"Tiểu Thất!"
Lâu Hoan Thiên cũng ngay lập tức nghe thấy tiếng của Lâu Thất, hắn vô cùng mừng rỡ, thân hình của hắn còn đang ở trên không liền khẽ xoay người nhào về phía Lâu Thất, có điều hắn vẫn có chút chú ý phòng ngừa Trầm Sát. Bởi với sự hiểu biết của hắn về Trầm Sát thì hắn cũng đoán được là mức độ ghen tuông của cái lu dấm này có thể sẽ không để hắn ôm lấy Lâu Thất.
Nhưng hắn lại chẳng ngờ rằng hắn nhào tới định đưa tay ôm Lâu Thất vào lòng thì Trầm Sát lại chẳng có chút động tĩnh gì.
Lâu Hoan Thiên nhướn mày, lập tức ôm chặt lấy Lâu Thất: "Tiểu Thất, sao muội lại tìm được tới tận đây? Ta biết ngay là muội không yên tâm về đại ca mà."
Lúc này trong lòng Lâu Thất cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, tuy nàng nói muốn tìm tên Tả Hộ Pháp đó, Trầm Sát là quan trọng nhất nhưng thực sự thì nàng cũng rất lo lắng cho Lâu Hoan Thiên.
Bây giờ thấy đại ca không sao, lại còn nhảy được nói được, hòn đá trong lòng nàng cũng buông xuống được rồi.
"Ca à, huynh không sao chứ!"
"Không sao, đại ca của muội nào đâu dễ xảy ra chuyện như vậy cơ chứ?" Lâu Hoan Thiên buông nàng ra, đưa tay ra khẽ gõ lên trán nàng, sau niềm hân hoan gặp được nàng thì ngay lập tức mặt hắn lai đanh lại: "Ở đây rất nguy hiểm, sao muội lại tới đây?"
Nói mấy câu xong hắn cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao Trầm Sát vẫn chưa đẩy hắn ra cơ chứ?
Hắn quay đầu sang nhìn, thấy ánh mắt Trầm Sát lúc này đang lạnh như băng mang theo cả sát khí nhìn trừng trừng phía sau hắn, hắn quay lưng này thì thấy Hách Liên Quyết đang đứng bình thản chắp tay sau lưng.
Ối mẹ ơi, đứng giữa hai người này tại sao đột nhiên lại có cảm giác quyết trận sống còn thế này.
Lâu Thất giật giật cổ áo hắn, kéo hắn sang một bên, hắn che tầm nhìn của nàng rồi.
"Này, muội bảo với lu dấm nhà nàng đi, không đánh ở đây được đâu, đám người ngựa đó sắp đuổi tới rồi, chúng ta phải nhanh chóng đi khỏi đây." Lâu Hoan Thiên vỗ vỗ đầu nàng bỗng phát hiện ra mười ngón tay của Lâu Thất và Trầm Sát vẫn đang đan chặt vào nhau.
Lâu Thất lắc lắc đầu, nàng vừa nói một tiếng "muội không đi" thì Trầm Sát đã mở miệng nói với Hách Liên Quyết.
"Muốn chết kiểu nào thì chọn đi, để bản đế quân tránh nó ra."
Ựa.
Lâu Thất không nhịn được, véo véo cánh tay chàng, cả người mềm nhũn cứ như không có xương đổ vào người chàng, ngẩng đầu lên nói: "Có biết là người không hài hước đột nhiên lại nói một câu buồn cười như vậy khiến người ta lạnh người lắm không hả?"
Một người nào đó cúi đầu liếc nàng một cái: "Bản đế quân nhớ là lúc trướcr trong sơn động khiến toàn thân nàng nóng rực."
"..."
Lâu Thất tháo chạy.
Đế quân đại thần người thắng rồi đó! Bây giờ chàng không chỉ là hài hước nữa mà còn bắt đầu nói linh tinh rồi đấy.
Từ đầu đến cuối nàng không hề nhìn Hách Liên Quyết nên cũng chẳng chú ý đến ánh mắt của hắn khi nghe Trầm Sát nói câu đó xong liền loé lên một màn sương.
Nhưng Trầm Sát nhìn thấy rồi, hàng lông mày rậm của chàng nhướn lên chờ đợi câu trả lời của hắn.
