Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 153: Dương thùy sam ngây thơ




Quả nhiên mọi người xung quanh đều hướng ánh mắt tò mò nhìn về phía hai người họ.

Dương Thùy Sam hận không thể tìm cái lỗ nẻ nào để chui xuống, cô cúi đầu trốn trong áo khoác của Vũ Phong, miệng khẽ lẩm bẩm câu thần chú, “Không ai thấy tôi hết, không ai thấy tôi hết...”

Vũ Phong bật cười vì dáng vẻ vừa ngu ngốc vừa đáng yêu này của cô.

Dương Thùy Sam phát hiện ra rằng, khi cô và Vũ Phong đi ra từ rạp chiếu phim, mọi người cứ nhìn chằm chằm vào chiếc túi chườm tự chế cô đang cầm, biểu cảm của mỗi người cũng khác nhau, nhưng đa phần đều có vẻ hài hước.

Điều này khiến Dương Thùy Sam thật sự khó hiểu, cô ngẩng đầu chớp mắt mấy cái rồi ngây thơ hỏi Vũ Phong, “Vì sao mọi người cứ nhìn chằm chằm túi chườm trong tay em thế?”

Thật quái dị!

Vũ Phong nhếch môi cười tà. Anh phát hiện đôi lúc nói chuyện với một cô nhóc ngây thơ cái gì cũng không biết thế này rất thú vị.

Anh ôm lấy bả vai cô, mặt không cảm xúc trả lời, “Người ta chưa từng thấy túi chườm nào cao cấp như vậy, nhìn cũng bình thường thôi, cái gì mới người ta chả hay nhìn.”

“Thật không đấy?” Dương Thùy Sam nghi ngờ dò xét anh rồi lại ngắm nghía túi chườm trong tay mình. Chất liệu trong suốt, màu sắc thiên vàng, trên đỉnh hơi nhô lên, phần đuôi được buộc lại bằng một chiếc vòng da.

“Thứ này rốt cuộc là gì? Bong bóng à?” Cô thật sự không hiểu nổi, cô chưa từng thấy thứ này bao giờ, “Sao lại phải dùng túi cao su để đựng?”

Cô như một đứa trẻ tò mò giơ túi chườm lên trước mặt để nhìn, vài người xung quanh đó không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Vũ Phong vội ho khẽ, tỏ vẻ xấu hổ, vội đè túi chườm xuống dưới, “Thôi đừng nhìn, giấu vào trong áo đi.”

Sợ người ta không biết thứ này là gì hay sao?

“Anh vẫn chưa nói với em là vì sao lại phải dùng túi cao su đâu đấy.” Dương Thùy Sam kiên trì hỏi.

“Nước bên trong nóng, không đựng bằng túi cao su thì đổ hết lên tay cô à!” Anh cuống lên giải thích, tự tay giấu túi chườm nóng vào áo khoác của cô.

“Thế à.” Dương Thùy Sam nhíu mày.

Thứ này rốt cuộc là gì nhỉ? Cô thật sự chưa từng thấy bao giờ!

Cô đang định hỏi tiếp, ngẩng đầu lên thì bắt gặp khuôn mặt đầy xấu hổ của Vũ Phong, khuôn mặt anh hiếm thấy xuất hiện ráng hồng nhạt, điều này càng khiến Dương Thùy Sam bất ngờ và tò mò hơn với thứ trong tay mình.

“Vũ Phong, sao mặt anh bỏ bừng lên thế? Rốt cuộc thứ trong tay em là gì vậy?” Dương Thùy Sam hỏi.

Vì cô nói khá to nên mọi người xung quanh không khỏi nhìn về phía họ.

Giờ thì Vũ Phong cũng chẳng thèm nề hà gì giao kèo giữa hai người họ nữa mà kéo tay cô bước nhanh đến bãi đỗ xe, “Thứ này là bao cao su, cô nói to nữa lên rồi mất hết cả danh dự luôn!”

“Cái gì cơ?” Dương Thùy Sam nghe vậy thì biến sắc mặt, túi chườm trong tay như biến thành quả bom nổ chậm, khiến cô sợ tới mức quăng về phía Vũ Phong. Khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn của cô xấu hổ đến mức đỏ rực như quả cà chua, “Vũ Phong, anh là đồ biến thái chết tiệt!”

Trời ơi! Cô vừa ôm một cái bao cao su đựng đầy nước mà đi bộ trên đường? Lại còn bị người ta thấy hết nữa chứ? Cô lại còn như con ngốc cứ chăm chú nghiên cứu chất liệu của nó nữa chứ!

Ôi mẹ ơi! Để cô chết luôn đi cho rồi!

Xấu hổ điên mất thôi!

Dương Thùy Sam ngây thơ vừa nghĩ đến thứ mình ôm trong lòng là bao cao su thì chỉ cảm thấy mất hết đạo đức, mà đương nhiên rằng điều này đã vượt quá phạm vi chịu đựng của cô rồi, cô tức giận trừng đôi mắt ửng đỏ với Vũ Phong, “Sao anh có thể không biết xấu hổ đến vậy cơ chứ!”

