Đế Vương Sủng Ái

Chương 572




Lâu Thất nhẹ nhàng kéo tay áo Trầm Sát, thấp giọng nói: "Này, chàng chắc chắn thứ này chính là..."

Trầm Sát hơi lắc đầu: "Bổn Đế Quân không chắc chắn, nhưng, đồ trong đây, nếu bổn Đế Quân không lấy được thì người khác cũng đừng hòng lấy."

Thật là...

"Ngươi cũng quá tự cao đấy." Thanh Y tức giận quát.

Trầm Sát ngay cả một ánh mắt cũng lười cho, giống như tư cách để hắn thưởng một ánh mắt, một câu nói thì Thanh Y cũng không có vậy. Không thể không nói, Trầm Sát bây giờ đã mạnh hơn trước đó rất nhiều. Hơn nữa trong tính cách Đế Quân trước đó thì tàn nhẫn chiếm nhiều hơn. Nếu Thanh Y nói câu này vào lúc trước thì chắc chắn hắn đã không nói nhiều mà giết rồi.

Có điều, Thanh Y giờ đây càng tức đến xanh mặt, nếu hắn mà nói nữa thì sẽ biểu thị bản thân có chút ngang ngược, nên Hách Liên Quyết bảo hắn lui xuống.

Thanh Y căm giận lùi xuống hai bước, Hách Liên Quyết lại bước lên hai bước, cách ngọc khí tản phát ra ánh sáng như ánh trăng kia xa hơn chút, Lâu Thất phát hiện bọn họ lại không có bóng.

Phát hiện này khiến nàng cảm thấy rất kỳ lạ. Ánh sáng của ngọc khí cũng coi là sáng rõ, nhưng rất ấm áp dịu dàng, sao thì cũng phải có bóng nhạt mới đúng. Nhưng không hề có, vậy đây chắc chắn không phải ngọc khí bình thường.

Nàng khoác cánh tay Trần Sát, ngẩng đầu cười với hắn: "Chàng nói đúng, thứ này ta thích, chúng ta muốn chắc rồi."

Thanh Y trợn trắng mắt. Đúng là tức chết người, có biết gì là quy tắc người trước người sau không.

"Các ngươi..." Hách Liên Quyết đánh giá Lâu Thất, ý cười giấu trong mắt trước đó thoắt cái biến mất, sắc mặt hắn dần dần trầm xuống.

Không, không thể nào, sao có thể như thế?

Hắn nhìn thấy gì?

Lâu Thất trước đó hắn nhìn thấy là một thiếu nữ yêu kiều, xinh đẹp động lòng người, giống như một nụ hoa sắp nở, mùi hương cũng tỏa hương thơm ngắn chưa đi xa. Rõ ràng chỉ là một nụ hoa chưa được hái.

Nhưng giờ đây nụ hoa này hình như chỉ trong một đêm đã nở rộ thật to, xinh đẹp tuyệt trần, tỏa hương thơm ngát, dụ người vô cùng.

Rõ ràng là được yêu thương qua rồi.

Não hắn không chịu khống chế mà tưởng tượng ra loại hình ảnh kia, nàng quyến rũ mị hoặc, nàng xoay chuyển ngâm nga, ngọt ngào tuyệt diễm, yêu kiều như hồ ly, thậm chí là tiếng nàng khóc lóc xin tha.

Nhưng, dáng vẻ tuyệt vời đó lại không phải vì hắn.

Sự quyến rũ đó không phải vì hắn.

Sự ngọt ngào đó, hắn không nếm được.

Một loại đau đớn đột nhiên truyền tới tư từ sâu thẳm trái tim hắn. Hắn luôn tưởng mình đối với Lâu Thất chỉ được gọi là thích thôi. Suy cho cùng nàng rất đẹp, tính cách lại đặc biệt, nhưng ít nhiều trong sự yêu thích đó còn có nguyên nhân khác. Dù sao thì trên người nàng cũng có Tuyền Tâm, còn là nữ tử có hôn ước với hắn mà mẫu phi đã nói, thêm nữa nàng là "bảo bối" mà người ở đại lục Long ngâm muốn giành lấy, bởi vì những đặc biệt này của nàng, nên hắn để ý nàng cũng chẳng có gì kỳ lạ.

