Thằng bé thấy giả vờ ngủ bất thành, chỉ còn cách mở đôi mắt to xinh xắn thử thăm dò. Nó nhìn Cao Dương Thành ở phía cuối giường với vẻ mặt có chút tội lỗi.
Cao Dương Thành không nhịn nổi cười, bước về phía trước, ngồi xuống cạnh giường của bé Dương, ánh mắt trìu mến nhìn cậu bé: “Dạo này ăn ngủ ngoan chứ?”
Anh vừa nói tay vừa sờ lên trán thằng bé, sau đó nhẹ nhàng banh mắt cậu bé ra kiểm tra một lượt thật kĩ.
Đúng là bác sĩ, việc này cũng không quên giúp Dương Dương kiểm tra.
Có điều, Hoàng Ngân thích con người này của anh, làm cái gì cũng không bao giờ thể hiện lên sắc mặt, quan tâm người khác cũng không để lộ vết tích gì.
“Dương Dương ăn miếng thật là to, đợi lớn lên to khỏe rồi là có thể chăm mẹ được rồi!”
Hoàng Ngân cười thanh thản, trong lòng khó mà không cảm thấy chút chua xót.
Bé Dương vì bị bệnh tật dày vò mà cơ thể ốm yếu hơn những đứa trẻ bình thường khác, thân hình nhỏ bé gầy gò khiến cho người khác nhìn vào mà cảm thấy thương xót.
“Đỗ Hoàng Ngân.”
Đột nhiên, Dương Thành ngước đầu gọi Hoàng Ngân.
“Hử?”
Hoàng Ngân cúi đầu nhìn anh với vẻ nghi hoặc.
“Dẫn Dương Dương ra ngoài chơi một ngày đi!” anh đột nhiên đề nghị.
“Hả?”
Hoàng Ngân ngạc nhiên.
Bé Dương thì vừa nghe thấy câu này liền ngồi bật người dậy, nhìn Cao Dương Thành với ánh mắt đầy kỳ vọng.
Trong đôi mắt to tròn đen láy như đang reo mừng nhảy múa, bỗng chốc, cậu bé như nhìn thấy cả một thế giời ngoài kia với đủ màu sắc rực rỡ…Ở đó có ánh nắng, có tiếng cười, có bãi cỏ, có khu vui chơi, còn có rất nhiều những bạn nhỏ đáng yêu xinh đẹp, cậu kéo tay bọn họ, xếp thành từng vòng tròn, cười, nhảy cùng lũ trẻ, vui sướng hát lên những bài hát nhi đồng êm tai.
“Đưa Dương Dương ra ngoài chơi.”
Dương Thành nhắc lại câu nữa.
Hoàng Ngân nhìn anh có chút bối rối, lại nhìn thấy khuôn mặt đầy kỳ vọng của bé Dương, cô cắn môi, hạ giọng xuống nói với Cao Dương Thành: “Anh là bác sĩ, lẽ ra anh phải biết rõ Dương Dương tốt nhất không nên ra ngoài chứ…”
Cô có chút sốt ruột.
Nhìn ánh mắt đầy chờ mong của con trai mình, cô thực sự không nỡ lòng nào làm thằng bé thất vọng, nhưng mà, ra ngoài chơi…
Hiện tại cơ thể của Đỗ Hướng Dương thậm chí còn yếu hơn cả trẻ sơ sinh, sơ ý một chút, bị nhiễm khuẩn, vậy thì Dương Dương thật sự sẽ…
Cô hoàn toàn không dám đưa thằng bé ra ngoài để gặp phải mối nguy hiểm này.
Nhưng mà, Dương Dương cũng đã ở bệnh viện đến gần một năm rồi, lại chưa hề được nhìn thấy thế giới bên ngoài, nghĩ lại Hoàng Ngân cũng thấy mình nhẫn tâm quá.
Nhất thời cô thật sự không biết làm thế nào mới phải, chỉ còn biết mím môi, không còn chủ ý nữa.
“Đừng làm khó mình nữa.”
Không biết từ lúc nào, Cao Dương Thành đã đứng dậy trước mặt cô, đưa tay ra tách đôi môi đang mím chặt của cô.
