân và Cao Dương Thành ngồi xuống.
“Vũ Đạt, có thật là như vậy không?”
Hoàng Ngân vẫn có chút không tin vào tai mình, cô thực sự rất sợ rằng mình vui mừng vô ích.
“Hoàng Ngân, em ngồi xuống đã.” Đoàn Vũ Đạt ý muốn Hoàng Ngân ngồi xuống.
Trái ngược với vẻ kích động của Hoàng Ngân, Cao Dương Thành bình tĩnh hơn hẳn.
Anh kéo Hoàng Ngân kêu cô ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh mình, con ngươi sâu hoẵm nhìn về phía Đoàn Vũ Đạt, không nói nhiều, chỉ chân thành nói một câu, “Cảm ơn.” Chỉ một tiếng cảm ơn đã bao hàm rất nhiều những điều muốn nói.
Đoàn Vũ Đạt ánh mắt lấp lánh, nhìn xuống Hoàng Ngân đang ở trong vòng tay mình, cười, “Là điều anh nên làm mà.”
Anh nói xong, lấy trên bàn một bản báo cáo, đưa cho Cao Dương Thành, “Chuyện này đối với hai người không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu. Hai xem trước đi!”
Cao Dương Thành nghiêm túc lật ra xem.
Đây là bản cáo cáo kiểm tra tái tạo tế bào máu ghép, anh xem lại thật kĩ mấy trang, xem hết nhìn thấy phía trên báo cáo viết tên của một người, Ngạc Trú.
Hoàng Ngân nhìn ánh mắt phức tạp của anh, không kìm được liền lấy nó ra xem, khoảnh khắc nhìn thấy cái tên đó, cô cũng giống anh đứng hình mất mấy phút.
Cái tên rất rõ ràng, viết: “Khuất Mỹ Hoa”
“Để em đi nói chuyện với cô ta.”
Hoàng Ngân đứng dậy định đi nhưng bị Cao Dương Thành cản lại, “Ngân Ngân, em không nói chuyện được với cô ta đâu, tin anh.”
Đoàn Vũ Đạt hiểu ra điều gì đó, nhìn hai người họ, lúc này mới nói: “Kể từ sau khi Hướng Dương mắc bệnh, nếu có gặp ai đến xét nghiệm máu, tôi đều cố tình vi phạm quy định để làm đối chiếu cho họ, hai ngày trước Khuất Mỹ Hoa cũng đến đây, cô ta chỉ đến làm xét nghiệm bình thường nhưng tôi đã cho cô ta làm cái này, kết quả bất ngờ, thưc sự rất tốt.”
Thực ra, Khuất Mỹ Hoa chỉ làm kiểm tra bình thường thôi, nhưng lại bị Ôn Thuần Như lôi tới làm xét nghiệm trước khi kết hôn.
“Cảm ơn.”
Cao Dương Thành tiến lên phía trước, ôm vai cảm ơn Đoàn Vũ Đạt, “Đã nhiều năm như vậy rồi, cảm ơn anh vẫn luôn thay tôi chăm sóc cho hai mẹ con họ.”
“Đừng nói những lời này nữa, nhiệm vụ trước mắt là phải thuyết phục được Khuất Mỹ Hoa.” Đoàn Vũ Đạt vỗ vai Cao Dương Thành.
Cao Dương Thành dẫn Hoàng Ngân rời khỏi bệnh viện
Tâm trạng của Hoàng Ngân có chút ngẩn ngơ, trong lòng còn lẫn lộn hơn.
Vui ư?
Đương nhiên là vui rồi, Hướng Dương của cô được cứu rồi!!
Nhưng thay vì vui mừng cô lại thấy hiu quạnh nhiều hơn, bởi vì cô biết muốn thuyết phục được Khuất Mỹ Hoa là điều không đơn giản.
“Sao thế? Chuyện đáng mừng như vậy sao em không cười?”
Cao Dương Thành xoa đầu Hoàng Ngân, mở cửa xe giúp cô, để cô ngồi vào bên trong, cúi người thắt dây an toàn cho cô xong mới quay sang ngồi về phía ghế lái, lái xe đi.
Hoàng Ngân quay đầu hỏi Cao Dương Thành ngồi bên cạnh, ánh mắt tràn đầy mong đợi, “Anh nghĩ cô ta có đồng ý giúp chúng ta không?”
Tay cô lành lạnh.
Nghĩ xong, lắc lắc đầu, “Anh không biết.”
Ánh mắt của Hoàng Ngân ảm đạm đi vài phần.
