Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 107: Vào phòng phẫu thuật




Tuy bác sĩ nói cơ thể của cô vẫn phải nghỉ ngơi một thời gian, nhưng cô đâu có thời gian nằm viện chứ! Hơn nữa bây giờ cơ thể cô đã gần như khỏe lại, chỉ là cánh tay còn bó thạch cao mà thôi, nhưng những thứ này cũng không đáng ngại. 

“Được ạ!” Thằng bé rất vui vẻ trong điện thoại. 

“Dương Dương ngoan ngoãn uống thuốc trước, đợi bà ngoại xuống bàn mổ, mẹ sẽ gọi lại cho con, được không?” 

“Vâng!” 

Cúp điện thoại, Hoàng Ngân tựa đầu vào chiếc gối mềm mại, phút chốc đã cảm thấy hơi buồn ngủ. 

Rõ ràng vừa mới tỉnh không lâu, bây giờ lại có chút buồn ngủ, gần đây có vẻ cô thực sự rất dễ mệt mỏi, cũng không biết có phải do bị thương hay không. 

Vì vậy cô bèn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, yên tâm đợi Cao Dương Thành tới gọi mình. 

Quả nhiên, khoảng nửa tiếng trước khi Trần Lan vào phòng phẫu thuật, Cao Dương Thành đưa Hoàng Ngân ra khỏi phòng bệnh, nhưng không đi thẳng tới phòng bệnh của Trần Lan, mà đưa cô đến phòng phẫu thuật. 

Cao Dương Thành bước vào phòng trung gian ngoài phòng phẫu thuật, vừa quay đầu lại đã phát hiện Hoàng Ngân vẫn mặc đồ bệnh nhân đứng ở cửa nhìn anh. 

“Vào đây.” 

Anh xoay người lại, vẫy tay với Hoàng Ngân. 

Hoàng Ngân kinh ngạc, chỉ vào mũi mình: “Tôi có thể vào sao?” 

Cao Dương Thành không nói gì, chỉ nhìn cô. 

Hoàng Ngân tò mò thò đầu nhìn vào trong, lại liếc mắt nhìn Cao Dương Thành trước mặt, lúc này mới bước vào một cách thận trọng, đi theo phía sau Cao Dương Thành vào trong. 

“Ồ, anh không biết trong mắt người thường như chúng tôi, bác sĩ trong phòng phẫu thuật như các anh thần kỳ như thế nào đâu! Chậc chậc... Điều kiện thiết bị trong bệnh viện của các anh thực sự rất tốt, ngay cả phòng phẫu thuật cũng sang trọng như thế này.” 

Hoàng Ngân như người quê mùa mới lên phố, tò mò nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, quan sát một lượt phòng phẫu thuật. 

“Bác sĩ Cao.” 

Vừa vào phòng trung gian, y tá trước bàn mổ vội đứng lên chào hỏi Cao Dương Thành chào hỏi, đưa bộ trang phục vô khuẩn cho anh, lại đưa một bộ cho Hoàng Ngân. 

Hoàng Ngân vội đón lấy: “Cảm ơn.” 

Cô vẫn có chút không chắc chắn nhìn bọn họ: “Tôi thực sự có thể vào ư?” 

Y tá kia mỉm cười: “Có thể, lãnh đạo cấp trên đã phê duyệt.” 

Hoàng Ngân ngạc nhiên, nhìn Cao Dương Thành đang cầm trang phục vô khuẩn chuẩn bị vào trong, cô vội vàng đưa tay phải nắm lấy khuỷu tay của anh. 

“Vì chuyện của tôi mà phải làm phiền anh đi tìm lãnh đạo, thật ngại quá!” 

Sớm biết phiền phức như vậy, Hoàng Ngân đã không tùy hứng như thế. 

“Đây chỉ là món quà tôi báo đáp cô.” 

Hoàng Ngân đỏ mặt, thầm chửi một câu: “Lưu manh.” 

“Vào trong thôi.” 

Cao Dương Thành không để ý đến câu mắng của cô. 

Hoàng Ngân vội vàng đuổi kịp theo sau. 

“Rửa tay khử trùng trước.” 

Cao Dương Thành đưa cô vào phòng khử trùng. 

