“Chị, ngẩng đầu nhìn lên tầng thượng đi, thật là cao đúng không…”
Giọng nói thê lương của Đỗ Thanh Nga hòa cùng tiếng gió ở đầu dây bên kia truyền vào tai Hoàng Ngân, khiến cô rùng mình. Chỉ nháy mắt sau, cô hét chói tai vào điện thoại: “Đỗ Thanh Nga, em đừng làm bừa!!! Em, cái đồ điên này…”
Cô hét to, nhanh chân chạy vào thang máy. Cao Dương Thành vừa nghe thấy vậy cũng bước vội theo Hoàng Ngân vào trong.
Hoàng Ngân cầm điện thoại di động, cả người run lẩy bẩy, tay lạnh như băng. Cao Dương Thành vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, tay còn lại giữ chặt bả vai không ngừng run rẩy của Hoàng Ngân trấn an: “Đừng hoảng.”
Chất giọng trầm ổn vang lên sau lưng cô.
Giọng nói của anh luôn có ma lực trấn an lòng người như thế, sự căng thẳng trong lòng Hoàng Ngân thoáng ổn định lại một chút, nhưng nước mắt vẫn không kìm được rơi xuống.
Tín hiệu đã ngắt.
Không biết là do Đỗ Thanh Nga ở đầu dây bên kia cúp điện thoại hay là bởi vì trong thang máy không có sóng.
Lúc Hoàng Ngân và Cao Dương Thành xông lên tầng thượng, lập tức trông thấy chiếc xe lăn đã trống trơn.
Lồng ngực Hoàng Ngân căng cứng, ánh mắt chợt tối xuống, thấy bóng người thê lương phía sau lan can kia, sự căng thẳng trong lòng của cô mới được thả lỏng đôi chút.
“Thanh Nga!”
Hoàng Ngân gọi em gái, giọng nghẹn ngào, thận trọng bước tới chỗ lan can.
“Chị đừng tới đây!”
Đỗ Thanh Nga không quay đầu lại mà hét to với Hoàng Ngân, sợi tóc dài bị gió thồi phất phơ, trông xốc xếch không chịu nổi.
Cao Dương Thành nắm tay Hoàng Ngân đi về phía trước một bước: “Đỗ Thanh Nga.”
Anh bình tĩnh gọi một tiếng.
Đỗ Thanh Nga thoáng xúc động quay đầu, kinh ngạc nhìn bóng của lưng người đàn ông qua làn nước mắt, một người đẹp đến mê hoặc ánh nhìn, khiến người khác không thể rời mắt.
Cô nghe thấy rõ tiếng tim mình đang đập mãnh liệt như vậy, gấp gáp như vậy!
Cô muốn có được người đàn ông này, điên cuồng muốn ở bên cạnh anh.
Nước mắt tích tụ trong hốc mắt Đỗ Thanh Nga ngày càng nhiều: “Cao Dương Thành, anh thật sự không thể thích em sao? Dù chỉ là một chút?”
Cao Dương Thành hơi cau mày, trong lòng thầm nói ‘không thể nào’, nhưng với tình cảnh hiện tại, lại liếc thấy Hoàng Ngân ở bên cạnh sắc mặt nhợt nhạt, lời này sao có thể thốt ra.
Nếu như Đỗ Thanh Nga ngồi ở trước lan can kia thật sự vì những lời này của anh mà nhảy xuống thì anh làm sao gánh vác trách nhiệm này?
“Đỗ Thanh Nga!”
Cao Dương Thành bình tĩnh cất tiếng gọi cô lần nữa: “Từ trước tới giờ tôi chưa từng ghét cô, cho nên, hãy xuống đi!”
Cách nói chuyện của anh luôn bá đạo như vậy.
Cũng bởi vì thế mới khiến cho Đỗ Thanh Nga động lòng, rồi đến mức không thể thoát ra.
