Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 131: Ra nước ngoài điều trị




Sự tồn tại của cô giống như hồ nước xuân trong lòng anh, gió vừa thổi mặt nước liền hiện lên những gợn sóng lăn tăn, vỗ về toàn bộ tâm hồ.

Anh bất giác thả chậm bước chân, ngay cả ánh mắt cũng trở nên ôn hòa hơn mấy phần.

Anh vừa mới đến gần, Hoàng Ngân đang chìm trong giấc ngủ dường như cũng cảm nhận được, từ từ tỉnh giấc.

“Anh về rồi à!”

Truyện có bản quyền up trên

Hoàng Ngân nhìn thấy gương mặt đẹp trai, tuấn tú của Cao Dương Thành, tròng mắt trong veo bỗng sáng lên.

Cao Dương Thành quỳ xuống bên cạnh ghế dựa, nhìn thẳng vào cô, giúp cô vén lại những sợi tóc còn lòa xòa trên mặt.

“Sao thế? Nhàm chán quá nên ngủ hả?”

Hoàng Ngân nắm lấy bàn tay đang giúp mình vén tóc, cô rất thích cảm giác này, thậm chí còn tham lam, muốn chìm đắm trong nó.

Nếu có thể, thật mong rằng bọn họ có thể bên nhau cả đời như thế này!

“Em hứa với anh sẽ không chạy loạn nữa.”

“Ngoan lắm.”

Cao Dương Thành khen cô.

Ý cười trên khóe môi Hoàng Ngân càng ngọt ngào.

Cao Dương Thành nhìn đồng hồ trên tay.

“Đi thôi!Anh nghĩ giờ này các chuyên gia cũng tới rồi đó, đi thăm Thanh Nga nào.”

“Vâng ạ.”

Hoàng Ngân nghe thấy thế thì bật dậy, vội theo Cao Dương Thành ra ngoài.

Đỗ Thanh Nga đang nằm trên giường, trông thấy Hoàng Ngân, gương mặt bị bỏng vẫn lạnh nhạt như cũ.

“Ra ngoài.”

Cô ta lạnh lùng phun ra hai chữ, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng chiếc áo trắng của Cao Dương Thành đứng đằng sau Hoàng Ngân, cô ta chợt im bặt.

Con ngươi bỗng chốc như bị che lắp bởi một tầng sương mù, khóe mắt ươn ướt, cô ta giơ hai tay che gương mặt bị thương.

“Anh cũng đi ra đi, tôi không muốn nhìn thấy hai người…”

Điều cô không muốn hơn cả chính là để cho Cao Dương Thành nhìn thấy gương mặt xấu xí này của mình.

Trông thấy sự lạnh nhạt, cùng đau khổ chất chứa nơi đáy mắt của em gái, lòng Hoàng Ngân đau như cắt.

Cô không để ý đến sự chán ghét cũng như bài xích của Thanh Nga, lại gần cô ta, nhẹ nhàng an ủi:

“Thanh Nga, bác sỹ Cao đã đưa những bác sỹ xương khớp và bác sỹ chỉnh hình đứng đầu từ nước ngoài đến đây. Họ cũng nói rồi, vết thương nhỏ này của em đối với bọn họ mà nói chỉ là tiểu phẫu thôi, sau này chắc chắn sẽ không để lại sẹo, hồi phục rồi em sẽ lại xinh đẹp như trước kia.”

“Vết thương nhỏ này???”

Đỗ Thanh Nga ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn chị gái, nhếch môi cười nhẹ, trong đáy mắt là sự lạnh lùng cùng hận ý.

“Hóa ra trong mắt chị, vết thương trên mặt này của tôi chỉ là vết thương nhỏ mà thôi!!!”

Cô ta cố tình rít chữ “nhỏ” qua kẽ răng.

“Như lời chị nói thì gương mặt của tôi phải bị hủy hoại không ra hình dạng nữa chị mới coi là chuyện to tát hả!!”

Giọng của Đỗ Thanh Nga bỗng cao lên cả tám quãng, thét lớn với Hoàng Ngân.

Hoàng Ngân tim đau nhói.