Hách Liên Quyết ngay lập tức bật cười, rồi lãnh đạm nói. "Hôm nay là mười lăm, không phải là ngươi muốn đem theo tiểu công chúa cùng bản vương đánh đó chứ? Không sợ bản vương lại cướp được tiểu công chúa sao?"
Hoả và Trần Thập nín nhịn vô cùng vất vả, lúc này vốn dĩ bọn họ đã có thể đồng loạt bước lên phía trước, chắn trước mặt đế quân để cho tên Hách Liên Quyết kia thấy rằng bây giờ hắn chỉ có một người, bọn họ lại có không ít người, hắn ngông nghênh cái gì cơ chứ.
Thế nhưng bọn họ cũng biết, với tính khí cao ngạo của đế quân thì trước mặt kẻ địch tuyệt đối không cho phép bản thân trốn sau lưng người khác. Bây giờ bọn họ chỉ có thể trông mong vào đế hậu mà thôi.
Có điều tình hình như này hiện nay thì Hách Liên Quyết đó nói cũng chẳng sai, đế quân và đế hậu không thể tách rời, nếu đế quân đem theo đế hậu cùng đánh, nói cái gì thì cũng sẽ là thừa thãi, võ công của Hách Liên Quyết cũng không thấp, đế quân lúc này không thể sử dụng chiêu thức quá mạnh, sợ Cổ Trùng phát tác, vì vậy mà theo bọn họ dự đoán trong lúc tranh tài cao thấp, nhỡ đâu lúc đó Hách Liên Quyết thật sự đụng vào đế hậu thì chẳng phải đế quân sẽ phát điên lên sao.
Tình thế nhìn thế nào cũng thấy đế quân kém một chút, vì vậy mà Hách Liên Quyết mới bình thản như vậy chứ. Hiên Viên Ý vốn dĩ định động thủ, Lâu Thất cũng ngầm ra hiệu bằng tay, Hiên Viên Ý cũng không đánh lại được với Hách Liên Quyết, vì vậy mà nàng cũng không muốn ông thân là trưởng bối lại ra mặt chịu sỉ nhục.
Đúng lúc này, Lâu Hoan Thiên đột nhiên bước lên phía trước, ra cái vẻ lưu manh vén ống tay áo lên, rồi hống hách chỉ vào Hách Liên Quyết giễu cợt: "Này, ngươi coi như bản thiếu chủ không tồn tại sao? Lúc trước bản thiếu chủ đã nói rồi, muốn cướp muội muội của ta í, lại đây, qua ải của bản thiếu chủ cái đã!"
Lời hắn vừa dứt thì một tay của Lâu Sát đã vung roi Thí Hồn của mình ra: "Ca à, để muội xử lý hắn! Đừng lo, muội mà nhìn thấy huynh chuẩn bị thua thì sẽ phóng độc ra."
Tuy xem chừng bản thân Hách Liên Quyết hắn có thể tự giải được hương độc nhưng nàng vẫn còn rất nhiều loại để cho hắn nếm thử từng cái một.
Trầm Sát định bước lên một bước, Lâu Hoan Thiên quay đầu lại, cầm cái roi vẫy vẫy, bá khí nói: "Sao nào? Bản thiếu chủ thân là ca ca duy nhất của muội muội ta, lại không thể ra tay trước mặt ngươi sao? Ngươi mà không phục thì đánh một trận với ta xem nào!"
Cái bộ dạng đó giống như là thiên hạ đệ nhất mình ta độc tôn mà thôi.
Chỉ vì hắn là đại ca của Lâu Thất, hắn tấm tắc, cái thân phận này hắn nghĩ kiểu gì cũng thấy sướng. Ngươi xem, không kém so với làm phu quân đâu nhé.
Mặt Trầm Sát trở nên đen xì, nhưng khi nhìn thấy mặt của Hách Liên Quyết còn đen hơn mình thì chàng lại nhướn nhướn mày, ôm lấy Lâu Thất lùi sau một bước.
"Bản đế quân chờ được."
Hách Liên Quyết lạnh lùng liếc Lâu Hoan Thiên một cái. Hắn vốn dĩ có thể sỉ nhục Trầm Sát được một chút thì lại bị Lâu Hoan Thiên gây rối, lại thành giải vây cho Trầm Sát.
