Hai tay cô kéo giật ra phía sau hòng gỡ tay ra, nhưng Cao Dương Thành lại chẳng hề cảm nhận được sự giãy dụa của cô. Anh nắm tay cô rất chặt, tự ý đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa hỏi cô: “Tối nay chúng ta ăn gì? Ăn quán hay nấu ăn ở nhà? Nếu ra ngoài ăn thì để anh bảo thím Lâm nấu cơm cho Dương Dương.”
“Dương Thành, em phải về thăm Thanh Nga!”
Truyện có bản quyền up trên
“Trả lời anh, ăn ở nhà hay ăn ở ngoài!”
Cao Dương Thành bất giác gằn giọng hơn một chút.
Trái tim Hoàng Ngân hơi run lên…
Cô cảm nhận được cơn giận tích tụ trong lồng ngực anh, nhưng anh đang cố gắng kiềm nén.
Rốt cuộc anh đang bực mình ai cơ chứ?
“Em muốn ăn ở đâu?”
Hoàng Ngân cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp.
“Vậy thì đi ra ngoài ăn đi.”
Anh quyết định.
Anh chăm chú nhìn Hoàng Ngân rồi dịu dàng nói: “Trong trí nhớ của anh, hình như sau bốn năm chúng ta chưa từng chính thức hẹn hò đi ăn một bữa cơm nào cả.”
Anh mỉm cười, cơn nóng giận ban nãy đã bị anh xua tan từ lâu: “Đi thôi.”
Hoàng Ngân bị cảm xúc lúc lạnh lúc nóng của anh làm cho rối rắm mơ hồ. Cô nhận ra có lúc mình thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của người đàn ông này, nhiều lúc cô không thể đoán ra được rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Ví dụ như bây giờ!
Cao Dương Thành dẫn Hoàng Ngân vào một nhà hàng đồ Tây lịch sự đắt đỏ.
Màu sắc trang trí chủ đạo của nhà hàng là trắng và đen, phong cách tao nhã, âm nhạc êm dịu vang khắp không gian, vấn vít trong trái tim khiến người ta có cảm giác hư ảo không nói nên lời, rất dễ chịu.
Cao Dương Thành cởi đôi găng tay da màu đen một cách tao nhã, đưa cho nhân viên mở cửa đứng bên cạnh.
Nhân viên mở cửa cung kính đi lên giúp anh cởi chiếc áo khoác dài trên người xuống, sau đó là áo khoác bông của Hoàng Ngân.
“Cảm ơn.”
Hoàng Ngân lịch sự cảm ơn.
Nói thật, thật ra từ trước đến nay cô rất ít khi đến những nơi cao cấp thế này, trong trí nhớ của cô, chỉ có một hai lần hiếm hoi đi theo sếp hẹn gặp khách hàng mới đến.
Cao Dương Thành lịch lãm đưa một tấm thẻ vàng cho nhân viên tiếp tân: “Bao hết.”
Anh chỉ hờ hững thốt ra hai chữ.
“Vâng, ông Cao.”
Nhân viên tiếp tân dường như đã quen mặt anh, có lẽ anh là khách hàng thường xuyên ở đây.
Hoàng Ngân chớp mắt, ngơ ngác nhìn anh: “Sao lại phải bao hết nhà hàng? Lãng phí quá! Phải tốn bao nhiêu tiền cơ chứ?”
“Không biết.”
Cao Dương Thành mỉm cười trả lời cô.
Anh giơ tay đỡ lấy eo cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, ánh mắt dịu dàng nhìn cô chăm chú, bàn tay đặt trên eo nhẹ nhàng vuốt ve tựa cố ý lại như vô tình, cười nói: “Chỉ muốn ăn một bữa cơm với em thôi mà.”
“Ăn bữa cơm thôi mà, không cần phải phô trương lãng phí đến vậy chứ?”
Hoàng Ngân lại gần anh, nhỏ giọng thương lượng.
Cao Dương Thành nhếch môi cười: “Nếu bây giờ em lấy thân phận là nữ chủ nhân túi tiền của anh để yêu cầu thì có lẽ anh có thể suy nghĩ lại.”
Hoàng Ngân cắn môi, đỏ mặt, chẳng thèm quan tâm đến anh nữa.
