Ánh đèn màu vàng nhạt từ trên cao rọi xuống, hắt lên dáng người gầy gầy của Hoàng Ngân, chiếc bóng của cô trên mặt đất như dài ra, tô thêm vẻ cô đơn quạnh quẽ.
Cô tiếp tục bước đi trong vô định.
Chợt...
Bước qua một cửa tiệm chuyên chế tác kim cương, bước chân cô ngừng lại.
Qua cửa kính lầu hai, cô nhìn thấy sườn mặt của người đàn ông anh tuấn đó.
Người đàn ông đẹp trai như vậy, ngoại trừ Cao Dương Thành còn có thể là ai?
Ánh đèn màu trắng rọi xuống nửa người phía bên phải của anh, trên mái tóc đen nhánh tỏa ra một quầng sáng ấm áp.
Khuôn mặt với đường nét sắc sảo chìm dưới ánh đèn, lúc sáng lúc tối, khiến ngũ quan tinh tế càng trở nên đẹp đến mức tinh xảo.
Anh cúi đầu, lông mi đèn dày che đi đôi đồng tử, tầm mắt chuyên chú đặt trên dụng cụ trong tay, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu thảo luận gì đó với người bạn ngoại quốc bên cạnh.
Hoàng Ngân định đẩy cửa bước vào, lại bị nhân viên bán hàng bên trong ngăn lại.
"Xin lỗi cô."
Cô gái đứng ở cửa, thấp giọng nói với Hoàng Ngân: "Hiện tại đã đến giờ đóng cửa mất rồi."
Hoàng Ngân ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Cao Dương Thành trên lầu hai một chút.
Anh dường như quá mức nhập tâm, cho nên chút huyên náo chỗ cô cũng không hề ảnh hưởng đến anh.
Cô nhân viên bán hàng dường như nhìn ra được nghi vấn của Hoàng Ngân, cười lấy lòng nói: "Vị kia là khách VIP của chúng tôi."
Hoàng Ngân đã hiểu.
Cũng giống lần ăn cơm bao trọn quán hôm đó.
Cô gật đầu một cái, không làm khó cô nhân viên bán hàng thêm nữa, chỉ tò mò nháy mắt mấy cái: "Vậy tôi có thể hỏi, vị kia đang làm gì trên đó hay không?"
Cô nhân viên bán hàng cười cười: "Anh Cao đang tự tay chế tác nhẫn kim cương kết hôn cho vợ mình, phần giá đỡ cũng là do chính tay anh thiết kế. Rất lãng mạn phải không?"
Trái tim Hoàng Ngân bỗng nảy lên một cái, suy nghĩ có phần hoảng hốt.
Nhìn bóng người cao lớn trên lầu kia, cô chợt cảm thấy đã không còn cảm giác giống như lúc mới tới, trống trải mà lạnh lẽo.
Khóe miệng không nhịn được hơi giương lên, cô hỏi nữ nhân viên bán hàng: "Mấy ngày nay anh ấy đều ở đây sao?"
" Vâng, cũng được vài ngày rồi."
Nhân viên bán hàng cười đáp.
Hoàng Ngân cuối cùng cũng không có đi vào, bởi vì cô biết được anh muốn cho mình một niềm vui bất ngờ, vậy thì cứ để niềm vui này được đến bất ngờ đi!
Nhìn bóng người quen thuộc trên lầu kia, cô có chút không rời được tầm mắt.
"Cô à, phiền cô giúp tôi nhắc anh ấy sớm nghỉ ngơi một chút, chú ý đến sức khỏe."
Cô nhân viên bán hàng kia hơi sững sờ: "Cô biết anh Cao sao?"
Hoàng Ngân cong môi cười một tiếng, lắc đầu nói: "Làm phiền rồi, tôi đi trước đây. Tạm biệt."
Hoàng Ngân nói xong, gót giày cao gót nện xuống đất, cô ngân nga một bài hát thiếu nhi, vui vẻ rời đi.
Trong tiệm kim cương.
"Vừa rồi có một cô gái định đi vào xem đồ trang sức."
Cô nhân viên bán hàng vừa rồi định lên lầu ba thay quần áo tan làm, lúc ngang qua bàn làm việc với thiết kể mở ở lầu hai, lại không nhịn được mà nói với Launch – người thiết kế kim cương đứng cạnh Cao Dương Thành.
