Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 113: Tình cảm sâu nặng




Anh nâng đầu cô lên, kéo sát cô vào lồng ngực mình, để cô cách tim mình gần nhất, cho cô nghe rõ tiếng tim đập mạnh của con tim. 

Hoặc cô không biết, ở chỗ này, từ trước tới giờ chỉ vì cô mà loạn nhịp! 

Cánh tay rắn chắc ôm lấy cô, càng lúc càng chặt hơn! 

“Em đang sợ điều gì?” 

Cuối cùng thì Cao Dương Thành cũng không nhịn nổi mà hỏi cô. 

Hoàng Ngân ngây ra, ngước đầu lên, chớp chớp mắt, nhìn khuôn mặt anh tuấn hút hồn người khác trước mặt cô không rời. 

Còn anh, cũng cúi đầu nhìn cô. 

Anh nâng cao khuôn mặt mơ hồ của cô lên, khuôn mặt anh tuấn sát gần cô, nhìn sâu vào đôi mắt cô, chăm chú hỏi cô, “Em không cảm nhận được tình cảm anh dành cho em sao? 

Mặt Hoàng Ngân run run, mắt lướt qua đôi mắt sáng rực, cô muốn trốn tránh khỏi vòng tay anh, hoảng sợ không dám nhìn anh nữa. 

“Đỗ Hoàng Ngân!!” 

Cao Dương Thành gọi cô. 

Giọng nói trầm xuống, dường như có chút tức giận. 

Nói là tức giận, chẳng thà nói là bất lực, hết cách với cô! 

“Nói tôi nghe, em đang trốn tránh điều gì?Tôi thực sự đáng sợ như vậy sao? Tôi là rắn độc mãnh thú sao? Tại sao mỗi lần cảm nhận được tình cảm của tôi em lại muốn trốn chạy, tại sao em không dám đối diện với trái tim tôi, trực tiếp đối diện với trái tim em!!”

“Tôi...tôi nghe không hiểu anh đang nói gì cả...” 

Hoàng Ngân muốn thoát ra khỏi lồng ngực của anh, đôi mắt ngấn lệ, nước mắt mỗi lúc một tuôn ra. 

Nhưng Cao Dương Thành nào chịu buông tay ra, đôi tay càng lúc càng xiết chặt khuôn mặt cô. 

Hai con mắt nhìn chằm chằm Hoàng Ngân, tràn đầy sự bất lực, “Bằng lòng bước tiếp cùng tôi về phía trước chứ?” 

Câu nói của anh, vừa mới hỏi xong, đôi mắt của Hoàng Ngân không kìm được nước mắt mà cứ thế tuôn trào. 

Khoảnh khắc đó, cô nghĩ đến thật nhiều điều...... 

Nghĩ đến những năm tháng trước đó, cô cùng với bộ dạng ngang ngược bướng bỉnh bước vào thế giới của anh, lao vào anh mà gào thét không chút do dự, “Cao Dương Thành, không sao cả,cho dù anh không muốn bước dù chỉ một bước, em sẽ vì anh mà bước cả một trăm bước!” 

Nhưng kết quả thì sao, cô đã bước 99 bước, bước cuối cùng anh lại bước vì cô! 

“Hóa ra bước 100 bước lại khó khăn đến như vậy...” 

Cao Dương Thành than một câu, đôi mắt đã hơi đỏ, giữ chặt lấy khuôn mặt hoảng hốt của cô, tiếp tục nói, “Khi anh có thể cảm nhận được tấm lòng của em, em đã lùi lại phía sau một bước, anh muốn tiến về phía trước, nhưng thứ lỗi cho anh đã từng bị em một con rắn độc đã cắn anh không thương tiếc, anh cũng lo sợ, cũng nghĩ sẽ lùi bước, nhưng loại độc của con rắn độc là em lại giống như một thứ thuốc phiện đáng sợ, kịch độc, lại khiến cho người ra nghiện đến phát điên, rõ ràng biết là sẽ bị thương, thế nhưng lại không thể kiềm chế được mà chui đầu vào!!” 

Cao Dương Thành nói một mạch, thở dài, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô, “Đỗ Hoàng Ngân, tôi nói nhiều như vậy, em nghe có hiểu không? có biết tôi đang nói gì không?Hoàng Ngân khẽ thở dài, chớp mắt, lại chớp mắt. 

