Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 126: Con xin lỗi




Từng tấm ảnh chụp khuôn mặt Hoàng Ngân chợt xoẹt qua tay cô, để lại một vết cứa đau nhói rướm máu.

Nhìn những bức ảnh quen thuộc vương vãi dưới chân, Hoàng Ngân cảm thấy ở người lạnh toát, bất giác khẽ co người lại.

“Giải thích đi! Nói cho tôi biết đây không phải là thật! Đỗ Hoàng Ngân, nói cho tôi biết, ảnh chụp chỉ là photoshop đúng không?”

Đỗ Thanh Nga nằm trên giường, khóc ngất cầu xin Hoàng Ngân.

Nhưng Hoàng Ngân chỉ gắt gao cắn môi, buông đôi mi xuống, mặc cho nước mắt tuôn rơi không ngừng vẫn im lặng chẳng hé một lời.

Hai nắm tay bên hông siết thật chặt, mười ngón run rẩy khiến người khác nhìn thấy mà không nén nổi đau lòng.

“Chị nói đi! Chị nói gì đi chứ!”

Sự ngầm thừa nhận và áy náy của Hoàng Ngân đã hoàn toàn kích thích cảm xúc của Thanh Nga. Cô điên tiết bưng chậu cá cảnh bằng thủy tinh đặt ở đầu giường, đập mạnh xuống đầu chị gái.

“Á!!!”

Hoàng Ngân thét lên một tiếng, hòa cùng tiếng thủy tinh vỡ nát trên trán mình. Mảnh thủy tinh nương theo nước trong chậu ào ào chảy xuống, thấm ướt nền nhà.

Mảnh thủy tinh sượt qua má cô, lập tức cứa lên làn da mịn màng một vết cắt sâu hoắm, máu chảy không ngừng, vô cùng đáng sợ.

May mắn thay, những mảnh vỡ kia không có bắn vào mắt cô. Nếu lỡ như vậy, sợ rằng hậu quả để lại cực kỳ khó lường.

Hoàng Ngân đưa tay lên, sờ qua vùng trán đau đớn. Vừa đụng vào, cô đã cảm nhận được lòng bàn tay mình ướt át dính dính. Đến khi hạ tay xuống, nhìn thấy cả bàn nhuốm đầy sắc đỏ chói mắt, cô không khỏi giật mình khiếp đảm.

Cô khẽ run rẩy, cả người lạnh toát, từng giọt nước mắt nặng trĩu lăn dài như chuỗi châu không dứt...

Cơn choáng váng ập đến, Hoàng Ngân nhìn em gái trên giường, đầu đau nhưng lòng còn đau hơn.

Đỗ Thanh Nga ngồi đó, nghẹn ngào khóc nấc. Cô siết chặt hai tay, phẫn hận đấm mạnh vào đôi chân tàn tật đã không còn lành lặn:

“Các người vì cớ gì lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đã hy sinh vì hai người nhiều như vậy, tại sao còn phản bội tôi? Tại sao các người có thể như thế?? Đỗ Hoàng Ngân, tôi là em gái chị, là máu mủ ruột thịt của chị!!! Sao chị nhẫn tâm như thế? Phải tận mắt nhìn thấy tôi chết trước mặt thì chị mới hả lòng hả dạ đúng không?”

“Thanh Nga!! Thanh Nga, chị cầu xin em, đừng như vậy... đừng như vậy!”

Hoàng Ngân vội vàng lao đến nắm lấy cánh tay em gái, nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống trong câm lặng.

“Đừng như vậy có được không? Chị đau lắm, tim chị đau lắm... Chị xin em... Xin em đừng đẩy hai ta ra xa nhau nữa... Xin em...”

“Chính chị đã hủy hoại tôi! Ngay cả người tôi mong mỏi yêu mến chị cũng cướp mất rồi!”

Truyện up có bản quyền trên

Đỗ Thanh Nga điên cuồng gào thét, đôi mắt tro tàn ầng ậc lóe lên sự tuyệt vọng cùng cực.

Niềm hy vọng còn sót lại trong thâm tâm cô đều dành cho Cao Dương Thành. Vậy mà bây giờ đến cả chút mong đợi ít ỏi đến đáng thương ấy cũng bị chị gái nhẫn tâm cướp đi!

Đỗ Thanh Nga phát điên, bất ngờ nắm lấy con dao gọt trái cây để đầu giường, muốn rạch một nhát trên cổ tay mảnh khảnh.

Hoàng Ngân hét to, lập tức nhào tới, vươn đôi tay nắm chặt lưỡi dao sắc bén kia. Đôi mắt vằn vện tia máu nhìn em gái mình đầy tuyệt vọng, cô vừa lắc đầu, vừa khóc không thành tiếng: “Chị xin em, đừng làm vậy! Thanh Nga, đừng đối xử với chị như vậy! Đừng hành hạ bản thân mình để trừng phạt chị...”

Hoàng Ngân cảm thấy hô hấp ngừng trệ, đôi tay nắm chặt con dao sớm đã nhuốm máu. Từng giọt tanh nồng liên tục tràn ra từ kẽ tay, nhỏ xuống chăn gối trắng tinh, như những đóa hoa máu khiến lòng người chết lặng.