"Lâu thiếu chủ có lẽ đã quên rằng vẫn còn đang có quan hệ hợp tác với bản vương."
Lâu Hoan Thiên xua xua tay, nói kiểu không thèm đếm xỉa: "Khi đó ta chỉ có một mình dĩ nhiên là chỉ có thể chọn ngươi để hợp tác, nhưng bây giờ muội muội và muội phu của ta đều tới rồi, ta không cần dùng đến ngươi nữa, hợp tác đến đây chấm dứt."
"Lâu thiếu chủ đang định qua cầu rút ván sao?"
"Ngươi ăn nói kiểu gì vậy, nếu không phải bản thiếu chủ quyến rũ Lâu yêu nữ thì ngươi cũng không thể với được cái cầu này đâu, có điều, bản thiếu chủ với thân phận là đại ca của Tiểu Thất đảm bảo rằng, trong mươi hai canh giờ thì muội phu ta sẽ không giết ngươi, thế nào?"
Lâu Thất không kiềm được muốn like một vạn cái cho đại ca nhà mình.
Vốn dĩ nàng cũng không hy vọng rằng lúc này Trầm Sát sẽ phải đối đầu với Hách Liên Quyết, bởi vì đánh với hắn thì ít nhất Trầm Sát cũng phải ra tới chín phần công lực, rất có khả năng dẫn đến việc Tuyệt Mệnh Cổ phát tác, nhưng nếu như không có cái bậc này để xuống bục, với tính cách của Trầm Sát kể cả lúc này Cổ ngay lập tức phát tác thì chàng cũng nhất định phải giết chết Hách Liên Quyết. Nam nhân này riêng về mặt này thì cứng đầu chết đi được.
Hơn nữa thì lúc này, địa điểm này quả thực cũng không thích hợp để bọn họ đánh nhau ở đây.
Chiêu này của Lâu Hoan Thiên là hay nhất, bất luận trước đó hắn với Hách Liên Quyết có hiệp ước gì, Hách Liên Quyết đã từng giúp hắn cái gì thì hắn lôi cái này ra làm nhân tình coi như trả lại cho Hách Liên Quyết, vẹn cả đôi đường!
Hách Liên Quyết câm nín không nói được gì nữa.
Nàng véo véo cánh tay Trầm Sát, cố tình ra vẻ nũng nịu nói với chàng: "Ta không biết đâu, chàng nhất định phải nể mặt ca ca của ta." Đôi mắt nhìn chàng long lanh, sáng đến mức Trầm Sát chỉ muốn đưa tay ra che mắt nàng lại để tránh bị nam nhân khác nhìn vào.
"Được."
Chàng không cự tuyệt nổi.
Lâu Hoan Thiên nhướn mày, một tay chắp ra sau lưng, một tay phẩy phẩy về hướng Hách Liên Quyết: "Mau té đi."
Hách Liên Quyết nhìn bọn họ, sắc mặt hơi trùng xuống, rồi hắn lại nhìn sang Lâu Thất, sau đó vung tay áo bước đi. Lâu Thất nghe thấy truyền âm của hắn đem theo cả chút hoả khí hiếm thấy.
"Tiểu Thất công chúa lẽ nào không muốn biết về bí mật của Lâu gia sao?"
Lâu Thất dường như có tâm tư quay đầu sang liếc nhìn bóng dáng của hắn nhưng tay nàng ngay lập tức bị Trầm Sát dùng lực bóp mạnh: "Hắn đẹp trai lắm hay sao mà nhìn?"
"Làm sao mà đẹp trai được bằng chàng cơ chứ!" Lâu Thất lập tức vuốt ve.
Khoé miệng Trầm Sát khẽ nhếch lên rồi quét mắt sang Lâu Hoan Thiên, lạnh lùng hừ một tiếng.
Lâu Hoan Thiên quay người lại, thần sắc bối rối lại còn có chút trầm ngâm. Hắn có chút đồng cảm nhìn Trầm Sát: "Có chuyện này ta nghĩ các ngươi nên biết, trên người Hách Liên Quyết có một thứ vô cùng quan trọng đối với các người, có điều ta sợ các người không kiềm được mà động thủ nên đợi hắn đi rồi ta mới nói."
"Vật gì vậy?"
"Bát tự của Tiểu Thất và cả hôn mà đích thân phụ thân bọn ta chấp bút."