Đỗ Thanh Nga ngồi ở phía trước lan can, nghe thấy Cao Dương Thành nói vậy lập tức khóc lớn.
Lúc này, Trần Lan từ trong nhóm cảnh sát cùng quần chúng vây xem sau khi nghe tin đã chạy tới tầng thượng.
“Thanh Nga…”
Bà gào khóc gọi con gái, vừa thấy cô ngồi phía trước lan can đã bị dọa sợ suýt nữa ngất đi.
“Mẹ…”
Hoàng Ngân vội vàng tới đã mẹ nhưng lại bị bà đẩy ra: “Cô cút đi cho tôi! Cô là đứa không có lương tâm! Cô cứ phải ép em gái mình vào đường cùng hả… Có phải hay không?”
“Con không có. Mẹ, mẹ đừng như vậy…”
Hoàng Ngân không kìm được nữa, nước mắt tuôn trào. Cô nhìn Thanh Nga phía trước lan can, cố gắng thương lượng: “Thanh Nga, có gì chúng ta xuống đây đã rồi nói, có được không? Em đừng dọa mọi người nữa, mẹ sắp bị em làm cho ngất xỉu rồi.”
Cao Dương Thành đỡ Trần Lan qua một ngồi, anh ngồi xuống bình tĩnh cầm cổ tay bà bắt mạch.
Trần Lan ngồi sụp một bên, hai mắt thất thần, dường như đã không còn chút sức sống, nhưng khi mơ hồ nhìn thấy gương mặt tuấn tú quen thuộc của Cao Dương Thành, bà chán nản muốn đẩy anh ra, lại bị Cao Dương Thành ngăn lại. Ngón tay bắt mạch của anh nắm chặt hơn một chút: “Dì Trần, hiện giờ sức khỏe dì rất yếu, cháu cho nhân viên y tế đưa dì xuống trước.”
Không chờ bà đáp lại, vừa dứt lời anh đã đứng dậy gọi điện thoại.
Sau đó, anh lại nhìn về phía Đỗ Thanh Nga ở bên lan can, như có chút hờ hững chất vấn: “Đỗ Thanh Nga, giờ cô ngồi bên ngoài lan can là muốn làm gì? Nhảy lầu? Chết cho mọi người ở đây thấy sao? Để mẹ cô biết, cô vì một người đàn ông không thương mình mà ngay cả mạng cũng không cần, có phải hay không? Tôi nói cho cô biết, nếu hôm nay cô dám nhảy từ nơi này xuống thì hãy tin tôi, không chỉ có mình cô bỏ mạng ở đây đâu! Với tình hình sức khỏe hiện giờ của mẹ cô, nếu cô cứ làm găng, khiến bà phải chịu thêm chút kích thích nữa thôi thì chưa cần chờ cô nhảy lầu, mẹ cô đã đi trước rồi! Không tin cô cứ thử xem!”
Người ta hay nói bác sĩ bạc miệng, nói qua nói lại cũng không buông tha người.
Ngay cả phương pháp khích lệ người ta sống cũng khác nhau.
Quả nhiên, Đỗ Thanh Nga đang ngồi phía trước lan can cũng có chút dao động. Cô quay lại, ngây dại nhìn Trần Lan ngồi một bên, nước mắt giàn giụa: “Mẹ…”
“Thanh Nga, con… Con tuyệt đối đừng nghĩ quẩn, thật sự không đáng, không đáng đâu…”
Giọng bà yếu ớt, còn mơ hồ mang chút run rẩy, nức nở.
Nhìn mẹ và em gái như vậy, lần đầu tiên Hoàng Ngân cảm thấy mình như một tội nhân.
Như thể cô cầm một con dao vô hình đâm bị thương hai người mà mình yêu thương hết mực.
Cũng có thể như em gái cô nói, cô là kẻ ích kỉ nhất trên thế giới này.
Hoàng Ngân ôm ngực, bỗng nhiên cảm thấy khó thở.
