“Ngoài việc động viên dì thì không có cách nào khác. Việc đến nước này chỉ hy vọng dì Trần có thể nghĩ thoáng hơn.”
Nghe Cao Dương Thành nói vậy, Hoàng Ngân thở dài một hơi thật thấp, tâm tư có chút tịch mịch, khóe mắt còn chưa kịp khô.
Cao Dương Thành đau lòng, nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên, cau mày nói: “Những ngày này thấy em đau khổ như vậy cũng không được, dì Trần sẽ càng thêm khổ sở.”
Thấy anh dịu dàng vỗ về mình, nước mắt của Hoàng Ngân không kìm được lại tuôn rơi.
Cô nắm lấy bàn tay rắn rỏi của Cao Dương Thành rồi áp lên má, lệ thuộc vào hơi ấm từ lòng bàn tay anh, rủ mắt lắc đầu: “Dương Thành, em mệt quá… Có lúc em cảm thấy thật sự sắp không chống đỡ nổi nữa…”
Cao Dương Thành ôm lấy cô, xót xa kéo vào lòng mình, truyền tất cả hơi ấm cho Hoàng Ngân: “Nếu mệt thì hãy tựa vào lòng anh, mặc dù anh không thể thay em chịu đựng nỗi thống khổ trong lòng nhưng ít ra anh có thể an ủi em một chút.”
Nghe vậy, khóe miệng Hoàng Ngân lại không nhịn được hơi cong lên.
Cô áp mặt vào bả vai anh, nhẹ nhàng nhắm mắt, hưởng thụ sự an ủi duy nhất giữa những thống khổ này.
Hoàng Ngân thấy mừng vì thật may còn có anh.
Đỗ Thanh Nga nằm lặng yên trong phòng chăm sóc đặc biệt năm ngày, suốt năm ngày đều hôn mê, chỉ dựa vào dung dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống.
Sang ngày thứ sáu cô bé được chuyển sang phòng bệnh VVIP bình thường.
Ngày hôm đó Hoàng Ngân bận bịu hơn bất kì ai.
Đầu tiên cô mua một bó hoa bách hợp tươi về, cắm vào bình, còn tỉ mỉ cắt tỉa thật kĩ, sau đó đặt lên chiếc bàn tròn nhỏ trước giường bệnh để khi Thanh Nga tỉnh lại là có thể nhìn thấy những đóa bách hợp trắng thuần khiết này ngay.
Đây là loại hoa cô ấy thích nhất.
Thanh Nga luôn nói hoa bách hợp tượng trưng cho sự thanh khiết, sáng sủa, giống như trái tim cô, đơn thuần như trang giấy trắng.
Hoàng Ngân nhớ đến gương mặt tươi cười của Thanh Nga khi nói những lời ngây thơ đơn thuần này, tim lại đau nhói.
Từ trước tới nay Thanh Nga đều ngây thơ hồn nhiên như vậy, cho dù gặp phải nhiều chuyện đau lòng, rơi nước mắt nhưng cô ấy vẫn vượt qua, ngày hôm sau sẽ lại nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Người không thân sẽ cảm thấy cô là người vô tâm, còn người hiểu sẽ biết, đó là bởi vì trong thâm tâm cô luôn nuôi dưỡng một ánh mặt trời.
Hoàng Ngân nghĩ đến những tháng ngày tươi đẹp đã qua, lại nhìn Thanh Nga còn nằm trên giường được quấn tầng tầng lớp lớp băng gạc với chỗ chăn bằng phẳng nơi chân, nước mắt cô điên cuồng rơi xuống.
Thanh Nga, nếu như có thể, chị hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại ở nơi khuôn mặt em ngây thơ hồn nhiên ngày đó.
“Nước…”
“Tôi muốn uống nước…”
Bất chợt giọng nói yếu ớt của Thanh Nga truyền từ giường bệnh tới.
Hoàng Ngân vui mừng, thấy Đỗ Thanh Nga chậm rãi mở mắt.
“Thanh Nga!”
Cô mừng rỡ nhào tới giường bệnh của em gái, nước mắt càng tuôn nhanh: “Thanh Nga, cuối cùng em cũng tỉnh! Cuối cùng em cũng tỉnh… Mấy ngày nay dọa chị sợ muốn chết, hu hu hu…”
Hoàng Ngân nắm lấy tay Đỗ Thanh Nga, khóc không ngừng, chợt nhớ ra em gái nói muốn uống nước, lại chạy vội tới máy nước để lấy: “Chờ một chút, chị rót nước cho em ngay.”
Đỗ Thanh Nga thấy chị khóc sướt mướt, cất tiếng an ủi yếu ớt: “Chị, chị đừng khóc, giờ em không ổn hay sao?”