Launch là người Pháp, nhưng nói tiếng Trung rất lưu loát: "Ồ?"
Cặp mắt màu xanh của anh ta tò mò nhìn về phía cô nhân viên bán hàng.
"Cô ấy cũng không nói gì. Chỉ nhờ tôi nhắc nhở anh Cao chú ý thân thể, sớm nghỉ ngơi một chút."
Cô nhân viên bán hàng thành thật nói.
Nghe cô ấy nói vậy, Cao Dương Thành lúc này mới ngừng lại công việc trong tay, ngẩng đầu lên, anh có chút ngạc nhiên nhìn về phía cô nhân viên bán hàng, quay đầu lại phía cửa ở lầu một đã sớm trống không. "Cô gái đó không để lại tên họ sao? Cô ấy nói cô ấy biết tôi ư?"
"Dạ không."
Cô nhân viên bán hàng lắc đầu: "Tôi hỏi cô ấy có biết anh hay không, cô ấy chỉ lắc đầu."
Launch đứng cạnh cười híp mắt: "Có lẽ cô gái đó vừa nhìn thấy anh đã yêu anh luôn rồi... Bác sĩ Cao, người đàn ông quyến rũ như anh, không phải là không có khả năng nha!"
Cao Dương Thành cười cười: "Tôi gọi điện thoại một chút nhé."
" Được, anh cứ tự nhiên."
Cao Dương Thành vừa nói vừa gọi điện thoại cho điện thoại Hoàng Ngân, nếu anh đoán không lầm, cô gái đứng ở cửa vừa rồi chắc chắn là cô.
Nhưng nếu thật sự là cô, vậy niềm vui bất ngờ của anh chẳng phải thành công cốc hay sao?
Có điều cũng chẳng sao, cô thích là được rồi!
Điện thoại rất nhanh liền kết nối: "Ngân Ngân, em đang ở đâu?"
Anh hỏi cô.
Hoàng Ngân cầm điện thoại, đôi đồng tử linh lợi đảo một vòng, cô cười nói: "Em đang ở trên Bánh xe Ferris ngắm cảnh tuyết rơi! Đẹp lắm..."
(*)Bánh xe Ferris: Bánh xe Ferris là một trò chơi giải trí bao gồm một bánh xe thẳng đứng với nhiều hộp chở hành khách được gắn vào vành bánh xe. Khi bánh xe quay, chúng được giữ thẳng đứng.
"Sao em lại đến đó?"
Bánh xe Ferris cách chỗ anh cũng phải nửa giờ đồng hồ, cho dù đi ô tô!
Hoàng Ngân ngẩng cao đầu, nhìn những bông tuyết tung bay như lông ngỗng: "Bác sĩ Cao, hôm nào chúng ta dắt con trai tới ngồi Bánh xe Ferris nhé!"
" Được."
"Nghe nói mỗi một cái Bánh xe Ferris đều có một câu chuyện lãng mạn."
Cao Dương Thành mỉm cười: "Đó là để gạt phụ nữ bọn em thôi."
"Anh đúng là thiếu tế bào nghệ thuật!" Hoàng Ngân giận dỗi nói.
Cao Dương Thành thấp giọng cười.
Nụ cười vô cùng quyến rũ đó khiến cho cô nhân viên bán hàng bên cạnh nhìn đến ngây ngẩn. "Launch, anh có nghĩ anh Cao lúc này nhất định là đang gọi điện thoại cho vị hôn thê hay không! Nụ cười mê người đó, đã nhiều ngày trôi qua như vậy rồi chúng ta cũng đều chưa được nhìn thấy qua. Cô gái đó tốt số thật đó…”
Rất nhanh, Cao Dương Thành ngắt điện thoại, lại lần nữa ngồi vào bàn làm việc.
Vừa nghĩ tới hình dáng nho nhỏ mà tinh quái của Hoàng Ngân, anh lại không nhịn được khẽ cười một tiếng.
Bánh xe Ferris? Nếu quả thật cô đang ở Bánh xe Ferris, sao anh lại nghe được âm thanh thông báo trong trạm xe Tiệp Vận kia chứ?
Hiển nhiên, cô gái đứng dưới lầu vừa rồi, nhất định là cô!