Hoàng Ngân ngây người ra, với sự nhẹ nhàng bất ngờ này, có chút ngơ ngác, khuôn mắt hơi đỏ lên, nhìn ánh mắt đầy tò mò giống như một đứa bé đang liếc nhìn con trai cô, mặt cô càng đỏ hơn.
“Tin tôi đi, tôi là bác sĩ mà! Dắt Dương Dương ra ngoài chơi còn tốt bằng mười ngày ở trong bệnh viện uống thuốc ấy chứ! Môi trường có thể ảnh hưởng đến tích cực của một người, môi trường tích cực sẽ mang đến cho sự sống một hi vọng mà người ta không thể nào nghĩ tới, còn thuốc thang chẳng qua chỉ là đang duy trì năng lượng cơ thể của nó mà thôi! Tuy rằng môi trường tích cực này không thể trị dứt điểm căn bệnh của thằng bé, nhưng em phải tin sự hi vọng đó ở trong thâm tâm một người là một thứ năng lượng to lớn! Thứ năng lượng đó đủ để làm giảm bệnh tình, kéo dài sự sống...”
Nhưng không thể không nói, lời của anh ấy quả thực có lý.
Một người nếu như mỗi ngày đều sống trong môi trường bi ai giống như trong bệnh viện này, vậy thì người đó sẽ tiêu cực hơn nhiều so với muôn vàn người sống ở thế giới ngoài kia, thái độ với cuộc sống sẽ càng tiêu cực hơn!
“Ngày mai nhé! Mai là cuối tuần, tôi đi cùng hai người.”
Cao Dương Thành lại ngồi xuống giường của thằng bé, nựng yêu đầu mũi đáng yêu của thằng bé.
Hoàng Ngân ngây ra, “Vậy được chứ? Có làm phiền anh quá không?”
Cô đã có chút e ngại.
“Tôi mà không đi, liệu em một mình đi ổn không?”
Cao Dương Thành liếc nhìn cánh tay bị gãy của cô, “Có tôi là một bác sĩ đi cùng, em sẽ yên tâm hơn.”
Đúng thật là!
Hoàng Ngân nở nụ cười, “Cảm ơn anh, bác sĩ Cao.”
“Mẹ ơi mẹ, chúng ta sẽ đi đâu?”
Thằng bé phấn khích hỏi Hoàng Ngân.
Cao Dương Thành xoa cái đầu nhỏ bé của thằng bé, “Đi hẹn hò.”
Hoàng Ngân trợn mắt đưa tay ra đập vào vai anh, kháng nghị, “anh đừng có mà dạy linh tinh con trai tôi, nó còn bé, không hiểu gì cả, dạy hư nó rồi anh chịu trách nhiệm đấy nhé!”
“Chịu trách nhiệm thế nào?”
Cao Dương Thành tự nhiên được đà, hỏi thẳng cô, “Chịu trách nhiệm lấy mẹ nó?”
“......”
Hoàng Ngân lẩm bẩm, “Anh mơ đi!”
Nói xong, quay người, liền ra cây nước lấy nước uống.
Lúc uống nước, khóe miệng rõ ràng vẫn đang hiện lên một niềm vui nho nhỏ.
Lúc Cao Dương Thành rời đi, Hoàng Ngân ra tiễn anh.
“Mai muốn đi đâu chơi?”
Hai người vai sát vai đi ra ngoài, Cao Dương Thành hỏi Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân lắc đầu, “Tôi không biết đi đâu cả, chỗ nhiều người lại không dám cho thằng bé đi, hơn nữa thời tiết giờ lại lạnh như vậy, em sợ thằng bé bị lạnh.”
Cao Dương Thành đang bước bỗng dừng lại, nhíu mày, chăm chú nhìn cô, thật lòng nói, “Hoàng Ngân, con trai em không yếu ớt như em nghĩ đâu.”
“Nhưng mà nó không khỏe mạnh chút nào, không phải sao?” Hoàng Ngân nói.
Cao Dương Thành nhíu mày, “Chưa biết chừng nó còn khỏe mạnh hơn em nghĩ nhiều đấy! Tuy là nó mắc bệnh, nhưng em cũng đừng có xem nó như bông hoa nuôi trong phòng kính, em như này khác gì tước đoạt đi sự lạc quan với cuộc sống mà vốn dĩ nó phải có chứ! Em đang dùng hành động của mình cho nó thấy, nó không giống với tất cả những đứa trẻ khác! Điều đó cảm giác như em mỗi ngày nhắc nhở bên tai nó, nó là một bệnh nhân, hơn nữa là một người bệnh vô cùng yếu ớt, yếu tới mức giống như sắp rời khỏi thế gian này vậy! Điều này không giúp ích gì cho bệnh tình của con cả.”