“Thả tôi ra! Để tôi chết đi, tôi chết rồi coi như...”

Đỗ Thanh Nga hét vang.

“Á!”

Bỗng nhiên từ cửa truyền đến tiếng thét hãi hùng của Trần Lan, bà không khỏi xây xẩm mặt mày khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Ngay sau đó, bà mang theo gương mặt tái nhợt kinh hoàng lập tức lao như bay tới bên giường Thanh Nga.

“Nga à, Nga à, con đừng dọa mẹ. Sức khỏe mẹ không tốt, không chịu nổi đâu con, con yêu, con yêu...”

“Mẹ!!!”

Đỗ Thanh Nga vừa nhìn thấy mẹ, đã lập tức gỡ bỏ hoàn toàn lớp phòng bị, nhào ngay vào lồng ngực ấm áp của Trần Lan.

“Mẹ ơi, con đau lắm, con đau muốn chết đi được! Tại sao, tại sao bọn họ lại đối xử với con như vậy!! Vì bọn họ, con đã thành ra như vậy rồi, vì sao còn muốn đâm một nhát vào trái tim con! Mẹ, hết rồi, mọi thứ đều mất hết rồi!!!”

Trần Lan nghe vậy, vành mắt đỏ hoe. Trong lúc mơ hồ chưa rõ chuyện gì, bà chợt nhìn thấy những bức ảnh rơi đầy dưới nền nhà, con ngươi co rút, ánh mắt bén nhọn như dao quét về phía Hoàng Ngân.

Hoàng Ngân không khỏi chột dạ, lập tức quỳ gối trước mặt mẹ và em gái.

Nước mắt cô lã chã tuôn rơi không ngừng, sau đó bèn cúi người dập đầu trước bọn họ. Cả quá trình Hoàng Ngân đều im lặng không phân bua, không giải thích, chỉ cố chấp cắn môi.

Im lặng nghĩa là thừa nhận, thừa nhận rằng mình và chàng trai trong ảnh có quan hệ với nhau.

Trần Lan tức đến mức vòng tay đang ôm Đỗ Thanh Nga run rẩy không ngừng. Ngay sau đó bà thẳng tay tát một cú giáng trời xuống mặt con gái lớn.

Hoàng Ngân bị tát nghiêng mặt về một phía, bên gò má nõn nã hiện lên năm ngón tay đỏ ửng. Nhưng đau đớn ấy sao bì được với nỗi thống khổ đang giày vò trong tâm cô!

Cô vẫn chấp cố cắn môi chẳng hé nửa lời, chỉ có nước mắt giàn giụa thêm nhiều mà thôi!

Trần Lan tức giận đến mặt mày tái mét, đau lòng khóc lóc thảm thiết.

"Đỗ Hoàng Ngân, sao mày lại đối xử với em gái như thế! Mẹ đã dặn hai chị em biết bao nhiêu lần, không được phép quan hệ hay dính dáng gì đến người đàn ông kia cơ mà! Không được phép!!!”

Trần Lan kích động, những nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt già nua khẽ run run vì phẫn nộ. Bất chợt trước mắt bà tối sầm lại, sau đó ngất lịm đi.

"Mẹ —— "

"Mẹ..."

Hoàng Ngân bò đến bên người mẹ, khóc lóc thất thanh.

"Mẹ, con xin lỗi, con xin lỗi..."

Khi Trần Lan tỉnh lại, trời đã ngả về khuya. Bà vừa tỉnh đã đuổi Hoàng Ngân ra khỏi bệnh viện.

Một mình cô lẻ loi, bước vô định giữa một trời tuyết trắng, gặm nhấp nỗi cô quạnh lạnh lẽo chưa bao giờ cảm nhận rõ rệt đến vậy...

Nhìn từng cặp tình nhân trẻ dạo bước bên canh, cả hai cùng đội mũ đỏ mừng lễ Giáng Sinh mà viền mi nhức nhối.

Hóa ra Giáng Sinh lại đến rồi...

Ngày này chẳng phải lễ tình nhân, nhưng lại nhộn nhịp và đông vui hơn hẳn...

Trong thoáng chốc, cô như nhìn thấy một Đỗ Hoàng Ngân ngây thơ vô lo hiện ra trước mắt...

Thời điểm những cô gái khác đang mè nheo người yêu mua Iphone cho mình, Đỗ Hoàng Ngân lại dắt Cao Dương Thành đến một cửa hàng tạp hóa, “Tiểu Huyền Tử, em muốn cái tách này! Anh mua cho em đi!”

Hoàng Ngân vừa chỉ vào tách sứ tinh xảo bày trong tiệm, vừa nhìn Cao Dương Thành bằng ánh mắt mong chờ.

"Không mua!"

Tiểu Huyền Tử không thèm liếc một cái đã dứt khoát từ chối yêu cầu của Hoàng Ngân.