Nhưng bây giờ phát hiện nàng đã...

Thì đột nhiên hắn có một loại cảm giác mất mát.

Đây là cảm giác đầu tiên hắn cảm thấy từ trước đến nay.

Chẳng lẽ nữ tử này đã chiếm một vị trí lớn như thế trong tim hắn mà hắn không biết ư?

Phẫn nộ, đau đớn, không cam lòng, căm hận, các loại cảm xúc đang quấn lấy nhau trong tim hắn, khiến mặt Hách Liên Quyết trước nay vốn hờ hững lại có chút vặn vẹo.

Chuyện này thực sự quá rõ ràng, Trầm Sát đối với chuyện này luôn thích bỏ đá xuống giếng, xát muối vào vết thương người khác. Nên Trầm Sát liếc hắn ta một cái, nắm lấy tay của Lâu Thất, đưa đến bên miệng, hôn nhẹ một cái, sau đó lại cắn nhẹ, cúi đầu nhìn nàng, lúc nàng đang không hiểu gì thì đột nhiên dịu dàng hỏi một câu.

"Bé cưng, bổn Đế Quân không biết tiết chế, chắc mệt chết nàng rồi phải không? Tối xoa eo cho nàng nhé?"

Lâu Thất há mồm trợn mắt: "..."

Trời ạ.

Đế Quân à, sao chàng không đi chết đi.

Người ở đây có ai không có đủ nội lực chứ, có ai mà không nghe rõ tiếng nói nhẹ kia chứ? Trước mặt cao thủ thì đè thấp thanh âm có tác dụng gì?

Mặt Lâu Thất như bị bỏng vậy.

Về sau cứ phải thế này ư? Chuyện phu thê hai người đều phải nói cho thiên hạ đều biết phải không? Dáng vẻ ngầu của Đế Quân đâu? Xin chàng hãy dùng sự ngầu đó trong lúc này được không?

Còn có thể mặt dày thêm nữa không?

Đang muốn nhéo hắn thì tiếng gió trước mắt đột nhiên vang lên, sau đó nàng bị Trầm Sát đẩy nhẹ. Đợi nàng phản ứng được thì lại phát hiện Hách Liên Quyết ra tay công kích Trầm Sát.

Lấy sự kỹ lưỡng và giảo hoạt của Hách Liên Quyết mà hắn ta không phát hiện tu vi hiện giờ của Trầm Sát đã tăng lên sao? Theo lý mà nói, lúc này hắn ta không nên manh động mà phải thăm dò rõ tình hưống, sau đó tìm được tình thế có lợi nhất cho mình mới phải. Tại sao lại đột nhiên động thủ với Trầm Sát chứ?

Đây không phải là tìm ngược à?

Bên này Lâu Thất đang biểu thị rằng Hách Liên Quyết tìm ngược thì bên kia, Thanh Y lại âm thầm ra hiệu với thủ hạ, đám thị vệ kia lặng lẽ lại gần, muốn ngăn trước mặt nhóm người Lâu Thất. Còn Thanh Y lại nhướn người, ý đồ muốn vô thanh vô tức lại gần bàn đồ cống kia.

Nhưng khi tay hắn giơ ra muốn lấy ngọc khí thì một bàn tay thon dài nhỏ nhắn đã nắm lấy ngọc khí kia trước hắn một bước.

Hắn kinh ngạc ngẩng đầu liền nhìn thấy cả người Lâu Thất ngồi trên bàn, hai chân lắc lư, ngiêng đầu cười với hắn.

