Đế Vương Sủng Ái

Chương 541




Âm thanh của Lâu Bát vừa dứt, bàn tay của Lâu Thất hơi run rẩy, một cơn bụi thuốc được phẩy về phía của mấy người Tiểu Trù, "Bọn họ đều là thị nữ của ta, đương nhiên phải hầu hạ bên cạnh ta, đâu có việc khi chủ tử còn sờ sờ ra đó, mà thị nữ đã đi nghỉ ngơi trước rồi." Nói xong nhìn sang Lâu Bát, nhướng mày, "Nói ra thì, ngươi là ai vậy?"

"Ta..." Lâu Bát dường như không ngờ tới nàng sẽ không khách sáo đến vậy, "Ta là..."

Sắc mặt của Lâu lão thái quân hơi nguôi giận, nói với Lâu Thất: "Đây là Nhược Uyển, chị của Nhược Mẫn, năm nay mười chín tuổi, ta định gửi nuôi dưới danh nghĩa của cha con, sau này, nó bèn là đích thân muội muội của con và Hoan Thiên."

Lâu Nhược Uyển.

"Nhược Uyển gặp qua tỷ tỷ, gặp qua tỷ phu."

Lúc này Lâu Nhược Uyển mới đứng dậy, hành lễ với Lâu Thất.

Trầm Sát kéo Lâu Thất vào lòng mình, dưới chân hơi nhích né tránh hướng cô ta đang hành lễ, hắn cau mày cúi đầu nhìn Lâu Thất, giọng điệu không vui: "Đi hỏi ca của nàng, chẳng lẽ hắn ta có muội muội xinh đẹp như hoa như ngọc giống nàng mà còn không mãn nguyện, còn định nhận mấy loại quả cong táo nở về chướng tai gai mắt hay sao?"

Ha ha.

Lâu Thất đột nhiên cười phun ra tiếng.

Đế Quân đại nhân có cần độc mồm thế không, tuy Lâu Nhược Uyển không đẹp đến nỗi kinh diễm, nhưng dù sao thì cũng là một mỹ nhân, sao có thể là quả cong táo nở được chứ?

Nhưng mà, rốt cuộc nàng đã phát hiện ra chỗ bất thường của Lâu Nhược Uyển, nếu nữ tử khác bị nói như vậy, không hận cũng sẽ tức giận, hoặc ít nhiều không thoải mái, thế mà Lâu Nhược Uyển này vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, giống như hoàn toàn không đặt lời nói của Trầm Sát vào trong lòng vậy.

Đây không khoa học chút nào có phải không?

Nàng càng quan sát Lâu Nhược Uyển tỉ mỉ hơn nữa.

Nhưng Lâu lão thái quân đập bàn một phát: "Nói chuyện kiểu gì vậy? Tuy ngươi thuộc nửa phần người nhà họ Lâu, nhưng việc của nhà họ Lâu vẫn chưa đến lượt ngươi xen miệng!"

Tần Thúc Bảo và Hỏa nhịn không được định tiến lên một bước. Trầm Sát phủi tay cho bọn họ lui xuống, đột nhiên năm ngón biến thành móng vuốt, bóp mạnh trên không, khiến chiến bàn nhỏ được Lâu lão thái quân đập hai lần khi nãy chia năm xẻ bảy, vụn gỗ bay tứ tung, phun đầy người của Lâu lão thái quân và Lâu Nhược Uyển, trong đó có một số vụn gỗ bay xước qua khuôn mặt của Lâu lão thái quân, quẹt ra một vết thương nhỏ, chỉ có độ dài khoảng một li, nhưng Lâu lão thái quân lập tức bịt mặt lại, chấn động và giận dữ liếc nhìn Trầm Sát.

Trầm Sát lạnh lùng nói: "Tuy ngươi già hơn bổn Đế Quân, nhưng trước mặt bổn Đế Quân, vẫn chưa có tư cách để ngươi ỷ già làm càng."

Cuồng, thật sự điên cuồng.

Ánh mắt của Lâu Nhược Uyển đặt lên người của Trầm Sát.

Lâu Thất tiếp tục phát hiện dường như cô ta chẳng có tinh thần không ổn định gì cả. Chuyện kể rằng, thấy gương mặt của Trầm Sát mà không động lòng thì số nữ nhân đó không nhiều, và thấy được bộ dạng điên cuồng của hắn mà không có chút kinh ngạc chấn động, càng ít hơn.

Sau đó nàng nhìn sang Lâu lão thái quân, bà ta bịt chặt vết thương nhỏ xíu trên khuôn mặt mình, ánh mắt đó dường như muốn ăn tươi nuốt sống Trầm Sát.

"Lão thái quân..." Lâu Ngọc Thiên nhìn bà ta lo lắng.

"Dắt bọn chúng cút ra ngoài! Ngày mai tiếp tục hành lễ quỳ bái!"

Lâu lão thái quân đứng lên từ chiếc sạp la hán, vẫy tay về phía của Lâu Nhược Uyển, "Nhược Uyển, đi!"

Nói xong, cứ như thế mà dắt theo Lâu Nhược Uyển tức tốc đi ra ngoài. Dõi theo bóng lưng của bà ta thật không giống một cụ già đã qua sáu mươi tuổi.