Anh mãi không quên được hình ảnh bé Dương ngồi bên cạnh bể cá hỏi anh con cá nào có thể sống lâu hơn nó.
Những câu nói đó của Cao Dương Thành, khiến mắt Hoàng Ngân đỏ lên.
“Em không muốn nó có cảm giác như vậy, nhưng...em có thể làm gì đây? Em là mẹ của thằng bé, điều duy nhất mà em có thể làm được là giúp nó ở lại bên cạnh em lâu nhất có thể! Em sợ, em thực sự sợ mọi thử thách, tất cả những việc làm em mất đi con em không dám làm, vì con em nguyện vứt bỏ tất cả những gì em có, em chỉ là...chỉ đơn thuần muốn nó ở lại bên em thời gian lâu hơn chút... cho dù chỉ là một phút, một giây cũng được!!”
Hoàng Ngân nói xong thì đã khóc không thành tiếng.
Nước mắt cứ từng giọt chảy ra từ trong khóe mắt.
Cao Dương Thành giơ tay ra, xót xa ôm chặt cô vào lòng, “Xin lỗi, tôi không có ý trách em!”
Hoàng Ngân lắc đầu, nghẹn ngào nói, “Tôi biết, tôi cũng không trách những câu anh nói, anh nói đúng, là tôi nhạy cảm quá, ích kỉ quá, lại làm bé Dương mất đi hi vọng, tôi là một người không đáng mặt làm mẹ.”
Cao Dương Thành càng ôm chặt cô vào lòng hơn, đưa môi xuống, hôn lên dái tai cô, “Ngày mai chúng ta đi vào công viên tuyết chơi nhé! Ở đó có cảnh tuyết đẹp lắm! Bé Dương nhất định sẽ thích.”
“Vâng.”
Hoàng Ngân vùi đầu trong lòng anh khẽ gật đầu, “Cảm ơn anh.”
Lần đầu tiên Hoàng Ngân thấy bọn họ giống như là một gia đình......
Cũng là lần đầu tiên cô biết. Hóa ra trong một mái nhà sự dạy dỗ của một người đàn ông, một người cha quan trọng đến nhường nào!
Nếu có thể, cô hi vọng biết bao bé Dương có thể được lớn trên trên đôi vai vững chắc ấm áp của anh!
Nhưng một tương lai như vậy, Hoàng Ngân hoàn toàn không dám nghĩ tới.
Tại công viên tuyết......
Thằng bé đúng thực sự là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tuyết đẹp như vậy...
“Wow...đẹp quá đi! Chú Cao, chỗ này quả là đẹp quá ạ!”
Cao Dương Thành bế Dương Dương cho ngồi lên đôi vai vạm vỡ của anh, một bên cánh tay đưa lên, giữ chắc lấy thằng bé, từng bước tiến vào nơi sâu nhất của công viên tuyết.
Hoàng Ngân bước từng bước theo sát phía sau hai người đàn ông.
Cô ngước lên một cái đã nhìn thấy hình bóng cao to của Cao Dương Thành.
Người ta nói hình bóng của một người cha to lớn như một ngọn núi, mà đứa con lại càng giống như một dòng nước tinh khiết chảy trong lòng núi, cứ thế êm đềm chảy, tưới mát cả lòng núi.
Trước mặt, thằng bé cúi thấp đầu, sát gần đỉnh đầu của người cha, nói những lời thì thầm vào tai, hai người như đang nói thì thầm với nhau điều gì.
Sau đó thì nghe thấy tiếng cười “haha” của cậu bé vọng lại từ một nơi không xa.
Bỗng chốc, khóe mắt của Hoàng Ngân bỗng ngấn nước.
Tình cha con, liệu rằng có phải là như thế này?
Hoàng Ngân đứng ngơ ngẩn trên mặt đất, nhìn theo cảnh trước mặt có chút mải mê......
Nếu như có thể, cô hi vọng biết bao thời gian sẽ dừng lại ở giờ phút này, còn cảnh tượng ấm áp này sẽ trở thành vĩnh hằng.
