Có những chướng ngại chỉ có thể tự mình vượt qua!
“Anh đừng đi, được không?”
Hoàng Ngân gần như đã dùng hết can đảm nói ra những lời này.
Vừa rồi cô vẫn luôn tự đấu tranh với bản thân.
Nhưng cuối cùng... cô không cưỡng được trái tim mình!
Cô nghĩ, phải trung thực với nội tâm của mình mới có thể sống thật sự vui vẻ và tự do, phải không?
Cô mấp máy môi, rũ mắt nói tiếp: “Thật ra khi anh không ở bên, em cũng sẽ thường xuyên gặp ác mộng như vậy! Chính là như em nói, đây là sự hổ thẹn trong lòng em. Mỗi khi tỉnh lại từ cơn ác mộng, em lại sợ hãi cả đêm, khóc cả đêm. Đây là lần đầu tiên sau khi tỉnh khỏi giấc mộng, có người ở bên em, cũng là lần đầu tiên, em không sợ hãi như vậy...”
Hoàng Ngân không kìm được mà bước lại gần anh hơn, dường như ỷ lại hương vị trên cơ thể anh: “Việc em nằm mơ thật sự không liên quan gì tới việc anh có ngủ bên em hay không, thế nên...”
Hoàng Ngân cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: “Ngày mai anh hẵng đi nhé!”
Đôi mắt ngập nước đối diện với đôi mắt đen vui vẻ của Cao Dương Thành.
Anh cứ nhìn cô chằm chằm như vậy, đáy mắt hiện lên sự rung động.
Khóe miệng nhếch lên một độ cong hoàn mĩ, ngay sau đó, anh cúi đầu, bờ môi mỏng hôn lên đôi môi hồng khẽ mở của Hoàng Ngân.
Giây phút đó... có thể nghe thấy rõ nhịp đập của hai trái tim, mạnh mẽ mà dồn dập.
Tiếng thở dốc kịch liệt trong bóng tối càng lúc càng trở nên rõ ràng, nóng bỏng...
Nụ hôn của anh thiêu đốt bờ môi cô, như thể hôn lên con tim cô, khiến cơ thể mềm mại của cô run lên không ngừng.
Đêm nay... đã định trước là một đêm nóng bỏng.
Cũng là đêm Hoàng Ngân ngủ ngon nhất, yên tâm nhất kể từ sau cái chết của em gái...
- --------------------
Cao Dương Thành đẩy cửa đi vào phòng làm việc.
“Chào mọi người!”
Anh mỉm cười, chủ động chào hỏi đồng nghiệp.
“Chà! Mặt mày hớn hở kìa. Thế nào? Tối qua cướp được vợ về rồi hả?”
Thái Linh bước lên đón, trêu chọc anh.
Cao Dương Thành suy nghĩ một giây rồi gật đầu thật, mỉm cười: “Có thể nói là vậy!”
“Ha ha ha...”
Thái Linh cười to.
Cao Dương Thành ném cặp lên bàn mình, quay người đi vào phòng thay quần áo, Vũ Phong không biết đã xông tới từ lúc nào: “Này, vừa rồi mặt cậu dâm dê quá đấy! Vừa nhìn đã biết là tối qua vừa “lao động” rồi.”
“...”
Cao Dương Thành sờ cằm, nghiêm túc hỏi Vũ Phong: “Rõ vậy thật à?”
“Thật đấy!” Vũ Phong cũng nghiêm túc trả lời.
Cao Dương Thành ho khan một tiếng: “Được rồi, tôi sẽ chú ý kieefmm chế lại.”
“...”
Vũ Phong đơ luôn.
Không phải chỉ là trải qua một buổi tối thôi sao? Còn hưng phấn đến vậy à?
Hay là cậu ta nghẹn lâu quá rồi, khó khăn lắm mới được giải phóng một lần...
Nghĩ vậy thì cũng có thể hiểu!
Xem ra mùa xuân của Cao Dương Thành và chị Hoàng Ngân tới rồi!
Cao Dương Thành thay áo blu trắng ra khỏi phòng thay đồ, bỗng nhiên cảm thấy không khí trong phòng đột nhiên thấp hẳn.
Anh vừa nhìn đã phát hiện ra trước bàn của Vũ Phong không biết từ khi nào đã có một cô y tá.
Cô y tá trông rất xinh tươi, da dẻ khá đẹp, lúc cười trông rất quyến rũ, có điều so với Dương Thùy Sam thì kém ngây thơ hơn một chút.
Cao Dương Thành lại nhìn Dương Thùy Sam ở bên kia.
Cô ấy làm như không có chuyện gì, đang vùi đầu nghiêm túc đọc quyển sách trong tay!
“Anh Vũ Phong, trưa nay ăn cơm cùng nhé, coi như em cảm ơn lần trước anh đã phẫu thuật cho mẹ em.”
Cô y tá nhỏ huých vai Vũ Phong.
Vũ Phong cười: “Trưa thì không được rồi, tối đi, tối nay tôi mời!”
