Đế Vương Sủng Ái

Chương 631




Ngoài phạm vi đại trận, đã có rất nhiều binh sĩ ngã xuống, trên người họ có một ngọn lửa màu xanh đang thiêu cháy.

Lâu Thất vẫn chưa kịp nhìn kỹ, chiếc roi dài trong tay nàng lập tức cuốn tới, còn Hắc Sát Ma Kiếm của Trầm Sát vung về phía chiếc cột.

Lâu Hoan Thiên chụp lấy tay hắn: "Ngươi cũng muốn lấy mạng của Triệu Vân à?"

Tuy hắn không thân với Triệu Vân, nhưng nghe nói tên kia cũng đối xử khá tốt với tiểu muội hắn.

Lúc này, roi của Lâu Thất đã cuộn vào eo của Thiên Nhất, sau đó kéo hắn ra ngoài.

"Không ai được phép tiến vào!"

Nàng vừa nhìn thấy "Vân Phong" phiên bản Đông Phương Bất Bại điên khùng, thù cũ nợ mới đồng loạt ùa lên.

Hôm nay nàng phải liều mạng với con ả điên này!

"Lâu Thất! Hóa ra ngươi không sao hết à!"

"Vân Phong" xả tóc bù xù, đôi mắt sắp chuyển sang màu xanh lè, nhìn chằm chằm vào nàng cứ như muốn nuốt chửng cả người nàng.

"Đế Hậu!"

Trần Thập, Lâu Tín và vài người khác muốn xông vào, nhưng lại bị Trầm Sát hất ra.

Trầm Sát nói: "Không nghe thấy Đế Hậu các ngươi nói sao? Không ai được phép tiến vào." Nói xong, hắn đứng bên cạnh Lâu Thất, Lâu Hoan Thiên cũng theo vào, đứng phía bên còn lại của nàng.

"Ta không phải là ai đó, ta là ca ca của Tiểu Thất, chuyện này cũng có một phần của ta."

Lâu Thất gật đầu, không xoay đầu lại, nàng nói: "Lão đạo sĩ thối đâu?"

"Lúc nãy Vương Gia xảy ra chuyện, dùng Quỷ Thảo do vương gia tự điều chế, bây giờ đã rơi vào trạng thái nửa chết!" Nguyệt lập tức báo cáo tình hình.

Ánh mắt Lâu Thất bỗng trở nên sắc bén, nàng nhìn "Vân Phong" như thế muốn xé nát hắn ra.

"Ả điên, lần này, chúng ta phải tính cho xong thù cũ nợ mới!"

"Lâu Thất, ngươi là của ta, ngươi chiếm lấy cơ thể này, chiếm lấy thiên phú kia chỉ lãng phí mà thôi! Bị một tên nam nhân độc chiếm thì cảm thấy đời ngươi viên mãn rồi? Cuộc đời của ngươi phải luôn vây quanh hắn sao? Ngươi có biết với cơ thể này của người, với thiên phú của ngươi, có thể làm gì không? Đến đây! Lâu Thất! Ta và ngươi có thể cùng chấp chưởng thiên hạ! Đến lúc đó, ngươi muốn ngủ với bao nhiêu mỹ nam tử cũng được!"

"Đi chết đi!"

Trầm Sát nghe xong liền phẫn nộ, hắn vung kiếm lên chém xuống.

Cho dù là Vân Phong, thì cũng phải đánh nửa sống nửa chết rồi hẵn nói.

"Trong xe của Tam hoàng thúc có một thứ, dùng để chùi kiếm! Còn nữa, cho muội ngâm roi!" Lâu Hoan Thiên kêu lên: "Người ở bên ngoài, vứt chiếc bình màu đen trên xe vào đây!"

"Vân Phong" nghe thấy thế lập tức muốn ngăn cản, nhưng Trầm Sát nào để hắn làm thế? Hắc Sát Ma Kiếm nổi sát khí cuồn cuộn, sát khí được vung ra như một rồng vượt biển đen, vừa chi chít vừa mang theo khí thế bức người, ùa về phía "Vân Phong."