Trầm Sát vừa nghe xong sắc mặt đanh lại: "Hôn gì chứ?"
Lâu Hoan Thiên đang định nói thì nghe thấy tiếng bước chân đang hướng về nơi này, hắn lập tức trả roi lại cho Lâu Thất rồi nắm lấy cổ tay nàng: "Đi cái đã, bây giờ không phải lúc nói chuyện, Hách Liên Quyết sẽ đi tới mộ viên Lâu gia, chúng ta vẫn có cơ hội tìm được hắn."
"Không đi vội, bọn muội còn phải tìm Tả Hộ Pháp." Lâu Thất lại kéo ngược hắn lại: "Huynh nói cho muội biết, huynh hỏi Vân U về sinh thần bát tự của muội chưa? Muội có phải sinh vào âm niên âm nguyệt âm nhật âm thời không?"
Lúc này nàng thật sự không có cách nào gọi được Vân U là mẹ.
Lâu Hoan Thiên nghĩ tới điểm này cũng cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì mẹ nói bà không nhớ rõ canh giờ cụ thể của Lâu Thất: "Bà ấy chỉ nói tuyệt đối không phải âm niên âm nhật."
Cụ thể là ngày nào giờ nào thì bà nói là không nhớ nữa.
"Chắc chắn chứ?" Trầm Sát chau mày hỏi.
Lâu Hoan Thiên gật đầu: "Chắc chắn!""
Không phải âm niên âm nguyệt thì canh nào giờ nào còn có ý nghĩa gì chứ?
Không phải là chàng không thất vọng bởi chàng từng mong ước Lâu Thất chính là Âm Nữ, tuy không nói ra nhưng vì nàng vẫn luôn có thể chống chọi lại được với Cổ độc của mình nên trong lòng chàng không phải là không mong muốn, nếu nàng chính là Âm Nữ thì lần này đến Lâu gia chàng muốn chứng thực nhất chính là điều này.
Nhưng lúc này lại tựa như bị dội một thùng nước lạnh vào vậy.
Lâu Thất cũng thất vọng.
Nàng nhìn sang Trầm Sát, môi khẽ mấp máy, còn chưa kịp nói thì Trầm Sát liền trùng giọng xuống: "Nhìn bản đế quân làm gì? Chết có gì đáng sợ cơ chứ?"
Lâu Hoan Thiên cảm thấy cảm động lắm, hắn đưa tay ra vỗ vỗ vai chàng: "Muội phu, được lắm, kể cả Cổ độc có phát tác thì cũng không tìm nữ nhân khác làm chuyện có lỗi với muội muội ta, không tồi không tồi!"
Lâu Thất nhìn hắn khinh khỉnh kiềm chế không nói ra rằng, nếu chàng chết thì cũng phải kéo nàng chết theo đấy.
"Chúng ta phải đi thôi." Khổng Tu thở dài thườn thượt, người sắp vây đến nơi rồi mà bọn họ còn nói chuyện khoan khoái được như vậy.
"Nơi Tả Hộ Pháp ở quả thật là phải đi vào từ cánh cửa này." Lâu Hoan Thiên ngay lập tức trở nên nghiêm túc, hắn dẫn đầu xông về phía cánh cửa màu đen đó, mọi người lập tức theo sau.
"Cửa này có cơ quan."
Trầm Sát kéo Lâu Thất tiến lên phía trước xem, nói mấy câu với Hoả.
Hoả vệ bước lên trước, dẫm chân mấy cái, cánh cửa lớn liền mở ra, mọi người tức khắc loé thân tiến vào, Trần Thập ở sau cùng đóng cửa lại.
Đúng vào lúc bọn họ vừa đóng cửa xong thì có hai ba mươi người mặc y phục màu đen đuổi tới, tên thủ lĩnh chặn mọi người lại: "Bọn chúng chắc là đã tiếng vào địa bàn của Tả Hộ Pháp rồi, đúng là chán sống, không cần quan tâm đến bọn chúng nữa."
Còn lúc này, Hiên Viên Trọng Châu đang đem theo người sợ hãi nhìn lão già râu ria đó bước về cái bể máu trước mặt. Còn nước trong cái bể máu đó thì đang sôi lục bục lục bục, bên trong đó đang ngâm mười mấy người, chỉ lộ mỗi đầu ra