Tán gái tất nhiên là phải ăn tối!
Ăn tối xong là có cả dây chuyền phục vụ, chẳng phải tốt đẹp lắm hay sao!
“Vậy tối tiện thể cùng đi xem phim nhé!” Y tá lại đề nghị.
Mọi người đều nhận ra cô y tá này có ý với Vũ Phong.
Dương Thùy Sam lật sách, như thể không để ý mà hỏi Vũ Phong: “Vũ Phong, anh vừa ăn cơm vừa đi xem phim cùng người ta, không sợ cô bạn gái bé nhỏ của anh biết lại làm loạn à?”
Quả nhiên cô y tá vừa nghe thấy thì biến sắc, cô ta chớp mắt, nhìn Vũ Phong với vẻ bị tổn thương.
Vũ Phong lại không thèm để ý, chỉ ngượng ngùng cười: “Đừng nghe cô ta nói lung tung, bạn gái nhỏ gì chứ. Vũ Phong tôi nổi tiếng là chưa bao giờ gặm cỏ non!”
Anh ta nói rồi bưng cốc cà phê trên bàn đi đến chỗ Dương Thùy Sam đang ngồi ở đối diện, hơi cúi xuống, ghé sát tai cô nói: “Đừng nói bạn gái nhỏ nữa, với tầm tuổi này của cô mà anh đây còn không vừa mắt! Biết vì sao không?”
Lúc anh ta nói trông cứ như tên lưu manh, khóe miệng còn nhếch lên.
Sắc mặt Dương Thùy Sam hơi khó coi: “Vì sao?”
Vũ Phong ghé sát tai cô, hạ giọng nói: “Bởi vì mấy cô nàng tầm tuổi cô không phóng khoáng! Chơi lớn một chút còn đòi chết đòi sống, chậc chậc... chẳng thú vị chút nào...”
Vũ Phong khoa trương lắc đầu, rồi đứng lên, quay về bên cạnh cô y tá kia liếc mắt đưa tình, cười nói: “Hai chúng ta cứ quyết định như vậy. Bảy giờ tối, địa điểm em quyết đi, tôi nghe em hết! Không gặp không về.”
Cô y tá cười tươi rói, liếc Dương Thùy Sam phía đối diện như thể khiêu khích, rồi vẫy tay với Vũ Phong: “Không gặp không về.”
Nói xong cô ta lắc hông ra khỏi phòng làm việc.
Sau đó trong phòng làm việc vang lên tiếng huýt gió cười nhạo.
Gương mặt non nớt của Dương Thùy Sam đỏ lên, cô ấy gập sách lại, tức giận đứng dậy: “Vũ Phong, sao anh lại vô sỉ như vậy. Hai hôm trước tôi còn thấy anh và cô bạn gái nhỏ anh anh em em ở dưới tầng, giờ anh lại chơi trò mờ ám với y tá người ta, anh... anh có phải là đàn ông hay không!”
“Tôi có phải đàn ông hay không thì hay là cô tự kiểm định xem?”
Vũ Phong mặt dày nhướng mày hỏi.
Tất cả các bác sĩ xung quanh, bao gồm cả Cao Dương Thành đều làm như không có chuyện gì, ngồi trước bàn làm việc bận việc của mình.
Bởi vì hai con người này cãi nhau đã không phải một hai lần, mọi người đều quen rồi.
“Ầy, Thái Linh, đi, kiểm tra phòng!”
Cao Dương Thành kéo Thái Linh ra ngoài.
“Đi thôi đi thôi, ngồi khám nào.” Các bá sĩ khác cũng vội vàng ra khỏi phòng làm việc.
Lập tức trong phòng chỉ còn hai người đang căng thẳng.
“Anh là đồ vô liêm sỉ!”
Dương Thùy Sam đỏ mặt mắng Vũ Phong.
Cô nhanh chóng thu dọn tài liệu, dùng cánh tay kẹp lấy rồi quay người ra khỏi phòng làm việc, nhưng lại bị Vũ Phong kéo lại.
“Anh làm gì thế!” Dương Thùy Sam tức giận trừng anh ta.
Vũ Phong buồn cười nhìn cô: “Cô giận đấy à? Cô tức giận gì vậy?”
“Ừ đấy! Tôi đang tức giận đấy, làm sao? Tôi không nổi việc đàn ông các người đùa giỡn tình cảm của con gái như vậy, còn lấy cớ nói tôi còn nhỏ không chơi nổi! Ha ha! Không phải chúng tôi không chơi nổi, mà là không biết trên đời này lại có loại đàn ông tồi tệ đến vậy! Anh hiểu chưa?”
“Vậy giờ cô đã biết chưa?” Vũ Phong nắm tay cô ấn lên tường, ngang ngược hỏi cô.
“Biết! Hiểu rồi! Thật là ghê tởm mà!”
Dương Thùy Sam nói mà không hề nể mặt Vũ Phong chút nào.
“Ghê tởm?”