Trong nhất thời, "Vân Phong" cũng rơi vào cảnh luống cuống tay chân.

Lâu Thất xảo quyệt không kém, cơ thể nàng như lươn, thỉnh thoảng lại lượn qua lượn lại giữa Trầm Sát và Lâu Hoan Thiên, bởi vì "Vân Phong" muốn giữ nguyên vẹn cơ thể của nàng, nên không dám ra tay nổ cột thi cốt, chỉ có thể phẫn hận, trợn to mắt đứng nhìn.

"Lâu Thất! Ngươi điên rồi à? Ngươi ở bên hắn thì có gì hay ho chứ? Ngươi hãy đến với ta, ta sẽ giúp ngươi được trường sinh!"

"Ta nhổ nước bọt vào mặt ngươi! Ta không có hứng thú với trường sinh!" Lâu Thất phóng một nắm ngâm châm về phía hắn.

Lúc này, Hỏa la lên: "Thiếu chủ nhận lấy!"

Một chiếc bình màu đen nước ném vào, Lâu Hoan Thiên nhảy lên, bắt lấy nó, hắn không suy nghĩ nhiều, hắn xé một mảnh vải trên người, dùng nước thuốc kia thấm nướt, sau đó thoa lên hai mặt trường kiếm.

"Thất Thất, đến đây, roi của muội!"

Lâu Thất ném roi của mình qua, Lâu Hoan Thiên rưới lên roi của nàng, sau đó ném trả về cho nàng. "Muội phu, kiếm!"

"Ngươi mới tiện!" Trầm Sát lạnh lùng đáp lời, hắn nói với Lâu Hoan Thiên: "Ném qua đây, ngươi không thể đụng vào Ẩm Huyết Kiếm của bổn Đế Quân."

Hiện tại Ẩm Huyết Kiếm được hắn dùng để thi triển Hắc Sát Ma Kiếm, sát ý trong kiếm hồn dâng lên mức vô hạn, chỉ có hắn mới có thể khống chế được.

"Các ngươi xem ta không tồn tại à?"

"Vân Phong" đã ngửi thấy mùi vị của thứ nước thuốc kia, dù thế nào cũng cảm thấy hơi bất an, hắn nhìn chằm chằm vào chiếc bình màu đen mà Lâu Hoan Thiên đang ném về phía Trầm Sát, hắn búng tay định bắn khí ra phá bể chiếc bình.

Lâu Thất đã vung Roi Thí Hồn lên cuộn vào cổ tay hắn. "Chẳng phải ngươi muốn đối phó ta sao? Ta ở đây này, đến đây!"

Lúc này, Hồn thần binh của roi Thí Hồn dường như cũng trở nên hưng phấn hơn, giúp nàng sử dụng càng thêm linh hoạt, chỉ cần cổ tay khẽ cử động, roi đã quấn lấy cổ tay của "Vân Phong", nàng kéo mạnh về, tay hắn cũng bị kéo theo, khí lực được búng ta bắn hụt vào cột đá, chiếc cột kia ầm mộ tiếng, đổ nát tan tành, suýt chút nữa đã đập xuống đầu Lâu Hoan Thiên.

Lâu Hoan Thiên lập tức nhảy ra, hắn thấy tay "Vân Phong" đang bị Lâu Thất quấn lấy, hắn lập tức đâm kiếm vào vai hắn. Cùng lúc đó, Trầm Sát cũng đã thoa thuốc lên Ẩm Huyết Kiếm xong, ngay cả kiếm quang cũng chuyển thành màu đen, Trầm Sát đâm kiếm vào bên vai còn lại của "Vân Phong".

Ba người ra tay cùng một lúc.

"Vân Phong" giãy giụa điên cuồng, nhưng Roi Thí Hồn càng ngày càng siết chặt cổ tay của hắn, sát khí màu đen của Ẩm Huyết Kiếm khiến thể xác và con tim hắn run lên.

Kiếm khí của Lâu Hoan Thiên cũng chứa sát khí vô hạn.

Trên binh khí của họ có một thứ làm hắn cảm thấy khiếp sợ.