“Mẹ, sao mẹ không đi thế!”
Đột nhiên, thằng bé quay cái đầu nhỏ lại, gọi Hoàng Ngân.
Cao Dương Thành cũng quay người lại theo, sâu thẳm nhìn theo Hoàng Ngân đang ngấn lệ đứng trên tuyết trắng muốt ở đằng sau.
Hoàng Ngân vội vàng lau nước mắt, nở nụ cười, vội chạy theo hai người họ, “Đến đây!”
Mới chỉ bước đến bên cạnh Cao Dương Thành, cô tự nhiên thấy ấm ở vùng eo, cánh tay của Cao Dương Thành đã ôm chặt lấy eo cô.
Hoàng Ngân ngẩng đầu nhìn anh, vỗ nhẹ tay lên cánh tay đang đặt trên eo cô, “Này...”
“Yên phận chút đi!”
Trong giọng nói của Cao Dương Thành tràn đầy vẻ độc chiếm.
Hoàng Ngân bĩu môi, cũng chỉ còn cách ngoan ngoãn đi sát theo anh, lại thấy anh hạ giọng hỏi cô, “Vừa rồi sao lại khóc?”
Hoàng Ngân ngây người ra mới trả lời, lần đầu tiên thấy Dương Dương vui vẻ như vậy, em cảm động, cảm ơn anh.”
Hoàng Ngân ngẩng đầu cảm ơn anh một cách đầy chân thành.
Cao Dương Thành trầm lặng, không nói nữa, chỉ còn thấy cánh tay dùng lực ôm eo Hoàng Ngân mạnh hơn.
Thằng bé ngồi trên vai nhìn thấy hai người họ, càng cười rạng rỡ hơn.
Ánh nắng ban mai vàng óng xen qua rừng cây chiếu ra đủ màu sắc, chiếu lên trên một gia đình đang quây quần bên nhau, giống như mạ lên cho bọn họ một lớp vàng óng ánh ấm áp.
Hương thơm của hoa ngọt ngào tinh khiết, lan tỏa ra rừng cây tĩnh mịch lãng mạn, đi vào lòng người, đẹp đến ngọt ngào.
....................................................
Trong sân trượt băng
Hoàng Ngân giương cánh tay ra, giẫm trên giày trượt băng, cưỡi gió, đón lấy hương thơm ngào ngạt hương hoa của gió đông, xoay tròn thân hình yêu kiều xinh đẹp, thỏa sức nhảy múa trên nền băng tuyết trắng.
Khuôn mặt tinh khôi, thuần khiết giống như tiên nữ mới giáng trần, tiếng cười êm tai như tiếng bạc giống như một giai điệu âm thanh của thiên nhiên, bao phủ cả sân trượt băng, luồn lách cả vào trong lòng của Cao Dương Thành.
Thân hình kiều diễm dịu dàng như làn gió, từng đợt lượn qua người anh, cuốn lấy hương thơm dịu nhẹ của hoa, lướt qua mũi Cao Dương Thành, đã ru ngủ tâm hồn của anh.
Anh không kìm nổi lòng giơ tay ra, chặn đứng Hoàng Ngân đang bay lượn lại gần.
Vòng eo bỗng chốc bị anh giữ lại, Hoàng Ngân chớp mắt cười, để lộ ra hàm răng trắng muốt, “Làm gì? Anh muốn đến chơi cùng em không?”
Nụ cười thuần khiết trên môi cô đó, thơ ngây rạng rỡ, đôi mắt cong cong như vầng trăng non đó, sáng rực như ngàn ngôi sao sáng lấp lánh, làm cho người ta chỉ có nhìn thôi cũng thấy siêu lòng.
Đôi mắt cháy rực của Cao Dương Thành chỉ nhìn chằm chằm vào cô, thở nhẹ, ngực ưỡn lên, “Em đang dụ dỗ tôi?”
“Hả?”
Hoàng Ngân ngây người.
Đôi mắt đẹp long lanh đang nhấp nháy, nhưng sau đó bình thường lại, đỏ mặt, lườm anh, lại liếc một cái Cao Dương Thành bên cạnh đang chăm chú sát môi gần khuôn mặt cô, cô xấu hổ đẩy ngực Cao Dương Thành ra, “Mau bỏ tôi ra.”