Hoàng Ngân cắn môi, vừa hâm mộ vừa ghen tỵ nhìn các chàng trai quanh mình đang hết lòng chiều chuộng những yêu cầu vô lý của bạn gái. Cô ai oán giật góc áo của Cao Dương Thành, "Đừng đùa nữa! Chỉ một cái tách nhỏ thôi... không đến hai mươi ngàn mà...”

Cao Dương Thành lẳng lặng rời đi một chút, sau đó thốc cô lên, ôm ra khỏi cửa hàng.

Tối hôm ấy anh mua cho cô rất nhiều quà tặng, nhưng nhất định không chịu mua cái tách cô chọn.

Cao Dương Thành ngốc nghếch, anh có biết tách sứ là biểu tượng một đời gắn bó hay không...

Hoàng Ngân nhớ tới kỷ niệm thuở đó, vành mắt lại ửng đỏ. Cô thả bước dừng lại trước cửa tiệm, lơ đãng nhìn một bộ ba chiếc tách đáng yêu đang bày biện trong tủ kính, cuối cùng chẳng đi nổi nữa.

“Thưa cô, nếu cô thích có thể vào xem!”

Người bán hàng thấy Hoàng Ngân lần lữa trước cửa tiệm hồi lâu, cô không nhịn được nữa bèn tiến đến ngỏ lời.

Hoàng Ngân bừng tỉnh, mỉm cười chỉ vào bộ ba chiếc cốc gia đình kia: "Cô ơi, cái này bán thế nào?"

"À, một bộ là hai trăm ngàn."

Cô bàn hàng đon đả đáp.

“Hai trăm ngàn...” Hoàng Ngân lẩm nhẩm, "Đắt hơn bốn năm trước thật nhiều...”

Thế rồi cô khẽ cười, vén gọn sợi tóc mai ra sau tai: “Vậy phiền cô bọc lại giúp tôi nhé!”

“Vâng, mời cô vào trong!”

Hoàng Ngân tiến vào theo sự hướng dẫn của cô bán hàng, khi bước ra, trong tay cô nhiều thêm một túi xách.

Nhìn chiếc túi nhỏ trên tay, cô chợt cảm thấy tâm tình dễ chịu hơn đôi phần.

Cô mang theo tách nhỏ, ngồi lên xe bus trở về nhà Cao Dương Thành.

Lúc thang máy vừa mở ra, Cao Dương Thanh không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy gương mặt đầy thương tích của Hoàng Ngân.

Hôm nay là cuối tuần, anh không đến bệnh viện mà ở nhà chơi cùng bé Hướng Dương, cho nên không hề hay biết những chuyện đã xảy ra.

Anh bước lên phía trước, ngón tay thon dài nâng cằm Hoàng Ngân lên, sau đó nhíu mày, chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt đau lòng, “Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao em lại bị thương thế này?”

Vừa nghe câu hỏi han của anh, Hoàng Ngân suýt chút nữa bật khóc.

Nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn được, khẽ xua tay, nói dối, “Ôi thôi đừng nhắc nữa! Hôm nay em xui quá! Tự nhiên đang đi thì bị vấp, cuối cùng ngã thành thế này đó! À, Dương Dương đâu anh? Sao em không thấy con?”

Hoàng Ngân muốn dùng cớ này để lảng sang chuyện khác, cô cầm theo bộ tách mới mua vừa đi vào trong phòng, vừa ngó nghiêng xung quanh.

“Con chơi cả ngày, giờ mệt nên ngủ rồi. Đợt chút nữa ăn cơm, mình gọi con dậy sau!”

“Vâng. Vậy em đi nấu cơm đây!” Hoàng Ngân đặt chén xuống, vừa định đi vào bếp đã bị Cao Dương Thành kéo lại.

Anh hơi dùng lực một chút đã có thể ôm gọn Hoàng Ngân trong lòng.

Một tay anh siết chặt eo cô, một tay khác nâng cằm cô lên, khiến cô nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của anh, “Vì sao tự chịu khổ, tự gánh trách nhiệm một mình?”

Anh nhíu mày nhìn cô.

Đáy mắt Hoàng Ngân lóe lên, viền mi ửng đỏ, sau đó đưa tay lên nắm bàn tay anh: “Không... không phải đâu...”

Cô lắc đầu, buông mắt rồi cắn môi. Phải mất hồi lâu cô mới lên tiếng, “Mẹ và em gái... đã phát hiện ra mối quan hệ giữa chúng ta rồi...”

Hoàng Ngân nói xong, không dám ngẩng đầu lên, chỉ cố gắng giãy khỏi vòng tay của anh, “Em đi nấu cơm đây!”

Sau đó cô lảo đảo tiến vào phòng bếp.

Cao Dương Thành cũng không đưa tay kéo lại nữa, ánh mắt sâu thẳm chăm chú dõi theo bóng dáng mảnh khảnh kia đi vào bếp, đứng trước bàn, đeo tạp dề và bắt đầu nấu nướng cho ba con họ những món ăn ngon...

Nhịp tim run rẩy mãnh liệt...

Ánh mắt càng thêm thâm trầm, len lỏi bên trong từng làn sương mờ…