Lồng ngực khó chịu đến mức khiến cô không thở nổi, lại nghe giọng nói trầm bổng giống như âm thanh của tiếng đàn violon, nhẹ vang lên bên tai cô, “Đỗ Hoàng Ngân, tôi đang nói...anh yêu em, em nghe hiểu rồi chứ?” 

Khi anh nói câu nói này thì cánh tay đã thu vào hết cỡ, làm cô càng tiến sát gần hơn tới ngực anh, sâu thêm một chút, một chút nữa...... 

Nếu như có thể, anh hận không thể trực tiếp nhét cô vào trong người, hòa vào cùng với xương mà máu...... 

Như vậy, cô sẽ không còn đường để trốn chạy nữa, không còn nơi nào để ẩn náu nữa!! 

Đỗ Hoàng Ngân, anh đang nói anh yêu em đấy! Em có hiểu không? Có cảm nhận được không? 

Cằm của Cao Dương Thành ép chặt đỉnh đầu cô, nhắm mắt, che đi đôi mắt đang đỏ hoe, dùng con tim cảm nhận sự tồn tại mềm mại trong lòng. 

Hoàng Ngân khóc nấc không thành tiếng. 

Tình cảm hoàn toàn không thể khống chế, cả người cô ngã vào lòng anh, khóc thút thít không thành tiếng, gần như không thở nổi. 

Ba từ này, cô quả thực muốn được nghe nhiều, thế nhưng lại sợ nghe thấy....... 

Lòng cô vô cùng nặng trĩu!! Cô lo sợ 2 người họ sẽ không thể gánh vác được!! 

“Tại sao lại phải yêu tôi?” 

Đột nhiên, Hoàng Ngân mắt đỏ lên, không kiềm chế nổi hét vào tai anh, “Tại sao lại phải yêu tôi!! Cao Dương Thành, đừng yêu tôi, yêu tôi sẽ không hạnh phúc đâu! Chúng ta sẽ không hạnh phúc đâu...” 

Tay cô đẩy anh ra, nước mắt tuôn rơi như mưa, “Tình yêu của anh không nên thuộc về tôi, không dành cho hạng người như tôi!!” 

Cao Dương Thành bị cô đẩy ra thì hét lên, hốc mắt đỏ lòm, vằn mắt càng lúc càng nhiều, anh đưa tay ra nắm lấy đôi vai gầy gò của cô, không nhẫn nhịn nổi mà hét lên với cô, “Tại sao? Tại sao không thể thuộc về em?!! Đỗ Hoàng Ngân, cho tôi một lý do! Cho tôi một lý do không thể yêu em!!” 

Hoàng Ngân lau nước mắt, nghẹn ngào gào to trả lời anh, “Tôi là rắn độc giống như anh nói vậy, Cao Dương Thành, em là một con rắn độc! Anh đừng lại gần tôi, tôi không thể cho nổi anh tình yêu và hạnh phúc mà anh muốn! Tôi không cho nổi! Anh biết chưa?” 

Hoàng Ngân cố hết sức đẩy anh ra. 

Cao Dương Thành ngang ngược dùng tay giữ cằm cô, sức lực trong đó thật mạnh, giống như một chiếc kìm lạnh buốt đầy sức mạnh, làm cho khuôn mặt của Hoàng Ngân trong phút chốc không thể động đậy. 

“Đỗ Hoàng Ngân, nếu đã không cho được, em tại sao còn yêu tôi?” 

Cao Dương Thành hạ thấp giọng xuống hét vào cô, hốc mắt đỏ lòm như giận cháy lửa. 

“Tôi không yêu anh! Tôi đã không yêu anh từ bốn năm trước rồi, không phải anh sớm đã rõ rồi sao?” 

Mắt Hoàng Ngân đỏ hoe, đáp lời anh. 

Con mắt Cao Dương Thành Dương điên đảo, bóp chặt vai cô, càng lúc càng chặt, có thể rõ mồn một nhìn thấy làn da cô nằm giữa những ngón tay dần dần đỏ ửng, anh đẩy mạnh người cô về phía sau, một tay đè mạnh cơ thể cô lên bức tường lạnh băng. 