Phụt.

Ẩm Huyết Kiếm của Trầm Sát đâm trúng vai hắn, có một luồng khói màu xanh lục phun ra từ miệng vết thương của hắn.

"A!"

Một giọng nữ vang lên, họ có thể nhìn thấy cơ thể của Vân Phong bỗng nhiên trở nên mơ hồ, cứ như có một chiếc bóng chồng lên người hắn.

Hắn để lộ ra vẻ mặt đau khổ.

Lâu Thất cắn môi, đột nhiên hét lên: "Vân Phong! Vân Phong! Vân Phong! Ép ả ta ra cũng phải dựa vào ý chí của ngươi! Ngươi không được từ bỏ, nếu không dù ngươi có chết ta cũng sẽ băm nát ngươi ra cho U U ăn!"

Cứ như đáp lại lời của nàng, một bóng dáng màu bạc tím chạy tới, nhảy phóc lên đầu Vân Phong, U U kêu hai tiếng, nó há miệng, cắn xuống đỉnh đầu của hắn.

"U U!" Lâu Thất la lên, nhưng U U không cắn hết nguyên hàm răng xuống, mà chỉ đâm một lỗ nhỏ, sau đó nó nhìn về phía Trầm Sát, kêu hai tiếng, ánh mắt vừa tròn vừa sáng, nó nhìn chiếc bình màu đen trong tay hắn.

Trầm Sát bỗng nhiên hiểu ý của nó, lập tức nhón chân lên, sau đó bay lên giữa không trung đổ phần nước thuốc còn lại lên đỉnh đầu của Vân Phong.

Tiếng xèo xèo vang lên, tuy U U né đi rất nhanh, nhưng vẫn bị bắn một ít nước thuốc lên người, có vài nhúm lông trên người nó dính lại vào nhau. Mặt mày nó nhăn nhúm lại, "U U!"

Tổn hại đến nhan sắc của hồ ly! Tổn hại đến nhan sắc của hồ ly!

"A!"

Vân Phong hét lên thảm thiết.

Lâu Thất thấy thế, lập tức chạy quanh hắn hai vòng, dùng roi Thí Hồn quấn chặt người hắn.

Cơ thể Vân Phong lúc rõ ràng lúc mơ hồ, mơ hồ rồi lại rõ ràng, tiếng hét có khi là của nam cũng có khi là của nữ, nhìn vào khiến người ta cảm thấy vô cùng hoảng loạn.

Những người đứng bên ngoài theo dõi sát sao, con tim như thắt lại.

Lúc này, một tay Lâu Thất âm thầm sờ vào eo, một tay khác bắt quyết với tốc độ nhanh chưa từng thấy.

"Lâu Thất..."

Giọng của Vân Phong vọng ra một cách rất yếu ớt, ánh mắt hắn dần trở nên rõ nét, nhìn thẳng về hướng Lâu Thất: "Chung quy cũng phải có một linh hồn trói chặt lấy ả ta, không cho ả ta chạy thoát. Lâu Thất, có thể quen biết cô, ta rất vui."

Lâu Thất nghe thấy câu nói này của Vân Phong, nàng bỗng nảy lên dự cảm chẳng lành, hắn dường như đang để lại di ngôn.

Phải có một linh hồn trói chặt ả điên này? Ý là hắn muốn đồng vu quy tận với ả ta sao?

Lâu Thất nhanh chóng kết một quyết vô cùng phức tạp, nên không thể phân tâm trả lời hắn. Bỗng nhiên nàng nghe thấy Trầm Sát nói một câu rất lạnh lùng: "Nếu ngươi chết rồi, bổn Đế Quân sẽ kêu nàng ấy nghĩ cách xóa sạch mọi ký ức liên quan đến ngươi."

Quá tàn nhẫn.

Giọng của Triệu Vân bỗng nhiên vang lên: "Trầm Sát ngươi có cần tuyệt tình thế không? Rõ ràng ngươi biết thứ mà tên ngốc Vân Phong này muốn có không nhiều mà!"