“Đỗ Hoàng Ngân!”
Bất chợt Đỗ Thanh Nga khóc lóc gọi tên cô.
Hoàng Ngân chớp mắt mấy cái, ngấn lệ nhìn về phía em gái.
“Tôi muốn chị và Cao Dương Thành chia tay. Chia tay…”
Lời Đỗ Thanh Nga vừa thốt ra khiến nước mắt Hoàng Ngân rơi lã chã, từng giọt tràn khỏi khóe mi.
Cô nghiêng đầu nhìn Cao Dương Thành ở cách đó không xa…
Mà anh, cũng đang nhìn cô!
Gió lạnh gào thét, thổi góc áo blouse của anh bay phấp phới, những sợi tóc ngắn hơi lay động trong gió.
Sâu trong tròng mắt đen nhánh dường như ẩn chứa sắc đỏ nhàn nhạt, anh chăm chú nhìn Hoàng Ngân…
Cô cũng nhìn anh, cứ nhìn như thế…
Nước mắt nơi khóe mi ngày càng nhiều…
Giây phút đó Hoàng Ngân nhớ đến thật nhiều chuyện…
Nhớ lúc gặp nhau rất lâu trước kia, nhớ đến tình yêu thời thanh xuân… Đến thời gian chia xa, không dễ gì gặp lại.
Còn có…
Lời cô từng nói…
Cô nói, lần này phải cố gắng để ở bên cạnh anh. Cố hết sức, dùng hết khả năng của mình.
Nhưng mà…
Hoàng Ngân đau khổ mở mắt, nhìn về phía Thanh Nga đang mong đợi kia, cõi lòng tràn ngập bi thương.
Cô nhớ đến bốn năm trước, khi Ôn Thuần Như bức ép mình…
Vậy mà hôm nay, người nhà cô lại tàn nhẫn ép cô đến không còn đường lui.
Cô chưa từng cảm thấy cô độc, lạnh lẽo như bây giờ.
“Hoàng Ngân!”
Người gọi cô là Trần Lan.
Bà ngây dại ngồi đó, đỏ mắt cắn răng không chịu thua gọi Hoàng Ngân.
Cô khóc, khóc đến thất thanh kiệt sức.
Cao Dương Thành đứng đối diện, bình tĩnh nhìn cô, nhìn mỗi giọt nước mắt đau khổ của cô rơi xuống.
Ngực anh bỗng truyền đến từng cơn đau nhói, khiến ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Hoàng Ngân đối mặt, cô lau nước mắt nhìn mẹ mình: “Mẹ, bốn năm trước con từng bị ép chia tay người đàn ông này. Lúc đó ngày nào mẹ cũng quan tâm con, hỏi con thế nào, tại sao ngày nào cũng khóc, không thấy con vui vẻ nở nụ cười… Mẹ, con nói cho mẹ biết, đó là bởi vì con bị buộc phải rời xa người đàn ông mà con yêu bằng cả sinh mạng! Bây giờ… Cũng như trở lại bốn năm về trước đó…”
Hoàng Ngân gần như khóc không thành tiếng, cô lắc đầu, đáy mắt đầy tuyệt vọng: “Nếu như có thể, con muốn cưa hai chân mình xuống trả cho Thanh Nga, thậm chí lấy thêm hai tay này cũng được…”
Cô chỉ là, không muốn phải rời bỏ người đàn ông này mà thôi!
Chỉ đơn giản như thế, nhưng lại khó khăn đến vậy…
Tim cô đau như bị ngàn mũi dao đâm, cảm giác đau đớn này khiến cô như ngừng thở.
“Đỗ Hoàng Ngân, tôi muốn chị và người đàn ông đó chia tay. Chị có nghe thấy hay không…”
Đỗ Thanh Nga gào to, vừa hét vừa nghiêng người ra phía ngoài.