Anh tì lên cổ họng cô, châm chọc cô không chút thương tiếc, “Không yêu tôi, mà lúc tôi suýt nữa bị nhiễm AIDS, không màng nguy hiểm của bản thân mà tựa sát vào tôi, bên cạnh tôi? Không yêu tôi, mà lại trước ngày tôi kết hôn, trốn trong phòng hút thuốc? Không yêu tôi, mà khi tôi ở bên bờ vực của cái chết lại khóc đến nỗi không còn biết gì nữa? Đỗ Hoàng Ngân, em tự hỏi lại lòng mình đi, em thực sự không yêu tôi sao?” 

Cao Dương Thành cười lạnh lùng, trong đáy mắt tuyệt vọng tới mức không còn một chút hơi ấm, “Em có dám dùng tính mạng để thề với tôi không?” 

Hoàng Ngân ngước mắt, nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu. 

“Đỗ Hoàng Ngân, em thề với trời, nếu như ngay tại lúc này em yêu tôi, tôi ra ngoài sẽ bị xe tông chết, bị sét đánh chết!! Chỉ cần em dám nói câu này, tôi lập tức sẽ để em đi! Thế nhưng, em dám không?!” 

Khóe miệng Cao Dương Thành lạnh buốt, nở nụ cười lạnh như băng. 

“Đồ điên!!” 

Hoàng Ngân mắt đỏ lên, gằn giọng quát. 

Không hề ai biết rằng, người đàn ông này một khi đã hận, thì gần như hận đến tậm xương tủy. 

Chỉ có Hoàng Ngân hiểu rõ anh, tuy rằng nét mặt anh hiền hậu, ôn hòa, nhã nhặn, thế nhưng, đó chỉ vì các bạn chưa từng trêu chọc anh ta, chưa từng leo lên miệng hổ. 

Anh ta là dã thú, một khi bộc lộ thú tính của anh ra, bạn sẽ biết, anh ta có một sự hận thù, lạnh lùng mà bạn chưa từng thấy. 

Cao Dương Thành nắm chặt vai cô, cười lạnh lùng, chất vấn cô, “Đỗ Hoàng Ngân, em dám không?” 

“Tại sao lại đem tính mạng của mình ra làm trò đùa chứ?” Hoàng Ngân mắt đỏ hoe, tức giận nắm chặt tay cô, “Tôi không chơi trò chơi nhạt nhẽo này với anh đâu!! 

Cao Dương Thành châm chọc cô không thương tiếc, “Vậy tại sao em không dám!!” 

Anh thở gấp, trong chớp mắt, cong người, cúi đầu thấp xuống, đớp lấy môi cô một cách điên cuồng. 

Một nụ hôn thô bạo mà điên dại. 

Anh gần như xé, cắn lấy môi cô, Hoàng Ngân ra sức vùng vẫy, đến mức mồ hôi ướt đẫm, hơi thở dồn dập, vậy mà cuối cùng cũng không thể thoát khỏi lồng ngực của anh, thậm chí chỉ có thể để anh mặc sức hôn điên cuồng, chiếm hữu. 

Anh giống như một con báo hung tợn bị chọc tức, một tay nâng mạnh mông của Hoàng Ngân lên, ép cô vào bức tường, mặc sức điên cuồng cắn lấy môi cô, bàn tay to nâng cặp mông mềm mại của cô, ra sức nắn bóp, dường như đang trừng phạt sự trốn tránh và không thành thật của cô! 

“Đỗ Hoàng Ngân, nếu như đã không dám, vậy thì từ nay em thuộc quyền sở hữu của tôi!! Muốn chạy cũng không có cửa đâu!! 

Trong câu nói ngang ngược của anh, rõ ràng vẫn hàm ẩn sự thích thú và vui mừng! 

“Từ nay tôi ở đâu, em nhất định phải ở đấy!!” 

Nụ hôn của anh, một lần nữa lại ngang tàn trút lên Hoàng Ngân, động tác tuy vẫn mạnh mẽ như hồi nãy, nhưng rõ ràng đã mềm mại hơn rất nhiều. 

Anh hôn cô với tình cảm nồng sâu nhất, giày vò đôi môi cô, dùng chiếc lưỡi ẩm ướt, luồn lách tỉ mỉ đôi môi thơm mềm của cô, chăm chú thưởng thức hương vị của cô. 