"Bổn Đế Quân càng vui khi tuyệt tình hơn một chút nữa, bổn Đế Quân sẽ nghiền xương cốt hắn thành tro, sau đó rắc xuống biển."

Ngay cả U U cũng không đồng ý, vì U U muốn đi theo Lâu Thất.

"Thật sự muốn học một câu "đệch"". Sắc mặt Triệu Vân trắng bệch, hắn nhìn họ, ánh măt lóe lên sự quyết đoán. "Thôi vậy, ta đấu với tên ngốc này hai mươi mấy năm rồi, đấu thêm một lần cuối vậy! Hắn muốn hy sinh vì một nữ nhân, ta cứ muốn tranh giành với hắn đấy."

Vừa nói xong, cả người hắn lại giãy giụa một cách điên cuồng, sắc mặt không ngừng biến hóa, Roi Thí Hồn càng siết càng chặt, đột nhiên, hai chiếc bóng mờ ảo bay ra từ đỉnh đầu, nhìn không rõ dung mạo, nhưng có thể nhìn rõ chiếc bóng cao lớn hơn đang quấn chặt lấy chiếc bóng còn lại.

"Thí Hồn! Phá!"

Cuối cùng Lâu Thất cũng đã kết được thủ quyết, một chiếc lưới vô hình khổng lồ trùm xuống hai chiếc bóng kia, sau đó siết chặt, siết chặt nữa.

Một tay nàng kéo Trầm Sát, tay kia kéo Lâu Hoan Thiên, "Mau bắt lấy Vân Phong!"

Lâu Hoan Thiên bắt lấy Vân Phong, bốn người nhanh chóng lùi về sau.

"Ầm!"

Một tiếng nổ cực lớn vang lên, làm chấn động đến tất cả những cột đá, cả đại trận nổ tung, bao gồm cả những hài cốt còn lại bên trong, sau khi nổ tung, ngọn lửa màu lam cùng bùng lên.

Một chiếc hố khổng lồ xuất hiện, lún dần xuống đất.

"Mau lùi lại!" Trầm Sát quát lên, tất cả mọi người đều nhanh chóng lùi ra ngoài cung.

Ầm Ầm Ầm!

Có thể dưới cung điện này vốn đã có cơ quan hay thuốc nổ gì đó, vừa mới nổ một cái, những tiếng nổ khác vang lên liên tiếp.

Bụi phủ đầy trời.

Khói bay nồng nặc.

Hoàng cung Hách Liên hoa lệ tinh xảo bị hủy trong phút chốc.

Bên ngoài hoàng cung, Trầm Sát ôm Lâu Thất, dẫn theo tất cả mọi người nhìn tòa cung điện vốn đã mục nát từ lâu đổ sập xuống, trong lòng cảm thấy phức tạp khó miêu tả được bằng lời.

Mọi việc đều xong xuôi rồi.

Cuối cùng, họ thắng rồi ư?

"Chúng ta thắng rồi!"

Có người không kiềm nén được sự hưng phấn, niềm vui này bỗng chốc lan tỏa ra, đại quân ở bên ngoài reo hô rung trời.

"Đế Quân, Đế Hậu, mau đến xem vương gia và Ưng, cả Khánh Tiên nữa!" Trong lòng Nguyệt và những người khác vẫn cảm thấy nặng nề. Họ thắng rồi, nhưng cái giá phải bỏ ra quá lớn...

Lâu Thất ôm U U, bước về phía ba người được sắp xếp nằm trong cùng một chiếc xe ngựa. Họ nằm song song với nhau, cả người lão đạo sĩ thối cứng đờ, không có ý thức, toàn thân Ưng đầy máu, hơi thở yếu ớt, thảm nhất là Khánh Tiên, làm gì còn nhìn ra cô ấy là Khánh Tiên nữa?

Lâu Thất rơm rớm nước mắt.

Trầm Sát ôm chặt lấy Lâu Thất: "Không khóc, chúng ta nghĩ cách, nhất định có thể cứu được họ!"

"Vâng!" Lâu Thất gật đầu rất mạnh.