Đúng vậy, khi một thiếu nữ chưa trải sự đời đối mặt với chuyện tình dục thì rất dễ cảm thấy tổn thương, mà đã cảm thấy tổn thương thì càng dễ đỏ ửng mắt như sắp khóc.

Vũ Phong giật mình luống cuống vì phản ứng này của Dương Thùy Sam. Anh cũng đoán được rằng phản ứng của Dương Thùy Sam sẽ rất quá khích, nhưng không ngờ cô sẽ khóc nhè, đó hoàn toàn vượt quá khả năng tưởng tượng của một người đàn ông hai lăm tuổi như anh!

Trong mắt anh thì việc này bình thường quá đỗi, với người trưởng thành thì chẳng là gì cả, nhưng mà...

Trời biết đất biết, cô gái đứng trước mặt anh bây giờ mới chỉ là một đứa trẻ thôi! Cô ấy mới trưởng thành không lâu, thậm chí còn chưa từng nắm tay đàn ông chứ khỏi nói đến việc hôn môi rồi xa hơn thế nữa, bình thường chỉ nhìn thấy hộp bao cao su thôi cũng đã đỏ mặt tránh né không nhìn rồi, còn bao cao su hình dạng thế nào, cô thật sự chưa từng thấy, cô có thể không kích động vậy sao?

Vũ Phong hơi lúng túng nhìn Dương Thùy Sam. Đây không phải lần đầu anh khiến một cô gái phải khóc, nhưng vì chuyện thế này thì là lần đầu tiên.

Nhưng may là Dương Thùy Sam cũng không phải mấy cô nàng yếu ớt, cô chỉ rơm rớm vài giọt nước mắt rồi thôi. Cô bĩu môi, liếc Vũ Phong đầy hờn giận rồi mở cửa ô tô, ngồi lên xe anh.

Lúc này, trái tim Vũ Phong mới từ từ trở về vị trí cũ.

Anh vừa ngồi vào ghế lái thì nghe thấy Dương Thùy Sam mắng, “Đàn ông các anh toàn đám lưu manh!”

Vũ Phong bực mình, không vội khởi động xe mà nghiêng người, tay vẫn đặt trên vô-lăng, chuẩn bị sẵn tư thế cãi lý với Dương Thùy Sam, “Này, nhóc con, ăn nói phải có lương tâm tí nhé! Tôi giở trò lưu manh với cô lúc nào?”

“Anh... anh đưa bao sao su cho em cầm mà dám bảo là không biến thái hả! Như thế mà không gọi là lưu manh hả!” Đôi môi đỏ mọng của Dương Thùy Sam cong lên.

Vũ Phong chỉ nhìn vậy thôi mà tim cứ đập thình thịch như sắp bay ra đến nơi, anh thật tiếc vì không thể cúi xuống cắn lên đôi môi ấy.

Vũ Phong day trán, “Cô đừng có bĩu môi nữa đi, trông kinh chết!”

“...” Mắt Dương Thùy Sam lại đỏ ửng lên, “Anh đừng đánh trống lảng!”

“Tôi có đánh trống lảng đâu.” Vũ Phong ép mình không được nhìn môi cô nữa, song lại di chuyển tầm mắt đến đôi mắt long lanh của Dương Thùy Sam.

Chết mất thôi!

Không phải anh vẫn luôn ghét phụ nữ hay khóc lóc cơ mà? Sao bây giờ nhìn Dương Thùy Sam rưng rưng nước mắt còn thấy đẹp, thấy xót mới chết chứ?

Vũ Phong thở hắt ra, điều chỉnh lại tâm trạng như bị ma nhập này rồi mới nghiêm túc nói với cô, “Tôi không muốn thấy cô bị đau bụng nên mới phải nghĩ ra cách biến thái ấy.”

“Đấy! Chính anh cũng thừa nhận là biến thái rồi đấy nhé!” Dương Thùy Sam nhún vai.

“Tôi thuận theo ý cô mà nói đấy!” Vũ Phong trợn mắt nhìn cô, “Tôi thấy ý tưởng của tôi rất có tính xây dựng! Tôi đến siêu thị mua túi sưởi cho cô, nhưng ai ngờ lại đen như thế, túi sưởi người ta bán hết rồi, tiện thấy cạnh quầy thu ngân có bao cao su nên lấy cho cô một hộp.”

Anh nói xong thì chán nản quăng hộp bao cao su vào xe, “Nếu biết cô phản ứng thế này thì tôi kệ cho cô đau chết luôn! Tự dưng làm ơn mắc oán!”

Dương Thùy Sam nghe vậy thì cũng thấy áy náy. Cô khẽ cắn môi, ngước mắt lên nhìn anh, một lúc sau mới nói, “Thôi, em không thèm so đo với anh nữa.”

Dương Thùy Sam nói xong bèn cong môi, ngồi thẳng người lên, “Anh lái xe đi.”