Dù sao anh cũng có nhiều tiền, cô chẳng cần lo lắng thay anh làm gì.
“Ông Cao, thẻ của ông.”
Cô lễ tân cung kính đưa tấm thẻ trả lại cho Cao Dương Thành: “Xin mời đi bên này.”
Bồi bàn riêng của hai người cung kính dẫn Cao Dương Thành và Hoàng Ngân đi đến chỗ ngồi dành riêng trên tầng cao nhất.
Bước từ thang máy ra, Hoàng Ngân liếc mắt nhìn quang cảnh đẹp đẽ trước mắt, cô hơi ngẩn ngơ giây lát…
Có lẽ, câu “lâu đài trên không” chính là để hình dung bức tranh trước mặt này.
Hoa oải hương màu tím trải thành một biển hoa, rèm vải trắng tinh bị cơn gió nhẹ thổi phất lên, hương hoa vương vấn trong bầu không khí khiến màu tím thẫm ấy như mộng như ảo…
Bàn ăn được đặt ngay chính giữa vườn hoa, con đường nhỏ uốn lượn dẫn lối, bên cạnh còn đặt một chiếc giường tròn bằng gỗ để nghỉ ngơi, vải lụa trắng mỏng tang buông xuống, bay lượn theo gió…
Quang cảnh thơ mộng dễ chịu quả thật khiến người ta ngừng thở.
Từ xưa đến nay Hoàng Ngân không hề biết một nhà hàng cũng có thể mang phong thái đa tình đến thế.
Hoàng Ngân ngơ ngác được Cao Dương Thành dắt lại ngồi vào bàn: “Muốn ăn gì?”
Anh yêu chiều vỗ đầu cô, lần đầu tiên trong đời nghe theo ý kiến mà hỏi cô.
Suy nghĩ của Hoàng Ngân dường như vẫn đang đắm chìm trong biển hoa đẹp không tả xiết, vẫn chưa tập trung, chỉ ngơ ngác đáp lời: “Anh tự quyết đi.”
Cuối cùng, cô đột nhiên nghiêng đầu nhìn Cao Dương Thành, trịnh trọng hỏi: “Sao hôm nay anh lại đột nhiên đưa em đến chỗ thế này ăn cơm?” Cô chớp mắt, dường như hơi đau lòng: “Chắc không phải anh đang muốn nhắc nhở cuộc sống của anh và em khác biệt như thế nào đâu nhỉ?”
“Anh giống loại người tầm thường như thế sao?”
Anh bật cười, trong nụ cười dường như còn mang chút bất lực: “Anh muốn dùng cuộc sống xa hoa này để mê hoặc em. Chẳng phải em thích biển hoa màu tím sao? Em xem, anh có thể giúp em thực hiện ước mơ của mình dễ như trở bàn tay. Vì vậy, cứ thế này, có khi nào em sẽ kiên quyết ở lại bên cạnh anh hơn không?”
Câu cuối cùng, anh gần như dùng giọng điệu van xin để hỏi Hoàng Ngân.
Ngay cả khuôn mặt đẹp trai quyến rũ dường như cũng bớt chút đau buồn.
Lòng Hoàng Ngân đau nhói.
Người đàn ông này phải hoảng sợ đến thế nào mới bất lực đến mức nghĩ ra cách ngốc nghếch này cơ chứ, có lẽ chẳng qua anh muốn dùng toàn bộ tâm trí, dùng tất cả mọi cách để kiên quyết giữ cô bên mình!
Mắt Hoàng Ngân phiếm hồng, giả vờ tức giận nói: “Thô bỉ! Trong lòng anh, Đỗ Hoàng Ngân em là loại phụ nữ yêu tiền như mạng thế sao?”
Trước hành động “tầm thường” và sự nghi ngờ nhân cách cô của anh, Hoàng Ngân không những không tức giận, ngược lại cô vừa đau lòng vừa vui vẻ.
Cao Dương Thành nắm lấy cằm cô, ngón tay dùng lực hơi mạnh.
“Từ trước đến nay anh chưa một giây phút nào hi vọng Đỗ Hoàng Ngân em chính là loại phụ nữ xấu xa thấy lợi quên nghĩa như lúc này!”