Trong phòng khử trùng có hai bồn rửa sạch sẽ láng bóng, trước bồn rửa là một tấm kính thủy tinh lớn, trong tấm kính phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn tò mò của Hoàng Ngân và khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc mà cực kỳ đẹp trai của Cao Dương Thành. 

Lúc này, anh đang cúi đầu, nghiêm túc dùng dung dịch khử trùng chuyên dụng để rửa sạch hai tay của mình, thấy Hoàng Ngân không nhúc nhích, anh mới lên tiếng nhắc nhở cô: “Rửa tay.” 

“À.” 

Hoàng Ngân ngoan ngoãn đưa tay phải ra, đặt dưới vòi nước cảm ứng, tiếng nước “róc rách”, dòng nước sạch ấm áp chảy ra từ vòi. 

“Cô có muốn tôi nặn giúp cô một ít dung dịch khử trùng không?” 

Hoàng Ngân bất lực nhìn anh bên cạnh. 

Cao Dương Thành cũng không nói gì, chỉ cầm dung dịch khử trùng, nặn một ít vào lòng bàn tay của cô, nắm bàn tay nhỏ bé của cô xoa bóp chà chà như không có chuyện gì xảy ra. 

Lực giữa những ngón tay của anh không mạnh, thậm chí có thể coi là dịu dàng. 

Ngón tay mềm mại xoa bàn tay của cô, nhẹ nhàng như có như không ấn xuống kẽ hở ngón tay. 

Hoàng Ngân thích cảm giác này, thậm chí mê mẩn động tác nhẹ nhàng xoa bóp trong lòng bàn tay, tựa như đang gãi ngực cô, khiến cô tê dại lơ đễnh một lúc lâu. 

“Tay đã khử trùng đừng để lung tung, giơ lên ngực, không thể đụng vào bất cứ thứ gì, biết chưa?” 

Hoàn tất khử trùng cho Hoàng Ngân, Cao Dương Thành cẩn thận dặn dò cô tất cả những điều cần chú ý. 

“Ừ.” 

Hoàng Ngân ngoan ngoãn gật đầu. 

Y tá đặc biệt Lâm đến giúp bọn họ mặc trang phục vô khuẩn. 

“Tất cả bác sĩ đều đã đến chưa?” Cao Dương Thành hỏi Lâm. 

“Đã đến rồi, đều đang chờ trong phòng phẫu thuật.” 

“Tốt, đi thôi.” 

Lời nói cuối cùng này, Cao Dương Thành nhìn Hoàng Ngân nói. 

... 

Trước khi phẫu thuật... 

Cao Dương Thành bọc bao tay đã khử trùng của anh vào màng nilon mỏng trước, sau đó xoa một lớp bột talc trong lòng bàn tay, xoa đều từng ngón tay, cả lòng bàn tay và mu bàn tay rồi mới mang bao tay cao su vô khuẩn vào. 

Hoàng Ngân bừng tỉnh, anh dị ứng với cao su nên phải có thêm một lớp bao tay nilon trước khi mang bao tay cao su vào. 

Động tác của anh cực kỳ cẩn thận, lúc mang bao tay, ngón tay cầm phần lật gấp của miệng bao tay, không hề để ngón tay của mình tiếp xúc với phía ngoài của bao tay, sợ bao tay nhiễm vi khuẩn. 

Sau đó lại dùng nước muối sinh lí rửa sạch bột talc ngoài bao tay. 

Sau khi làm xong một loạt công việc, Hoàng Ngân thở phào một hơi thay anh, nhịn không được cảm thán một cách bội phục: “Mọi người làm bác sĩ thực sự không dễ dàng!” 

“Đi thôi, vào trong.” 

Cao Dương Thành đặt hai tay vào túi đặc chế, bước vào phòng phẫu thuật. 

Hoàng Ngân vội vàng đuổi kịp. 

Cao Dương Thành dùng chân đạp bàn đạp điều khiển dưới cửa phòng phẫu thuật, cửa tự động mở ra. 

Hoàng Ngân lần đầu tiên vào phòng phẫu thuật, nhìn thấy cảnh tượng này, cô thực sự giống một đứa trẻ hiếu kỳ, cái gì cũng mới mẻ với cô, cảm xúc căng thẳng lúc nãy đã dịu đi nhiều. 

“Ồ! Người tới là ai đây?” 