Hừ! Còn tỏ ra khoan hồng độ lượng gì thế kia!

Dương Thùy Sam nuốt nước bọt, như đang điều chỉnh cảm xúc rồi quay đầu qua, “Thôi được rồi, cảm ơn anh, cảm ơn ý tốt của anh, cũng xin lỗi anh luôn, xin lỗi vì vừa rồi em chưa nghe anh giải thích đã mắng anh, nhưng anh cũng phải hiểu là... em chưa từng thấy thứ đó, suy nghĩ của đàn ông các anh, không phải em muốn là hiểu được ngay.”

Thấy cô xin lỗi, Vũ Phong vừa rồi còn bực bội đã lập tức thấy vui vẻ lại ngay. Anh nghĩ mình cảm thấy Dương Thùy Sam thú vị cũng có nguyên nhân cả, ít nhất thì cô nàng này không nhõng nhẽo như mấy cô gái khác, có sai thì biết nhận sai, là một đứa trẻ ngoan!

Vũ Phong duỗi tay xoa loạn mái tóc của cô, biến kiểu tóc đẹp đẽ của cô thành một cái ổ gà, “Thôi được rồi, sau này tôi không đùa cô nữa, ai ngờ cô nhóc như cô không biết thứ này là gì chứ!”

Dương Thùy Sam bảo vệ đầu mình. “Anh đừng có động cái là xoa đầu em được không, phiền chết đi được!”

Vũ Phong lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, nghe thấy Dương Thùy Sam lẩm bẩm như vậy thì khóe môi khẽ cong lên.

“Này, chuyện hôm nay có làm cô cảm động không?”

Dương Thùy Sam chớp mắt, sau đó còn thật sự gật đầu, “Ừ, tuy có hơi biến thái cơ mà em thấy con người của anh cùng không tệ lắm.”

“Thế hả?” Vũ Phong vui vẻ huýt sáo, “Ê nhóc, lỡ như trong ba tháng này mà cô phải lòng tôi thì sao?”

“Mơ đi!” Dương Thùy Sam ôm ngực, không nghĩ ngợi gì đã đáp trả.

“Thì tôi đang bảo lỡ như cơ mà!” Vũ Phong lại bực mình.

Cái cô nhóc này... sao không biết lãng mạn chút nào vậy!

“Không có lỡ như gì hết!” Dương Thùy Sam bĩu môi.

“Cô...” Vũ Phong tức giận, “Đồ vô ơn, có tin tôi ném cô trên đường cao tốc không hả?”

Dương Thùy Sam lập tức cười làm hòa, “Phải lòng thì phải lòng thôi, còn có thể làm sao chứ? Em phải lòng anh thì coi như em thua, em nhận thua, rồi nghĩ cách giành trái tim của mình về là được.”

Hờ! Giành trái tim về, nói thì dễ lắm.

“Nếu tôi cũng phải lòng cô thì sao?” Vũ Phong lại hỏi.

Hai mắt Dương Thùy Sam trợn to, hoảng sợ dò hỏi anh, “Anh nghiêm túc với em đấy hả?”

“Mơ đi!” Vũ Phong vỗ một cái lên trán cô, “Tôi đang nói là lỡ như! Bớt nằm mơ giữa ban ngày hộ tôi cái! Mà cái mặt hoảng sợ kia của cô là thế nào hả?”

Dương Thùy Sam sờ trán mình rồi nghiêm túc đáp, “Lỡ như anh phải lòng em thì coi như anh thua! Anh đã đồng ý với em rồi, sau này không được đùa giỡn với tình cảm của cô gái khác nữa!”

“Ý tôi là lỡ như cả hai chúng ta đều phải lòng đối phương thì sao?” Vũ Phong bất đắc dĩ dò hỏi.

“Vậy à...” Dương Thùy Sam nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ rồi cho ra kết luận, “Thì ở bên nhau thôi!”

Vũ Phong há mốc miệng nhìn cô. Anh thực sự kinh ngạc vì thái độ như thể việc đó quá đỗi bình thường của cô.

“Sao nhìn em như thế, em nói không đúng hả? Nếu anh cũng thích em mà em cũng thích anh thì chẳng ở bên nhau thì gì? Cơ mà anh đừng lo, mọi thứ chúng ta vừa nói đều là lỡ như thôi! Nhưng ai trong chúng ta cũng biết là giả thuyết ấy tuyệt đối sẽ không xảy ra! Đúng không nào? Em không thể yêu anh mà anh cũng không thể nào yêu em được!”

Dương Thùy Sam nói xong thì thấy khó hiểu.

Nếu đã vậy thì họ lằng nhằng hành hạ nhau ba tháng làm gì?

Thừa hơi à?

Vũ Phong kéo mấy sợi tóc xõa trên vai cô rồi bật cười, “Được, nến đôi bên đều yêu đối phương thì chúng ta đến với nhau đi!”

Truyện mua bản quyền up trên