Hoàng Ngân nghe Đỗ Thanh Nga nói vậy, bàn tay đang cầm cốc run rẩy, nước nóng chảy xuống mu bàn tay cô. Cô đau đớn khẽ kêu một tiếng, nước mắt nhanh chóng trào ra.
Nhưng cô không dám để mình khóc thành tiếng, mà vội vàng lau nước mắt rồi mới xoay người lại, cười gượng gạo, mang nước tới cho Đỗ Thanh Nga: “Chị pha thêm một ít nước nguội, chắc sẽ không bị nóng.”
“Chị, chị đỡ e dậy trước đi.”
“Ừ, để chị điều chỉnh giường, em cẩn thận nhé.”
Hoàng Ngân vừa nói vừa giúp em gái nâng đầu giường lên cao hơn.
Đỗ Thanh Nga chật vật cử động, đang cố gắng tự mình ngồi dậy lại chợt nhíu mày. Cô ấy ngẩng đầu, khổ sở nhìn Hoàng Ngân: “Chị, chân em không có chút cảm giác nào, bị cắt mất sao?”
Hoàng Ngân nghe vậy, nước mắt không khống chế được trào ra, suýt nữa thì khóc lên thành tiếng.
“Thanh Nga, chúng ta uống nước trước đã.”
Hoàng Ngân định lảng sang chuyển khác.
Nhưng Đỗ Thanh Nga lại cười an ủi chị, dù sắc mặt còn tái nhợt: “Chị, chị đừng khóc, em không đau.”
Cô ấy vừa nói vừa định di chuyển chân mình: “Không phải gãy cả hai chân mà, cũng không phải không…”
Nói tới đây Thanh Nga đột nhiên bóp tay lại.
Nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ, cô nhoài người, hoảng hốt lục lọi đống chăn đệm nơi chân mình.
“Chân em đâu?”
“Chân em đâu?”
Nhất thời Đỗ Thanh Nga như phát điên, không ngừng tìm kiếm.
“Chân em đâu?! Chân của em…”
Cô ấy mò từ đầu giường tới cuối giường, lại mò từ bên trái sang bên phải.
Gò má tái nhợt như nguội lạnh, nước mắt không ngừng rơi lã chã: “Chị, chân em đâu? Chân em đâu rồi? Tại sao em lại không có chân? A…”
Đỗ Thanh Nga kêu khóc, hai tay ôm đầu, không dám tin hét chói tai: “Không thể nào! Không thể nào…”
“Thanh Nga, Thanh Nga…”
Hoàng Ngân khóc nhào qua ôm lấy em gái: “Thanh Nga, chị xin lỗi, chị xin lỗi… Đều tại chị! Đều tại chị…”
Cô ôm lấy Thanh Nga không ngừng hôn lên trán em, khóc lóc nói xin lỗi.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Em không tin, không tin…”
Đỗ Thanh Nga nổi điên đẩy Hoàng Ngân đang ôm mình ra: “Tránh ra! Để em xuống giường, em phải đi! Để em xuống giường…”
“Thanh Nga! Đừng như vậy, chị xin em, xin em…”
Cô khóc ôm lấy Thanh Nga.
Nhưng Đỗ Thanh Nga vẫn cố vén chăn lên, khi nhìn thấy hai đoạn chân còn lại, trước mắt cô ấy như tối sầm, suýt nữa ngất đi.
“Thanh Nga…”
Hoàng Ngân vội vàng tới đỡ.
Đỗ Thanh Nga khóc lớn, điên cuồng hét to: “Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy…”
Cô ấy đã hoàn toàn mất lí trí, thuận tay cầm đồ trên đầu giường ném xuống đất: “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao?!”
Chiếc cốc bị ném xuống vỡ tan.
Tiếp đó là đĩa trái cây, điện thoại…
Thậm chí ngay cả bình hoa bách hợp thủy tinh nằm trên bàn cũng không thoát khỏi: “Tại sao còn muốn bày một bó hoa tươi đẹp như vậy trước mặt tôi, có phải muốn nói cho tôi biết rằng cả thế giới này đều tươi đẹp chỉ có tôi là không lành lặn hay không?! Hay là muốn châm chọc tôi như những cành hoa bị cắt này vậy đều không có gốc?! Đều tàn tật! Vô dụng…”
Bình hoa bị đập vỡ, mảnh thủy tinh văng đầy đất.
Những đóa bách hợp nằm trên đống thủy tinh vụn trông thật tàn tạ.
Cuối cùng Hoàng Ngân không nhịn được nữa, nước mắt lăn dài, rơi xuống đất vỡ tan…
Dường như Đỗ Thanh Nga muốn đập hết tất cả những thứ có thể đập trong phòng, Hoàng Ngân cũng không ngăn cản.