Có trời biết, câu đó của cô cũng chỉ là vì an ủi Thanh Nga mà thôi, chứ không hề muốn em gái hiểu lầm thế này.

“Thanh Nga, đừng như thế, em cũng biết chị không hề có ý này…”

Cô vội vàng giải thích, nhưng Cao Dương Thành đã cướp lời trước.

“Đừng có chơi chữ với chị cô, cô ấy vốn ngốc nghếch, không chơi được trò này đâu.”

Giọng anh vẫn trầm ổn như cũ, trên mặt cũng không hề có biểu cảm nào dư thừa, sau đó chỉ lần lượt giới thiệu bốn chuyên gia nước ngoài với Đỗ Thanh Nga.

Cũng có thể giọng điệu của anh thật sự có ma lực an ủi tâm hồn người khác, khi anh vừa nói xong, có thể thấy rõ cảm xúc của Thanh Nga đã dịu đi không ít.

Thanh Nga cũng không đôi co nữa, lạnh nhạt nhìn các bác sỹ kiểm tra toàn thân cũng như vết bỏng trên mặt.

Trong thời gian đó, bốn người bọn họ thỉnh thoảng dùng tiếng Anh giao tiếp với Cao Dương Thành.

Cũng vào lúc này Hoàng Ngân mới biết hóa ra người đàn ông mà cô yêu còn có thể nói tiếng Anh Mỹ chuẩn xác, lưu loát đến đến vậy, giọng mũi kết hợp với âm luật mê hoặc của anh, dường như có thể khiến mọi cô gái đều chết mê chết mệt.

Đỗ Thanh Nga ở trên giường không kìm lòng được nhìn gương mặt anh tuấn phi phàm của Cao Dương Thành, cảm nhận con tim băng giá của mình đang đập điên cuồng vì anh.

Đôi mắt lạnh lùng được nhuốm lên chút tình cảm dịu dàng, mà trong sự dịu dàng đó lại gợn lên một tầng sương mờ mỏng manh…

Hoàng Ngân nhìn thấy bộ dạng si mê của em gái mình, có chút đau lòng. Quả nhiên, ngay từ đầu cô đã đánh giá thấp tình yêu mà Thanh Nga dành cho Cao Dương Thành. Hoặc có lẽ giống như Dương Thành từng nói, ở một vài khía cạnh nào đó Thanh Nga rất giống cô, ví dụ như sự cố chấp trong chuyện tình cảm! Hay sự si mê đối với anh!

Cô không nỡ nhìn bộ dáng này của em gái thêm nữa, rời mắt ôm lấy vai, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thấy khung cảnh đầy tuyết trắng bên ngoài, Hoàng Ngân bất giác nghĩ về miền xa xôi, dường như cô lại nhìn thấy Thanh Nga ngây thơ, trong sáng hồi còn nhỏ, trong tay cô bé cầm củ khoai nóng vừa nướng, chạy đuổi cô trong nền tuyết, hét lớn:

“Chị, chị mau ăn đi, còn nóng hổi này.”

Lúc đó bọn họ đã không còn bố, bố mất lúc mẹ đang mang thai Thanh Nga, mà điều kiện kinh tế gia đình lúc nào cũng trong tình trạng kiệt quệ, thậm chí có lúc ăn bữa nay lo bữa mai, ngay cả củ khoai đó cũng là do em gái trộm được của anh hàng xóm.

Nhưng Hoàng Ngân vốn không hề biết rằng, buổi trưa cô ăn rất ít, lúc nhìn thấy củ khoai thơm phức mà Thanh Nga đưa cho, cô không nhịn được thèm thuồng cắn một miếng, rồi nhanh chóng đẩy cho em.

“Thanh Nga, em cũng ăn đi.”

“Em ăn một củ, no lắm rồi. Nhân lúc còn nóng chị ăn đi.”

Thanh Nga chạy đi, dường như Hoàng Ngân nhìn thấy Thanh Nga còn ngoái đầu lại nhìn chằm chằm vào củ khoai trong tay cô.