Anh nói rồi hôn lên môi Hoàng Ngân một cái thật mạnh.
Đôi mắt đen láy ngày càng u ám, chỉ nghe thấy giọng nói trầm khàn của anh tiếp tục cất lên: “Như vậy thì anh có thể trói em bên mình dễ như trở bàn tay.”
Chẳng giống như bây giờ…
Mỗi ngày mỗi phút mỗi giây anh đều lo sợ một ngày nào đó cô lại giống như bốn năm trước, không màng tất cả, buông tay anh!
Bàn tay kia của anh nắm chặt tay Hoàng Ngân, mười ngón tay nắm chặt.
Môi anh, đuổi theo đôi môi anh đào của cô, dùng chiếc lưỡi nóng bỏng của mình cẩn thận mô tả hình dáng môi Hoàng Ngân.
Cô có thể nghe thấy tiếng thở dốc, tiếng tim đập của anh một cách rõ ràng…
Tất cả đều mạnh mẽ, mang đậm sức quyến rũ của đàn ông đến thế, gõ vào lồng ngực cô, khiến tim cô đập thình thịch theo tiết tấu của anh.
Cô thích tất cả những âm thanh phát ra từ nơi anh, chỉ cần là thứ thuộc về anh đều có thể khiến cô cảm thấy yên tâm một cách kì lạ, cảm giác an toàn ấy có thể vỗ về mỗi một tế bào bất an trong cơ thể và linh hồn cô.
Hơi thở nóng bỏng của anh nhẹ lướt qua bên hơi thở của Hoàng Ngân.
Cô có thể cảm nhận được động tác hôn của anh càng ngày càng mạnh mẽ, thậm chí là một kiểu chiếm giữ thô bạo!
Nhưng Hoàng Ngân không hề chống lại, cho dù bị anh làm đau, cô vẫn chủ động đưa lưỡi về phía anh, nhanh chóng luồn vào khoang miệng anh, sau đó bị anh ngậm chặt lấy vì kích động, mút thỏa thích, điên cuồng quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho nóng bỏng của cô.
“Ưm ưm ưm…”
Hoàng Ngân thật sự có cảm giác mình sắp bị anh hút luôn vào bụng.
Bởi anh quả thực quá thô bạo, đến nỗi chiếc lưỡi đang bị anh ngậm chặt trong miệng cũng cảm thấy tê rần.
Hoàng Ngân cuối cùng không chịu nổi nữa, lấy tay đánh nhẹ lên lồng ngực săn chắc của anh, ú ớ nũng nịu trách mắng nói: “Nhẹ… Nhẹ chút…”
Giọng cô mơ hồ không rõ, Hoàng Ngân cũng không dám chắc anh có nghe rõ hay không, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng nụ hôn trên môi dịu dàng hơn ban nãy rất nhiều.
Anh buông lưỡi cô ra, rời khỏi cánh môi cô, thở dốc nặng nề, chóp mũi đặt lên cánh mũi hồng hào của cô, ánh mắt sâu thẳm bức bách nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc, ánh nhìn chăm chú như thể có nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Lúc đầu Hoàng Ngân còn dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh, chỉ là, ánh mắt anh ngày càng nóng bỏng và quyến luyến, khiến cô bất giác đỏ mặt, sau đó thẹn thùng rời mắt.
Tuy nhiên đáp lại cô là hơi thở càng nặng nề hơn, sau đó nữa, môi cô nóng lên, cô lại bị người đàn ông trước mặt hôn sâu lần nữa.
Lại là một nụ hôn nặng nề đến mức gần như khiến cô tê dại.
Hoàng Ngân có thể cảm nhận được cánh môi mình đã sưng đỏ, cô chỉ có thể bị anh ôm chặt trong lòng, vừa thở dốc vừa để mặc anh ngậm môi cô chơi đùa.
Còn cô, dường như đã mê mang quay cuồng từ lâu, chẳng còn chút lý trí nào, chỉ có thể để mặc anh làm những gì anh muốn.
Anh lúc thì dịu dàng, lúc thì thô lỗ…
Cảm giác ấy cứ như chỉ tiếc không thể nuốt luôn Hoàng Ngân vào bụng vậy.