Nước mắt của Hoàng Ngân cứ thế tuôn rơi, tay phải chống cự đánh vào ngực anh, “Cao Dương Thành, anh là con báo ngang tàn! Tôi ghét anh, tôi ghét anh!!” 

“Ai muốn làm người phụ nữa của anh! Ai muốn yêu anh chứ!! A a......” 

Hoàng Ngân hét trong mơ hồ, bị Cao Dương Thành hôn cho phải thay đổi thái độ, nhưng vẫn kháng cự sự thô lỗ và ngang ngược của anh theo cách đầy nũng nịu. 

Nhưng càng như vậy, Cao Dương Thành lại càng hôn sâu hơn, hôn điên cuồng hơn, anh thích sự bướng bỉnh nhõng nhẽo này của cô, thích chết đi được!! 

“Không muốn làm cũng không kịp rồi, không muốn yêu cũng muộn rồi!!” 

Cao Dương Thành cho nụ hôn thích thú điên dại này càng thêm sâu, thêm mạnh hơn nữa!! 

Cho dù hai người hôn tới mức sắp không thở nổi, nhưng vẫn không muốn tách ra khỏi nhau, mà Hoàng Ngân lại càng thê thảm hơn, đôi môi hoàn toàn đã bị anh giày vò cho vừa đỏ vừa sưng, anh lại hiển nhiên không có ý cứ thế này buông cô ra!! 

Và thế là, màn hôn thứ 2 dài cả thế kỷ, lại bắt đầu kéo dài...... 

Tuy có thô lỗ, cuồng bạo, ngang ngược, nhưng cũng lâu không kém gì màn hôn nồng cháy thứ nhất! 

Trên thế gian này việc làm tuyệt vời nhất chính là, khi bạn ôm một người mà bạn yêu, anh ta tự nhiên sẽ ôm bạn càng chặt hơn. 

Đây là điều mà Cao Dương Thành nghĩ, nhưng lại càng là suy nghĩ của Hoàng Ngân! 

Trong không gian sân trượt tuyết...... 

Lũ trẻ vẫn đang cười nói nô đùa. 

“Dương Dương, bố mẹ bạn thật là buồn cười, vừa này còn thấy bọn họ cãi nhau ác liệt, nhưng giờ lại chơi trò hôn nhau rồi.” 

Dương Dương quay đầu lại nhìn mẹ mình và chú Cao, 

Sau đó lại quay sang nhìn bé gái đáng yêu bên cạnh, tự động đưa tay ra, giống như người anh trai nắm lấy tay bé gái, nhoẻn miệng cười, “Thế giới của người lớn chúng ta không hiểu đâu!” 

“Cũng đúng!!” 

Bé gái gật đầu đồng tình. 

Hướng Dương lại quay đầu vừa cười vừa nhìn bố mẹ đang hôn nồng say dưới những bông tuyết, khuôn mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ chưa từng thấy. 

Mẹ của nó, cuối cùng cũng có bạn trai rồi!! 

Người xuất sắc như chú Cao thực sự trở thành người yêu của mẹ rồi! Thật tốt quá!! 

Túi áo Cao Dương Thành đột nhiên có tiếng điện thoại reo, thật không có duyên khi phá vỡ cảnh lãng mạn này. 

Ban đầu Cao Dương Thành không thèm để ý, không đoái hoài đến tiếng chuông ồn ào đó, tiếp tục hôn người phụ nữ trong lòng anh. 

Thế mà ai ngờ âm thanh đó vẫn không ngừng vang lên, Hoàng Ngân thực sự không thể nghe nổi nữa, cô thở mạnh, đẩy người đàn ông trên người cô ra, “Nghe điện thoại trước đi, biết đâu là bệnh viện có việc gấp.” 

Cao Dương Thành vẫn hôn chụt một cái lên môi cô, lúc này vẫn không nỡ rời ra đôi môi cô, quay đi nghe điện thoại theo thói quen.

Cuộc điện thoại là từ bệnh viện gọi đến. 

Hoàng Ngân tựa lưng trên bức tường, thở mạnh từng đợt, ánh mắt vẫn dừng lại trên khuôn mặt đẹp trai khiến người ta mê đắm của Cao Dương Thành.