————————————————————————
Trong bệnh viện.
Đỗ Thanh Nga ngồi trên xe lăn, sưởi nắng trong công viên.
Cô không nhờ y tá giúp đỡ, tự mình lấy tay đẩy xe lăn.
Trong công viên rộn ràng không khí vui mừng.
Chính giữa dựng một cái cổng nhỏ hình vòm, trước cổng là tấm thảm được trải bằng hoa bách hợp trắng, xung quanh trang trí tầng tầng lớp lớp hoa hồng đỏ kiều diễm.
Mấy cô y tá cũng đang thổi bóng bay, rất nhiều người bệnh khác cũng nhiệt tình tham gia.
"Cô gái, cô có muốn thử một chút hay không?"
Thấy Đỗ Thanh Nga vẫn nhìn mình, cô y tá kia liền nhiệt tình đưa một quả bóng bay cho cô.
Đỗ Thanh Nga không biểu lộ cảm xúc gì, hạnh phúc của người khác còn bắt cô nhìn, chỉ sẽ càng khiến cô nhức mắt mà thôi.
"Không cần, tôi không có hứng thú!"
Cô từ chối.
Cô y tá có chút lúng túng, cũng không nói thêm gì nữa, quay lại tiếp tục thổi bóng bay.
"Hey, các cô làm gì đó! Sao nhộn nhịp quá thế!"
Có bệnh nhân bên cạnh vừa thổi bóng bay vừa không nhịn được hỏi cô y tá.
"Bác sĩ Cao đẹp trai nhất trong viện chúng tôi muốn cầu hôn bạn gái anh ấy!"
Cô y tá vui vẻ đáp.
Thật ra, ý tưởng trang trí sân căn bản không phải của Cao Dương Thành.
Cách làm có chút khoa trương như vậy luôn không phải là phong cách của anh, nhất là vào những lúc như thế này.
Đây hoàn toàn là sự nhiệt tình của Dương Thùy Sam!
"Bác sĩ Cao?"
Đỗ Thanh Nga cau mày, hỏi cô y tá kia: "Bác sĩ Cao nào? Cao Dương Thành của Khoa ngoại thần kinh?"
"Đúng vậy!"
Cô y tá gật đầu: "Nhìn đi, Bác sĩ Cao của chúng tôi chính là được yêu mến như vậy đó, ai cũng biết anh ấy."
Đỗ Thanh Nga đẩy xe lăn, vội vàng xoay người đi ra khỏi công viên.
Cảnh tượng vui mừng bên trong kia, để cô nhìn nhiều thêm một cái cũng khiến cô cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Tựa như lúc này có vô số bàn tay đang đánh vào mặt cô, mỗi một cái tay đều đến từ người chị gái ruột thịt của cô, mỗi một cái tay đều hướng về phía người đàn ông cô vô cùng ái mộ đó!
Đôi chân của cô, mặt của cô, cũng là vì đôi tình nhân tuyệt tình kia phá hủy! Vậy mà hôm nay thì sao? Bọn họ còn đang làm gì kia?
Bàn tay nắm xe lăn của Đỗ Thanh Nga từ từ xiết chặt, mười ngón tay thậm chí còn hiện lên sắc trắng bệch kinh người.
...............
Tầng cao nhất khu nội trú.
Đỗ Thanh Nga không biết từ lúc nào đã xuống khỏi xe lăn, cô dùng hai tay chật vật leo đến ngồi bên cạnh lan can.
Mỗi một bước, trong lòng cô lại hận thêm một phần.
Nếu như không phải vì bọn họ, cô làm sao lại tới nông nỗi này!
Mới đầu, cô cho rằng mình biết Cao Dương Thành trước, nhưng cuối cùng lại phát hiện, hóa ra giữa bọn họ đã sớm có chung một đứa con trai. Nhìn bọn họ tràn đầy hạnh phúc, nhìn lại mình dáng vẻ thảm hại này, trong lòng cô ngập tràn mùi vị không cam lòng.
Cô hận, nếu như Đỗ Hoàng Ngân nói cho cô biết mối quan hệ giữa bọn họ sớm một chút, cô sẽ không giống như giống như kẻ ngốc bị bọn họ đùa bỡn trong tay, thậm chí đến cuối cùng còn rơi vào hoàn cảnh thê thảm như vậy!