Hoàng Ngân vừa mới đi vào đã nghe thấy Vũ Phong đang kinh ngạc gọi cô. 

Anh ta nhìn Hoàng Ngân một cách mờ ám, lại liếc nhìn Cao Dương Thành đang đi về phía anh ta, dùng cánh tay huých vào anh, cười nói: “Lão nhị, cậu quá đáng lắm, làm phẫu thuật cậu cũng không quên yêu đương!” 

Gương mặt của Hoàng Ngân bỗng đỏ bừng, vội vàng giải thích thay anh: “Là tôi đòi bác sĩ Cao đưa tôi vào, tôi muốn nhìn mẹ tôi một chút.” 

Cao Dương Thành giương mắt nhìn Hoàng Ngân, không nói gì. 

“Bây giờ dì ấy đang nằm ở phòng gây tê bên cạnh, cô yên tâm đi! Có lão nhị ở đây, dì nhất định sẽ ổn thôi.” Vũ Phong khoác vai Hoàng Ngân, trấn an cô. 

Hoàng Ngân đáp lại anh một nụ cười. 

Cao Dương Thành nhìn chằm chằm Vũ Phong, Vũ Phong mới chợt hiểu ra, vội rút tay ra khỏi vai của Hoàng Ngân một cách không vui, buồn cười phản đối: “Lão nhị, cậu hẹp hòi quá đi, Hoàng Ngân cũng không phải kim cương vàng ròng, cậu cho rằng chạm vào sẽ mòn chắc?” 

Cao Dương Thành nhếch mép cười nhạt, lại im lặng không lên tiếng. 

Hoàng Ngân bật cười, ánh mắt nhìn thoáng qua Cao Dương Thành đối diện cách đó không xa, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô. 

Trong đôi mắt cấp bách ấy hình như có hơi nóng lại dâng cao, thiêu đốt cơ thể Hoàng Ngân, gần như khiến cô bị bỏng. 

Hoàng Ngân bỗng nhiên nhớ lại tất cả những gì vừa xảy ra trong phòng bệnh, khuôn mặt cô nóng lên, trái tim chậm mất một nhịp, vội vàng dời ánh mắt đi, không dám nhìn anh nhiều hơn nữa. 

Lại không biết Cao Dương Thành đã đến bên cạnh cô từ lúc nào, thân hình cao một mét tám mươi tám như một bức tường đá cao lớn chặn lại, bao phủ đè lên cô. 

Hoàng Ngân giương mắt nhìn anh, cặp mi dày ngẩn ngơ chớp nhẹ, trái tim đập “thình thịch” không ngừng. 

Chỉ nghe Cao Dương Thành đang nói với cô: “Lát nữa cô sẽ ngồi ngoài vòng tròn này để xem, trong vòng tròn là khu cấm, ngoại trừ nhân viên y tế ra thì bất cứ ai cũng không được đi vào. Hiểu không?” 

Cao Dương Thành chỉ vào vòng tròn màu trắng trên chân bọn họ. 

“Được.” 

Hoàng Ngân ngoan ngoãn gật đầu: “Anh yên tâm, tôi sẽ không đi vào.” 

“Ừ.” Cao Dương Thành trầm ngâm gật đầu, vừa chỉ vào màn hình hiển thị trước mặt cô cách đó không xa: “Lát nữa phẫu thuật cho dì Trần, màn hình này sẽ hiển thị cả quá trình phẫu thuật, cô có thể xem ở đây.” 

“Được...” 

“Nếu cảm thấy hình ảnh quá đẫm máu thì đừng xem.” 

Có vẻ anh vẫn có chút không yên lòng, lại dặn dò một câu. 

“Được.” 

Hoàng Ngân nở nụ cười nhẹ nhàng, cô thích sự quan tâm giả vờ lơ đãng này của anh. 

“Bác sĩ Cao, anh cũng đừng căng thẳng.” 

Hoàng Ngân không thể cầm tay anh, chỉ có thể kéo khuỷu tay của anh coi như khích lệ, ngẩng đầu nhìn anh: “Cố gắng lên!” 

Cô nắm chặt tay, làm động tác tay cố lên với anh. 

Nhưng không ngờ, Cao Dương Thành vừa cúi đầu in một nụ hôn nóng bỏng bên vành tai của Hoàng Ngân. 