Vũ Phong nheo mắt, cười lạnh: “Vì sao tôi cứ luôn cảm thấy chẳng qua là cô đang ghen? Dương Thùy Sam, cô thừa nhận đi, có phải cô yêu tôi rồi không?”
“Anh điên à!!”
Nghe Vũ Phong hỏi vậy, Dương Thùy Sam đỏ mặt, đập tập tài liệu vào ngực anh ta: “Đã từng gặp người mặt dày nhưng chưa từng thấy ai mặt dày đến mức như anh!!”
“Không thích tôi à?”
Vũ Phong nhướng mày, cười nhạo hỏi.
“Không thích! Hơn thế, cả đời này cũng sẽ không thích!!”
Dương Thùy Sam khẳng định gào vào mặt Vũ Phong.
Cô quá tức giận, thế nên đã bỏ qua vẻ buồn bã thoảng qua trong mắt Vũ Phong.
“Cả đời cũng không thích?” Vũ Phong nắm tay Dương Thùy Sam, đôi mắt đen kịt nheo lại, tay còn lại của anh ta ngang ngược giữ chặt cằm cô: “Cô còn dám nói à!”
Dương Thùy Sam kiêu ngạo ngẩng đầu, hừ một tiếng: “Loại người lăng nhăng như anh thì cả đời này tôi cũng không thèm để vào mắt đâu!”
Vũ Phong ấn Dương Thùy Sam lên tường, cơ thể to lớn đè lên thân hình bé nhỏ của cô, mắt anh ta nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh của cô.
Thật sự là trước đây Vũ Phong chỉ định đùa giỡn cô mà thôi!
Anh ta thừa nhận, thỉnh thoảng anh ta lại cảm thấy có tình cảm với cô gái nhỏ này, nhưng một kẻ phong lưu thành tính như anh ta quả thực trước giờ chưa từng ra tay với người nhỏ tuổi, chính là giống như anh ta nói, căn bản không chơi nổi!
Thế nhưng không thể phủ nhận, cô gái này đã năm lần bảy lượt thách thức với nguyên tắc và sự nhẫn nại của anh ta rồi!!
Có lẽ, anh ta có thể vì cô mà phá lệ.
“Nhóc con, hay là hai ta đánh cược thử xem.”
Vũ Phong cười lạnh, giữ chặt cằm cô mà hỏi.
“Cược gì?” Dương Thùy Sam cau mày, không hiểu mà nhìn anh ta.
Cô nghiêng đầu, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của anh ta.
“Đánh cược rất đơn giản! Ba tháng, chúng ta sẽ giả vờ yêu đương trong ba tháng! Trong ba tháng này, ai yêu thật trước là kẻ đó là người thua! Không phải cô luôn miệng nói là sẽ không thích tôi sao? Vậy hãy để tôi xem xem cô có thật cứng rắn như vậy không!”
Dương Thùy Sam giận đến mức bật cười: “Ấu trĩ! Ai thèm chơi cái trò vừa ấu trĩ vừa nực cười này với anh!”
“Cô không dám chứ gì!”
Vũ Phong kích cô: “Căn bản là cô đã yêu anh đây rồi!”
“Bà đây nhổ vào!!”
Dương Thùy Sam phỉ nhổ anh ta: “Cược thì cược! Nếu anh yêu tôi trước thì sao?”
“Vậy thì chúc mừng, cô thắng rồi! Về sau cô sẽ không còn thấy tôi phong lưu nữa!”
“Thật à?” Mặt Dương Thùy Sam đầy vẻ nghi ngờ.
Vũ Phong bật cười, búng trán cô: “Cô thật sự coi mình là Bồ Tát đấy à? Còn nữa, trò chơi này tôi sẽ không thua đâu!!”
Bồ Tát gì chứ? Thật ra chính cô cũng không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy anh ta lăng nhăng như vậy, cô lại khó chịu.
“Được, vậy chúng ta cứ quyết định cá cược như vậy!”
Bỗng Dương Thùy Sam sục sôi ý chí, cô khoanh tay, ngẩng đầu nhìn Vũ Phong: “Tuy là đánh cược nhưng tôi cũng có điều kiện.”
Vũ Phong cũng học theo dáng vẻ của cô, khoanh tay, nhìn cô từ trên cao: “Nói đi.”
“Thứ nhất, trong ba tháng yêu đương với tôi, anh không được phép chơi trò mờ ám với bất cứ cô gái nào! Nếu có thì tính là anh thua! Thua thì phải phạt...” Cô nhíu mày: “Thua thì anh phải tự tay làm bữa sáng cho tôi ba tháng!”
“Được!”
“Thứ hai, trong ba tháng yêu đương với tôi, không cho phép nắm tay, không cho phép hôn, càng không thể cái đó cái đó...”
“Dừng!!”
Vũ Phong xua tay, ý bảo cô tạm dừng.
Quả nhiên, nhìn đi! Yêu đương với con gái nhỏ tuổi đúng là chẳng có chút thú vị nào.
“Cô đã từng thấy đôi nào yêu nhau mà không nắm tay, không hôn môi, không lên giường chưa?”