Mà hôm nay, bọn họ thậm chí không để ý tới cảm nhận của cô, cầu hôn một cách khoa trương trong bệnh viện như vậy?
Ồ! Trong mắt bọn họ, Đỗ Thanh Nga cô phải chăng thật sự không quan trọng như thế sao?
Cô làm sao cam tâm! Làm sao cam tâm!
Bàn tay nắm lan can của Đỗ Thanh Nga, càng siết chặt.
Hai tròng mắt kinh ngạc nhìn về phía rất xa...
Vào giờ phút này, ngay cả đoàn xe dưới tầng một cũng trở nên nhỏ bé như đàn kiến, thế nhưng Đỗ Thanh Nga lại vẫn nhìn thấy chị mình - Đỗ Hoàng Ngân.
Cao Dương Thành đứng bên cạnh cô.
Không hiểu tại sao, cô có thể khẳng định hai bóng người nhỏ như con kiến phía dưới kia chính là bọn họ!
"Đỗ Hoàng Ngân, tối nay cùng ăn cơm đi! Đến nhà anh."
Hai tay Cao Dương Thành đút trong túi áo khoác màu trắng, dùng giọng điệu ra lệnh hẹn Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân nghiêng đầu, suy nghĩ kỹ một hồi: "Em phải cân nhắc một chút đã."
Cao Dương Thành nhíu chặt chân mày: "Tại sao?"
"Chịu giáo huấn rồi!"
Từ sau lần ăn cơm đó, Hoàng Ngân liền nhiều thêm một tầng phòng bị.
Ai biết người này chỉ đơn thuần là muốn ăn cơm, hay còn muốn làm gì khác? Huống hồ còn ở nhà anh nữa.
Cao Dương Thành chỉ cười không nói.
Nụ cười khiến Hoàng Ngân rợn cả tóc gáy: " Này! Anh cười cái gì, anh cười thế này là nhận mình thật sự có ý kia phải không?"
" Ừ."
Anh lại... Không che giấu chút nào, gật đầu liền thừa nhận.
Vô sỉ mà! Người đàn ông này không cảm thấy ý tưởng đó đáng xấu hổ chút nào hay sao! Còn giống như đang thừa nhận một chuyện vinh quang, một chuyện vô cùng khiến người ta kiêu ngạo vậy!
Người này, da mặt từ lúc nào lại dày đến thế.
"Cứ ăn cơm trước, sau đó mới làm tiếp chuyện em mong đợi kia!"
Anh còn dùng một giọng điệu hết sức bình tĩnh, báo cáo chương trình ăn cơm buổi tối với Hoàng Ngân.
"..."
Hai gò má Hoàng Ngân lập tức ửng hồng, cáu lên: "Ai mong đợi loại chuyện đó? Chỉ có lưu manh như anh mới ngày nào cũng giữ loại chuyện này trong đầu thôi, anh cẩn thận t*ng trùng chạy lên óc đó!"
Mặc kệ Hoàng Ngân tức giận, Cao Dương Thành vẫn cười cười vô hại như cũ: "Buổi tối tám giờ, anh đợi em."
Nói xong, cũng không chờ Hoàng Ngân đáp lại, anh liền xoay người rời đi.
Hoàng Ngân còn muốn nói điều gì nhưng di động trong túi chợt reo, người gọi đến là Đỗ Thanh Nga.
"Thanh Nga, có chuyện gì sao? Chị lập tức tới ngay phòng bệnh đây."
Hoàng Ngân vừa nghe điện thoại vừa bước nhanh đến phòng bệnh, đuổi kịp bước chân Cao Dương Thành.
Cao Dương Thành đi chậm lại, thuận theo tiết tấu của Hoàng Ngân đi về phía trước.
Đầu dây bên kia chỉ có tiếng gió rít gào đáp lại Hoàng Ngân, âm thanh qua điện thoại truyền tới lại có một cảm giác chấn động kinh người.
Chợt, chỉ nghe thấy tiếng người đang gọi: "Tầng cao nhất có người nhảy lầu!”
Hoàng Ngân cả kinh, ban tay cầm điện thoại bỗng có chút cứng ngắc.
Bước chân Cao Dương Thành thoáng dừng lại một giây.