Đêm hôm đó, Thanh Nga bị mẹ lấy chổi lông gà đánh cho một trận rất đau, vì sau khi anh hàng xóm phát hiện ra củ khoai bị Thanh Nga lấy trộm đã chạy đến nhà bọn họ để tố cáo, lúc đó Hoàng Ngân mới biết hóa ra anh hàng xóm chỉ nướng có một củ mà thôi, còn Thanh Nga thì chưa ăn một miếng nào cả.

Tối đó, hình như Hoàng Ngân cũng bị ăn đòn cùng Thanh Nga. Nhưng nay nghĩ lại, sự đau đớn lúc bị ăn đòn sớm đã bị lãng quên, điều duy nhất còn lại chính là tình nghĩa chị em khiến cô rơm rớm nước mắt.

“Hoàng Ngân.”

Giọng Cao Dương Thành bình tĩnh khẽ gọi cô.

Hoàng Ngân bừng tỉnh, vội vàng lau nước mắt, nghiêng đầu nhìn anh, vừa hay trông thấy con ngươi đen láy, thăm thẳm như đêm đen, ánh mắt anh khóa chặt lên người mình, đáy mắt dường như có ánh sáng nhàn nhạt lướt qua, nghiên cứu thăm dò mọi cảm xúc trong lòng cô.

Hoàng Ngân nhướn mày, cố cười tỏ ra bình tĩnh:

“Sao thế? Anh đã nói xong chưa?Tình hình thế nào rồi?”

“Wesson đề nghị nên đưa Thanh Nga ra nước ngoài điều trị, còn vết bỏng trên mặt, rất dễ hồi phục, không cần quá lo lắng.”

Lúc nói những lời này, Cao Dương Thành nhìn Hoàng Ngân trước sau đó mới nhìn đến Đỗ Thanh Nga.

“Ra nước ngoài?”

Đỗ Thanh Nga ngây người.

“Ừ.”

Cao Dương Thành gật đầu.

“Nước ngoài nghiên cứu rất kỹ về chân tay giả, đối với cô mà nói là một chuyện tốt, nếu tình hình thuận lợi, có lẽ sau một năm cô có thể đi lại như người bình thường.

“Thật sao?”

Đáy mắt Đỗ Thanh Nga lóe lên tia hi vọng, còn Hoàng Ngân bỗng chốc phấn chấn lên nhiều, cô kích động tới nỗi nắm lấy cánh tay Cao Dương Thành.

“Vậy thì tốt quá, chúng ta phải nhanh chóng sắp xếp đưa Thanh Nga ra nước ngoài điều trị.”

Đỗ Thanh Nga phóng tầm mắt vào bàn tay mà Hoàng Ngân đang nắm lấy cánh tay của Cao Dương Thành, nụ cười trên gương mặt cứng đờ, ánh mắt lộ ra vài tia lạnh lẽo, hỏi Hoàng Ngân:

“Vậy ai đi cùng với tôi?”

Câu hỏi này có phần làm khó cho cô.

Tình hình sức khỏe của Dương Dương nhất định sẽ không đi được xa như vậy, cô nhất định phải ở lại chăm sóc Dương Dương, còn mẹ thì...

“Trước khi đến đây tôi đã gọi cho dì Trần, dì ấy muốn đi cùng với cô.”

Cao Dương Thành không nặng không nhẹ nói.

Hoàng Ngân nghiêng đầu nhìn, kinh ngạc vì sự sắp xếp kín đáo của anh.

Anh gọi điện cho mẹ lúc nào, cô tuyệt nhiên không hề hay biết.

Đỗ Thanh Nga sững người một lúc, cuối cùng cô ta ngẩng đầu lên nhìn Cao Dương Thành.

“Nếu tôi nhất định muốn bác sỹ Cao đi cùng tôi thì sao?”

Hoàng Ngân sững người.

Đáy mắt Cao Dương Thành từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, dường như đã sớm đoán được yêu cầu của cô ta, anh cong khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt.

“Đừng có dùng sức khỏe của cô để đánh cược vị trí của cô trong lòng tôi, cô không đủ tư cách.”

Anh nói... Lạnh lùng, lãnh đạm, không có chút tình cảm, cũng không hề nhượng bộ.