Nhất thời, cả khuôn mặt của Hoàng Ngân như ngọn lửa đang thiêu đốt, đỏ dần từ vành tai lan ra, mãi đến khi chiếm lĩnh hết mỗi một tấc da thịt trên khuôn mặt của cô. 

“Đây mới là sự khích lệ thực tế.” 

Cao Dương Thành nói như lẽ đương nhiên, sau đó không hề dừng lại mà xoay người vào trong vòng tròn, đi về phía bàn mổ. 

Vũ Phong và tất cả bác sĩ trợ lý đều ở bên đó huýt sáo một cách mờ ám. 

“Ây dô, có vài người không xong rồi! Áp lực của ca phẫu thuật này lớn quá đi! Lão nhị, phỏng vấn một chút, cảm giác phẫu thuật cho mẹ vợ của mình thế nào? Có căng thẳng hay không?” 

Nghe Vũ Phong pha trò, Cao Dương Thành lạnh như băng liếc nhìn anh ta: “Tôi thực sự nên để cậu nằm trên bàn mổ, khâu cái miệng của cậu lại!” 

“Tôi ủng hộ!” Hoàng Ngân đồng ý gật đầu. 

Vũ Phong trêu đùa, khoa trương cùng cái khác thầy thuốc nói: “Nhìn đi, nhìn đi! Nguy rồi, phu xướng phụ tùy kìa! Hai vợ chồng hợp lực tấn công tôi!” 

Vũ Phong vừa nói xong, phút chốc, cửa phòng phẫu thuật được mở ra, hai y tá đẩy Trần Lan đang hôn mê vào. 

“Mẹ...” 

Hoàng Ngân thu ý cười, vội vàng tiến đến bên giường, nhìn mẹ đang nằm trên giường, cả trái tim cô như bị bóp chặt. 

Tay phải nắm chặt bàn tay lạnh băng của mẹ, thử truyền toàn bộ hơi ấm trong lòng bàn tay của cô cho bà: “Mẹ, lát nữa mẹ nhất định phải kiên nhẫn một chút! Mẹ yên tâm, bác sĩ Cao sẽ dốc sức giúp mẹ, vì thế mẹ nhất thiết đừng căng thẳng, cũng đừng áp lực, Hoàng Ngân luôn ở bên cạnh mẹ!” 

Hoàng Ngân không biết mẹ đang hôn mê có nghe thấy những lời cô nói hay không, nhưng cô tin, mẹ nhất định có thể cảm nhận được sự khích lệ của cô 

Từ trước đến nay mẹ luôn là người phụ nữ kiên cường! Mẹ nhất định có thể vượt qua chút đau đớn này! 

“Nào, cô Đỗ, phiền cô tránh ra trước.” 

Cô y tá ý bảo Hoàng Ngân tránh ra. 

“Xin lỗi, xin lỗi...” 

Hoàng Ngân vội vàng buông tay của mẹ, tự giác nghiêng người, không hề vướng chân vướng tay. 

Trần Lan được bác sĩ và y tá đặt lên bàn mổ, sau đó một miếng vải ngăn cách Trần Lan, nhìn từ phía Hoàng Ngân cũng chỉ có thể nhìn thấy mẹ đang ngủ ở phía dưới vải bạt, mà trên đỉnh đầu của bà có một số máy móc. 

Cao Dương Thành là bác sĩ phẫu thuật chính, vẻ mặt nghiêm túc đứng trước kính hiển vi. 

Ngọn đèn trắng mạnh mẽ chiếu xuống trên đỉnh đầu của anh, ngũ quan anh tuấn tranh sáng tranh tối trong ánh sáng khiến những đường nét tinh tế của anh càng tăng thêm độ đẹp trai và góc cạnh. 

Quả nhiên, sự quyến rũ của người đàn ông nghiêm túc luôn không thể chống lại. 

Anh mang khẩu trang, dường như cảm thấy Hoàng Ngân đang nhìn mình, anh khẽ ngẩng đầu lên trực tiếp đón lấy ánh mắt của Hoàng Ngân. 

Ánh mắt của anh sâu như nước hồ, bình tĩnh chăm chú nhìn cô... 

Khoảnh khắc đó, Hoàng Ngân như nhìn ra vài phần yên tâm trong ánh mắt của anh, tâm trạng căng thẳng nhanh chóng dịu bớt.