"Này, Thanh Y, trong mắt ngươi ta ngốc thế à?"

Âm thầm giở trò dưới mí mắt nàng, tưởng nàng không nhìn thấy sao?

"Tên họa thủy ngươi mau trả chìa khóa đây. Ngươi đã cướp Tuyền Tâm trong tay chúng ta rồi, giờ ngay cả chìa khóa cũng cướp. Làm người không thể quá tham lam." Thanh Y tức giận, rút kiếm đâm về phía nàng.

Lâu Thất nhẹ nhàng nhảy xuống, thân hình nghiêng đi tránh kiếm của hắn, khi các thị vệ khác muốn xông đến, Nguyệt và Hỏa sao có thể để họ đến góp vui được, vì vậy liền ngăn trước mặt họ, hai bên đánh nhau.

Lâu Thất giơ ngọc khí kia lên, nói với Thanh Y: "Ngươi có thời gian cướp thứ này với ta, không bằng xem chủ tử người nhiều vào thì hơn. Bởi vì ta sợ muộn tí nữa thì ngươi sẽ không thể nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của hắn hay nghe thấy âm thanh của hắn nữa đâu."

Thanh Y tức giận: "Lời này của ngươi có ý gì?"

"Ý là..." Lâu Thất nhàn nhã nhún vai: "Võ công của Đế Quân nhà chúng ta không phải chỉ cao hơn một tầng so với Hách Liên Quyết đâu."

Lời này có vẻ hơi khoe khoang, nhưng Trầm Sát nghe thấy lại rất thích.

"Đế Hậu coi trọng bổn Đế Quân như thế, sao bổn Đế Quân có thể cho nàng thất vọng được?" Nói xong, ngón trỏ cùng ngón giữa của tay phải hắn hợp lại thành kiếm, nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn trước mặt.

Thanh Y đã nhìn về phía bên này sau khi Lâu Thất nói xong câu kia rồi, lúc này Trầm Sát nhất thời hét lên: "Hắc Sát Ma Chỉ!"

Hách Liên Quyết đã phát hiện tu vi Trầm Sát tăng cao trước khi chiêu này được sử dụng rồi, trước đó họ còn có thể đánh ngang tay khi Trầm Sát không sử dụng Hắc Sát Ma Chỉ, nhưng ba chiêu vừa nãy, hắn đã bị ép sử dụng chín thành công lực trong chiêu thứ ba mà Trầm Sát nhìn vào còn rất nhẹ nhàng, thong dong, hình như không hề sử dụng công lực vậy.

Bây giờ lại nhìn thấy Trầm Sát thoải mái sử dụng Hắc Sát Ma Chỉ như thế, tuy trong đó không xuất hiện sát khí màu đen quanh quẩn giữa ngón tay, nhưng cảm giác lại còn đáng sợ hơn, giống như có những cơn gió vô cùng vô tận xông tới, góp lại thành một cơn bão vô cùng khủng bố vậy.

Không hình không dáng, nhưng lại khiến người ta lạnh hết tim gan.

Ánh mắt Hách Liên Quyết trầm xuống: "Cổ của ngươi giải rồi?"

"Không phải ngươi nhìn ra rồi à?"

Nói xong thì hắn cũng đã vẽ xong hình tròn, động tác chậm rãi, đánh về phía Hách Liên Quyết.

"Gia."

Thanh Y kinh ngạc hô lên, xông về phía Hách Liên Quyết, muốn lấy thân chắn sát chiêu này cho hắn ta: "Gia, mau đi!"

Hách Liên Quyết vốn muốn hất hắn ra, nhưng trong khóe mắt hắn ta lại nhìn thấy Lâu Thất đứng ở một bên, ánh mắt nàng rất bình tĩnh, tựa hồ hắn chết hay không không hề ảnh hưởng đến nàng vậy. Ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn cứ để mặc Thanh Y đứng trước mặt, thậm chí vô thức còn giơ tay tóm một thị vệ đến, ném về phía Trầm Sát. Thị vệ đó ở trong không trung lộ ra biểu tình hoảng sợ kinh ngạc, hình ảnh giống như khắc sâu vào trong não của Hách Liên Quyết.