Hoàng Ngân biết, trong lòng em gái có bao nhiêu hận, bao nhiêu đau, muốn trút ra ngoài.
Có thể giải tỏa được là chuyện tốt, Hoàng Ngân chỉ sợ em mình kìm nén, đến cuối cùng đi vào ngõ cụt…
“Ai bảo bọn họ cắt chân của tôi? Tôi có đồng ý sao? Tôi từng gật đầu sao? Các người có hỏi ý kiến tôi không?”
Đỗ Thanh Nga gào khóc, gương mặt phờ phạc điên cuồng gào lên với Hoàng Ngân: “Chị nhìn xem, bộ dáng của tôi bây giờ mới kì quái làm sao! Tôi bị liệt rồi. Tôi là một kẻ tàn phế, cả đời này chỉ có thể nằm trên giường, vĩnh viễn không cách nào giống như người bình thường được nữa! Tại sao, tại sao còn cứu sống tôi? Đỗ Hoàng Ngân, sao các người không để cho tôi chết đi? Không để tôi chết đi…”
Hoàng Ngân nghe từng chữ ‘chết’ từ miệng em gái mình phát ra, cả người sợ hãi, cơ thể gầy yếu run lẩy bẩy, lòng bàn tay lạnh như băng.
Càng đáng sợ hơn là nghe được từ miệng Thanh Nga những từ tuyệt vọng như vậy…
“Thanh Nga, đừng nhắc tới chữ đó. Coi như chị xin em, xin em, được không?”
Hoàng Ngân ôm chặt lấy em gái, để đầu Thanh Nga tựa vào ngực mình, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Hãy tin chị, rồi mọi chuyện sẽ khá hơn. Cho dù chúng ta không có chân, nhưng chúng ta còn hy vọng. Chúng ta có thể dùng chân giả, phải không? Em cũng biết có bao nhiêu người dùng chân giả mà vẫn giống hệt người bình thường đúng không? Chỉ cần chúng ta kiên trì, nhất định sẽ khá hơn. Hãy tin chị, tin chị…”
“Hu hu hu…”
Đỗ Thanh Nga ngồi lặng trong lòng chị, khóc đến thê lương…
Cuộc sống sau này của cô còn có hy vọng sao? Có còn không?
Lúc màu áo trắng của Cao Dương Thành xuất hiện ở cửa phòng bệnh của Đỗ Thanh Nga, bên trong ngổn ngang như bị tám nước liên quân kéo qua, chỗ nào cũng bừa bãi.
Anh vừa tiến vào vừa khom người nhặt vài thứ lặt vặt dưới đất.
Dương Thành giũ sạch mảnh thủy tinh trong cuốn sách rồi đặt nó lên bàn, sau đó đứng tựa cạnh bàn, lẳng lặng nhìn hai cô gái trong phòng.
Hoàng Ngân và Thanh Nga cùng phát hiện ra sự xuất hiện của Cao Dương Thành.
Đỗ Thanh Nga kinh hãi, thét lên chói tai, lập tức rúc đầu vào trong chăn, lại buồn bực khóc lóc, tiếng cô từ trong chăn truyền ra: “Anh đi ra ngoài, đi ra ngoài…”
Hoàng Ngân có chút bất lực nhìn Cao Dương Thành. Anh phất tay tỏ ý bảo cô yên tâm.
Anh không có ý định rời đi, thậm chí còn không ngại bước tới giường của Đỗ Thanh Nga, giơ tay kéo tấm chăn xuống.
“Anh làm gì vậy! Buông ra, buông ra!”
Đỗ Thanh Nga khóc to.
Cao Dương Thành vẫn bình tĩnh như cũ, ánh mắt nghiêm túc nhìn Đỗ Thanh Nga, trầm giọng nói: “Cô Đỗ, tôi là bác sĩ, bây giờ tôi phải kiểm tra tình trạng sức khỏe cho cô.”
“Tôi không cần!”
Thanh Nga khóc lớn.
“Xin lỗi, tôi không thể thấy bệnh nhân sa sút tinh thần mà bỏ mặc không quan tâm.”
Vừa nói Cao Dương Thành vừa cưỡng ép vén chăn của Đỗ Thanh Nga lên.
“Bác sĩ Cao…”
Hoàng Ngân căng thẳng đến mức luống cuống.
Đỗ Thanh Nga bị kéo chăn, không cách nào né tránh, lộ ra trước mặt Cao Dương Thành. Đầu tiên cô ấy hơi sửng sốt, sau đó hốc mắt dần đỏ hoe, cuối cùng không khách khí nhào vào lòng Cao Dương Thành khóc lớn.
Thấy tình cảnh trước mắt, Hoàng Ngân hơi ngẩn ra, con ngươi lóe lên giây lát sau đó rời tầm mắt.
Truyện được mua bản quyền up trên