Hoàng Ngân cứng họng, không ngờ đến tình huống này, anh lại có thể nói ra những câu lạnh lùng đến vậy.

Quả nhiên, gương mặt bị bỏng của Đỗ Thanh Nga bỗng chốc trở nên trắng bệch, khóe mắt thoáng chốc ầng ậc nước, hai tay nắm chặt lấy chăn.

“Cao Dương Thành, anh đừng quên tôi vì các người mới thành ra như vậy! Anh nói ra những câu như thế không thấy áy náy sao?”

Cao Dương Thành hai tay đút túi, cau mày, từ trên cao nhìn xuống Đỗ Thanh Nga đang nằm trên giường, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm cô ta, một hồi sau mới nhàn nhàn mở miệng nói:

“Áy này không phải là yêu, càng không đồng nghĩa với việc phải giao hạnh phúc của mình ra.”

Nói xong, anh ngừng một lúc mới tiếp tục:

“Cô chuẩn bị đi, làm xong hộ chiếu là có thể ra nước ngoài.”

“Ra nước ngoài?”

Đỗ Thanh Nga nắm chặt chăn cười lạnh, nghiêng đầu nhìn Hoàng Ngân đứng bên cạnh giường.

“Đưa tôi đi rồi, hai người có thể vô tư, thoải mái yêu đương đúng không? Ra nước ngoài điều trị cái gì chứ, thật ra đó là mục đích thật sự của các người đúng không? Bỉ ổi!”

Nghe lời chỉ trích cay nghiệt của em gái, Hoàng Ngân thở dài, sắc mặt khó coi.

“Thanh Nga, sao em cứ phải để tâm vào những chuyện vụn vặt như vậy? Em cứ phải nghĩ về bọn chị một cách tiêu cực thế sao?”

Đỗ Thanh Nga cười trào phúng, trong nụ cười như giấu đầy những mũi kim sắc nhọn.

“Chị à, đừng dùng cái bộ mặt đó nhìn tôi, đừng ra vẻ thánh mẫu, nếu chị thật lòng thương cô em gái là tôi đây thì tại sao không thể từ bỏ người đàn ông này vì em gái mình chứ?”

Mắt Hoàng Ngân lập tức đỏ lên, hai bàn tay buông thõng bất giác nắm chặt, cô thở hổn hển:

“Tại sao cứ phải bắt chị phải lựa chọn giữa hai người?”

Vai cô run rẩy kịch liệt.

“Đủ rồi đấy, Đỗ Thanh Nga.!!”

Bỗng nhiên giọng nói lạnh băng của Cao Dương Thành vang vọng trong phòng bệnh.

Anh nắm chặt lấy tay Hoàng Ngân.

Khoảnh khắc đó anh có thể cảm nhận rõ ràng sự giãy giụa trong cô, nhưng anh vẫn sống chết nắm lấy thật chặt, dường như không cho cô bất cứ cô hội nào trốn chạy.

Anh nói với Đỗ Thanh Nga:

“Cô không có tư cách yêu cầu người khác từ bỏ hạnh phúc của mình! Cô càng không có tư cách để chị mình lo toan cho cô.”

Nói xong, anh cũng không đợi Đỗ Thanh Nga có bất kỳ phản ứng nào đã kéo Hoàng Ngân ra khỏi phòng bệnh, bốn chuyên gia cũng nhanh chóng rời đi.

“Dương Thành, đừng như vậy, em phải trở về phòng bệnh, bây giờ chắc Thanh Nga đang tức giận ở trong kia.”

Cô có thể cảm nhận được sức lực anh kéo cô còn chất chứa cả sự tức giận.

Hình như anh giận thật rồi!

Nhưng anh tức giận với ai chứ? Là Thanh Nga? Hay là cô?

Cao Dương Thành bỗng dừng bước, anh quay người, nhanh chóng dùng tiếng anh lịch sự nói với bốn vị chuyên gia kia vài câu, sau đó bốn người được y tá dẫn đi hướng khác, còn anh mạnh mẽ kéo Hoàng Ngân đi hướng ngược lại.

“Dương Thành!!”

Hoàng Ngân gọi anh.