Cô lắc lắc đầu lại lắc lắc thêm lần nữa, “Cô ta chắc không đồng ý với chúng ta đâu, cô ta bây giờ chắc vẫn đang oán hận việc em cướp mất chồng sắp cưới của cô ta, sao có thể đồng ý giúp chúng ta cơ chứ?”
Cao Dương Thành vặn vặn vai mình, ngậm chặt môi lại, không nói gì nhiều, “Anh sẽ đi nói chuyện với cô ta.”
Hoàng Ngân bặm môi, gật đầu.
Xem ra bây giờ, chỉ có thể làm như vậy thôi!
“Được rồi, đừng mặt dài ra nữa, cười lên được không hả? Chuyện này đối với chúng ta mà nói là chuyện rất đáng mừng không phải sao?”
Cao Dương Thành nói xong vân vê khuôn mặt cô, muốn trêu cô vui lên.
“Ừm.”
Hoàng Ngân nở nụ cười, duỗi tay ra ôm lấy bắp tay anh, dựa đầu vào vai anh, “Dương Thành, đợi Hướng Dương khỏi rồi, gia đình chúng ta đi chơi một tháng nhé! Em đột nhiên nghĩ gia đình 3 người chúng ta được ở bên nhau thật không dễ dàng, không dễ dàng gì….”
Có nhiều yếu tố bên ngoài tác động vào muốn họ phải xa cách nhau, họ chỉ muốn được ở bên nhau thôi mà sao khó khăn quá!
“Được, em nói cái gì thì là cái đó, đều nghe em hết!”
Cao Dương Thành dựa đầu mình vào đầu Hoàng Ngân, xoa âu yếm.
Ánh mắt vụt qua chút ảm đạm, tay ôm Hoàng Ngân càng lúc càng chặt.
Có lẽ, vào giây phút này, bọn họ đều nghĩ tới nếu như...Khuất Mỹ Hoa lấy hôn nhân ra để làm cái giá phải trả để chữa trị cho con của họ, thì...họ phải làm thế nào đây?
Anh có sự lựa chọn khác sao? Không có!!
Đứa trẻ đang nằm trên giường bệnh kia, lúc nào cũng có thể nói lời từ biệt với thế giới này chính là con trai của anh!!
Anh không có sự lựa chọn nào khác!!
Chiếc xe hướng một mạch về nhà của anh…
Cả chặng đường, tâm trạng Hàng Ngân rất tệ, cô cứ cúi đầu mãi như là đang nghĩ ngợi điều gì đó.
Cao Dường Thành nhìn vào gương chiếu hậu, bàn tay đang cầm lấy vô lăng khẽ nắm chặt, “Hoàng Ngân.”
“Hửm?”
Hoàng Ngân ngẩng đầu nhìn Dương Thành, “Sao thế?”
“Chúng ta bị theo dõi.”
“Bị theo dõi?”
Hoàng Ngân đơ người ra, quay đầu lại cô nhìn thấy có hai chiếc xe màu đen đang theo sát bọn họ.
“Sao lại như vậy?”
Hoàng Ngân không hiểu, vội vã rút điện thoại ra, “Để em báo cảnh sát!”
Cao Dương Thành vẻ mặt hiển nhiên, lạnh nhạt nói, “Thủ đoạn của mẹ anh!”
“Hả?” Hoàng Ngân ngẩn ra sau đó liền cất điện thoại đi.
“Ngồi vững!!”
Dương Thành kêu lên, quay đầu xe, đuôi xe quay một vòng về phía sau, tiếng “Kít”, cú quay xe gấp vừa rồi đưa xe của họ đi vào cái ngõ ở ngay bên cạnh.
Cả người Hoàng Ngân ngả về bên trái theo chiếc xe, cô lo lắng nắm chặt tay cầm, hỏi người đàn ông bên cạnh, “Sao bà ta phải làm như vây? Theo dõi chúng ta để làm gì? Bây giờ bà ta muốn bắt anh hay là bắt em?”
“Anh không biết!”
Cao Dương Thành nói, nhấc điện thoại lên, gọi đi một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy.
“Kêu người của bà đi ngay!!”
Giọng nói đầy ẩn ý của Cao Dương Thành khiến người khác phải lo ngại.
“Ngoan ngoãn theo bọn ta quay về, như vậy sẽ không dọa đến người phụ nữ bên cạnh con! Dương Thành, con đừng ép ta, vẫn câu nói đó, con không đấu lại được mẹ đâu!!”
“Rốt cục bà muốn thế nào?” Cao Dương Thành nghiến răng ken két.
“Theo ta về thành phố S tổ chức hôn lễ!!”
“Bà đừng có mơ!!” Cao Dương Thành nói xong liền tắt điện thoại.