Rầm một tiếng, Thanh Y và thị vệ đó bị đâm trúng ngay trước mặt hắn ta, chưởng khí nổ tung ở trong lồng ngực họ, chớp mắt đã không toàn thây.

Trước mặt Hách Liên Quyết chỉ còn một màu đỏ tươi, nhất thời hắn chật vật không chịu nổi, cảm thấy bản thân quá bỉ ổi. Lúc này, hắn không thể để ý đến chuyện gì khác, hắn mò một hộp ngọc trong ngực ra, cắn răng nói: "Hôn thư và sinh thần bát tự của Lâu Thất đang ở chỗ bổn vương."

Động tác Trầm Sát hơi ngưng lại, nhướn mày nhìn hộp ngọc trong tay hắn: "Ngọc Ly Thiên Cơ."

"Nếu ngươi đã biết, vậy có lẽ bổn vương có thể thương lượng một điều kiện với ngươi." Hách Liên Quyết nói.

"Thất Thất, huynh trưởng của nàng có phải nói là hôn sự của chúng ta không có thứ này thì không tính đúng không?" Trầm Sát nhìn Lâu Thất.

Lâu Thất cầm ngọc khí lùi ra sau vài bước, cứ lùi mãi đến trước mặt đám người Nguyệt và Ưng.

Khi Hách Liên Quyết hơi khó hiểu thì Lâu Thất đã cười nhẹ: "Nếu cổ độc của chàng chưa được giải, muốn biết ta có phải âm nữ không thì thứ này rất quan trọng. Nhưng bây giờ..."

"Nó chỉ là cứt chó thôi."

Nó chính là cứt chó.

Thô tục đến cực điểm.

"Ha ha!" Nhưng Trầm Sát lại thích nàng như thế!

Ngón tay hắn nhấc lên, phất về phía Hách Liên Quyết. Kiếm khí vô hình, nhưng sắc bén như đao như kiếm.

Mắt Hách Liên Quyết đỏ bừng, gào một tiếng, ném Ngọc Ly Thiên Cơ về phía Lâu Thất. Chỉ có như thế, chỉ có động thủ với Lâu Thất thì mới có thể dời đi lực chú ý của Trầm Sát.

Quả nhiên, Trầm Sát không nhịn được mà nhìn về phía Lâu Thất. Cho dù hắn biết rõ ở đó có người bảo vệ nàng, dù hắn biết rõ dù không có ai thì nàng cũng có thể ngăn được chiêu này, nhưng hắn vẫn không nhịn được.

Rõ ràng biết hành vi này rất ngu, nhưng nàng là nhược điểm lớn nhất của hắn. Hách Liên Quyết không biết vì sao mình lại hâm mộ Trầm Sát vô cùng. Hắn mò ra đạn khói từ trong ngực ra, ném xuống, sương mù lập tức giăng đầy.

Lâu Thất không ngờ Hách Liên Quyết còn chơi chiêu này, nàng đang nhịn thở muốn xua tan sương mù thì cả người đã bị kéo vào trong một lồng ngực quen thuộc.

Âm thanh Trầm Sát vang lên bên tai nàng: "Cứ để hắn ta đi, bổn Đế Quân đã nhìn ra, lần này hắn đã có tâm ma, tu vi cả đời này sẽ không thể tăng tiến, nói không chừng ngày nào đó còn phát điên."

Với sự kiêu ngạo của Hách Liên Quyết thì chắn chắn không thể chịu được việc hắn lại tóm lấy người theo bản thân nhiều năm như vậy để ngăn sát chiêu cho bản thân. Lâu Thất chợt bừng tỉnh: "Chàng cố ý thả hắn đi."