Trong lúc ngơ ngác, Hoàng Ngân dường như nghe thấy anh thì thầm: “Đỗ Hoàng Ngân, anh phải làm thế nào mới có thể giữ em bên mình, mới không khiến em đau khổ như vậy nữa…”
“Hôm nay thấy em đã có một giây giao động khi đứng trước mặt em gái, anh lại… Bắt đầu lo sợ! Sợ đến mức nghĩ ra cách thức ngu xuẩn là dùng vật chất để mê hoặc em! Nhưng biết làm sao được? Hình như anh không tìm được cách nào hay hơn nữa rồi…”
Hoàng Ngân chưa bao giờ nhìn thấy một Cao Dương Thành lúng túng và thảm bại như thế.
Vì vậy, cơn giận hôm nay của anh là vì anh cảm nhận được sự do dự chỉ một giây trong lòng cô sao?
“Hay là, chúng ta kết hôn đi!”
Hoàng Ngân đột nhiên nói.
Cao Dương Thành ngây người.
Đôi đồng tử đen láy giãn ra gấp mấy lần, anh vừa vui mừng vừa kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Hoàng Ngân ở trước mặt.
“Em vừa nói gì?”
Đôi tay ấm áp của anh nâng má Hoàng Ngân, kích động hỏi.
Hoàng Ngân có thể cảm nhận niềm vui sướng của anh một cách rõ ràng, đôi mắt xinh đẹp cong cong như vầng trăng khuyết, sau đó, hàng lông mày thanh tú giả vờ giận dữ nhíu lại, trách cứ: “Bác sĩ Cao, anh quá đáng quá! Những lời thế này bình thường đều là đàn ông nói chứ!”
Cao Dương Thành nâng mặt Hoàng Ngân, chẳng nói chẳng rằng vội vàng hôn lên đôi môi sưng đỏ của cô một cái.
Nụ hôn này rất nặng nề nhưng không sâu, chỉ dán chặt lên môi cô mà thôi.
“Đỗ Hoàng Ngân, anh đồng ý lời cầu hôn của em!”
Cao Dương Thành nôn nóng thở phào, chăm chú nhìn Hoàng Ngân hơi thẹn thùng trước mặt. Ngay sau đó, anh dường như không thể khống chế sự vui mừng và tình yêu tvới cô được nữa, đôi môi mỏng lại cuốn lấy đôi môi đỏ mọng của Hoàng Ngân.
Nụ hôn nóng bỏng điên cuồng như gió lốc, dường như muốn hút lấy cô.
Hoàng Ngân có thể cảm nhận rõ ràng lồng ngực anh phập phồng kịch liệt vì kích động, nóng bỏng thở dốc.
Bàn tay to lớn nâng má cô, môi lưỡi thỏa thích tấn công đôi môi cô, đầu lưỡi ướt át nóng bỏng tham lam liếm láp môi cô hết lần này đến lần khác, mãi đến khi ngay cả hơi thở của Hoàng Ngân cũng đều là mùi thơm tự nhiên phảng phất của anh, anh mới buông môi cô ra, sau đó, lại mút lấy đầu lưỡi của cô, điên cuồng triền miên.
Đến khi Hoàng Ngân cảm thấy mình sắp bị anh hôn đến mức không thể thở nổi, anh mới đột nhiên buông môi cô ra, đôi môi mỏng ướt át nóng bỏng mân mê trên gò má ửng hồng của cô.
Đầu lưỡi nóng bỏng ẩm ướt, mang theo sự đùa giỡn khiến người ta tê dại, liếm láp làn da đàn hồi mềm mại của Hoàng Ngân từng chút từng chút một.
Hoàng Ngân bị anh giày vò như thế, chỉ có thể dựa vào lòng anh, mặt đỏ ửng, khó khăn thở dốc.
Gò má đỏ ửng, da trắng phiếm hồng, đôi mắt mơ màng của cô đã mờ mịt từ lâu.
Lồng ngực cô không ngừng phập phồng theo nhịp thở dốc, hai vật tròn trịa dưới lớp váy áo kia cũng không ngừng phập phồng theo nhịp hô hấp của của Hoàng Ngân…
Gợi cảm, cám dỗ vô cùng.
Đôi mắt đen láy của Cao Dương Thành trở nên u ám.