“Đừng…”
Hoàng Ngân sợ hãi hét chói tai, tất cả mọi người xung quanh đều vì Đỗ Thanh Nga mà căng thẳng.
“Thanh Nga, Thanh Nga! Em đừng kích động… Chị đồng ý với em! Chị đồng ý…”
Hoàng Ngân che gương mặt tái nhợt, hét lớn, sợ Đỗ Thanh Nga nghĩ quẩn gieo mình xuống dưới.
Lời này vừa thốt ra, Cao Dương Thành ở phía sau cô cũng nặng nề thở gấp, hốc mắt ửng đỏ nhìn người con gái đang run rẩy trước mặt, con ngươi đen nhánh phủ một tầng nước mỏng, tròng mắt vẫn như cũ, bình tĩnh không một gợn sóng.
Rốt cuộc Đỗ Thanh Nga cũng cười.
Nói cô ích kỉ cũng được, nói cô độc ác cũng được. Cô chỉ đơn thuần không muốn nhìn thấy chị mình và người đàn ông mình yêu ở bên nhau. Bởi như vậy mỗi ngày cô sẽ phải sống trong đau khổ, mỗi ngày đều sẽ cảm thấy bị người thân yêu nhất phản bội!
“Chị hãy dùng tính mạng của Dương Dương để thề, sau này sẽ không qua lại với người đàn ông này nữa!”
Đỗ Thanh Nga lại nêu yêu cầu của mình lần nữa.
Sắc mặt Hoàng Ngân bỗng trắng nhợt.
Dáng người mỏng manh trước gió run rẩy, Hoàng Ngân tưởng rằng mình nghe nhầm.
Cô rưng rưng cắn chặt răng, nhìn chằm chằm vào Đỗ Thanh Nga.
Hoàng Ngân thật sự không sao ngờ được em gái lại bắt mình phát ra một lời thề độc như thế!
Cô không làm được!
Bất kể là lấy tính mạng của con trai cô ra hay là… Việc cả đời này cô đoạn tuyệt quan hệ với người đàn ông kia. Cô biết, bất kể là việc nào cô cũng không làm được!
“Thề đi! Nhanh lên…”
Đỗ Thanh Nga lại hét lớn.
“Chị lấy tính mạng của mình ra thề.”
“Không được! Tôi muốn chị phải lấy tính mạng con trai ra thề!” Đỗ Thanh Nga không lùi bước.
“Đỗ Thanh Nga…”
Đáy lòng Hoàng Ngân đột nhiên trở nên lạnh lẽo…
Cô nghiêm nghị gọi tên em gái, nước mắt tuôn trào.
“Tôi không có tư cách làm chị gái cô, cô cũng không có tư cách làm em tôi!”
Dường như Hoàng Ngân phải cắn răng mới có thể thốt ra từng chữ một.
Dnt chợt cười như thể đoạn tuyệt mà tàn nhẫn: “Vì người đàn ông này, ngay cả mạng của em gái mình cô cũng không cần. Quả thật cô không có tư cách làm chị gái tôi!”
“Tôi cho cô ba giây. Nếu cô không thề tôi sẽ lập tức nhảy từ nơi này xuống, một giây cũng không chậm chễ! Sau khi tôi chết nhất định các người có thể sống vô cùng hạnh phúc. Đỗ Hoàng Ngân, cô yên tâm, tôi sẽ không hóa thành ác quỷ quấn lấy các người. Mà tôi sẽ quấn lấy con trai các người! Vĩnh viễn không buông tha!”
Hai vai Hoàng Ngân trùng xuống, tay run lẩy bẩy. Cô nghĩ, nếu như Đỗ Thanh Nga đứng trước mặt, cô sẽ không do dự mà tát cô ta một cái.
“Ba…”
Đỗ Thanh Nga bắt đầu đếm ngược.
“Hai…”
Người cô ta không ngừng nghiêng về phía trước.