Khi Lâu Nhược Uyển bị bà ta kéo đến cửa quay đầu lại, nói với Lâu Thất: "Tối nay tỷ tỷ suy nghĩ cho kĩ, ngày mai không được chọc giận lão thái quân như vậy nữa..."

Đợi bước chân của bọn họ đi xa, đám đông trong sảnh, bao gồm Trầm Sát và Lâu Thất, có chút không định thần được. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

Đây là tiết tấu gì thế?

Lâu Ngọc Thiên cực kì phẫn nộ, chỉ Trầm Sát chửi mắng: "Ngươi dám cả gan động thủ với lão thái quân! Ngươi..."

Lời còn chưa dứt, kiếm của Hỏa đã kề bên cổ của hắn, giọng điệu tăm tối: "Ai cho ngươi cái gan, bất kính với Đế Quân?"

Cây kiếm hơi nén xuống, chiếc cổ của Lâu Ngọc Thiên bị cắt ra một đường máu nhỏ.

Lâu Nhược Mẫn vội vàng chạy tới, "Vị đại ca này xin thủ hạ lưu tình, ta sẽ cho người dẫn các vị đi nghỉ ngơi trước." Nói xong, quay sang năn nỉ Lâu Thất, "Thất tỷ tỷ?"

Lâu Thất phẩy tay cho Hỏa lui xuống, liền nghe thấy truyền âm của Trầm Sát: "Có kì lạ."

Sao nàng không biết có kì lạ được chứ? Nhưng sự kì lạ này bắt đầu từ khi nào, từ chỗ nào kìa, nàng cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn.

Lâu lão thái quân phí công diễn một suất này, tại sao?

...

"Trọng Vương, bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Bọn người Trình Vi đều nhìn sang Hiên Viên Trọng Châu, đợi sự quyết định của hắn. Bảy người kia đi vào khu rừng trúc gần một tiếng đồng hồ rồi, nhưng chẳng có chút động tĩnh gì cả.

Hiên Viên Trọng Châu nhìn khu rừng trúc đó, gió thổi lướt qua khiến sáo trúc dao động nhẹ nhàng, rất yên tĩnh, cực kì yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi khiến lòng người bất an.

Hắn trưởng thành lớn như vậy mới gặp được vụ việc kì quái đến thế.

Nếu có thể lựa chọn, hoặc là hắn sẽ không dắt bọn người này vào đây, nhưng mà, có thể U U đang ở phía trong kia, bây giờ cũng có bảy người ở trong kia, hắn không thể bỏ cuộc.

"Đi vào."

Nhẹ nhàng thốt ra hai chữ, hắn cử động trước tiên.

Những người còn lại đi theo không hề do dự.

Trước khi đi vào khu rừng trúc, không có vấn đề gì cả. Nhưng sau khi bọn họ tiến vào khu rừng, mới phát hiện trước mắt bọn họ là một màn tăm tối, không nhìn thấy gì cả.

"Trọng Vương?"

"Các ngươi phải cẩn thận chút."

"Vâng."

Tất cả mọi người đều lắng nghe cẩn thận tiếng bước chân của đồng bọn bên cạnh mò mẫm tiến về phía trước.

Đột nhiên có một tên thị vệ nói: "Trọng Vương, có thể đốt lửa không?"

Màn đêm tối tăm dù sao cũng khiến con người cảm giác bất an trong lòng.

Tuy đốt lửa dễ để lộ mục tiêu, nhưng vẫn đỡ hơn giơ tay không thấy năm ngón?

Hiên Viên Trọng Châu chỉ suy nghĩ một lát bèn đồng ý.

Nhưng cả đám đợi một hồi lâu vẫn không thấy đốm lửa được đốt sáng. Vẫn không có. Có người nhịn không được gọi tên của thị vệ khi nãy, gọi hai tiếng, hỏi: "Sao không đốt được vậy?"

Người đó đợi qua chốc lát mới trả lời: "Không đốt được."

Những người khác không tin, đều mò mẫm lấy ra cục đá sạc lửa, nhưng chỉ nghe thấy tiếng ma sát của đá sạc xịch xịch xịch, thật sự chẳng có lấy một đốm lửa nào cả.

Hiên Viên Trọng Châu cũng làm thử, rất tà rợn.

Nếu lửa đã đốt không cháy, thì không nên lãng phí thời gian ở nơi đây nữa, "Tiếp tục đi, phải chú ý bên cạnh có người, đừng rời cách nhau xa quá."

"Vâng."

Cả đám đồng thanh trả lời.

Tiếp tục mò mẫm về phía trước, vẫn nhỏ tiếng gọi tên của bảy thị vệ trước kia, nhưng không hề có hồi âm. Cũng chẳng biết trôi qua bao lâu, đột nhiên bọn họ phát hiện trước mặt có một luồng sáng ngang màu bạc rất mờ, thấp thoáng chưa nhìn rõ được là gì, nhưng mò mẫm trong bóng tối lâu như vậy đột nhiên bắt gặp một ít sáng của cái bóng, đã khiến bọn họ phấn chấn vui mừng lắm rồi.

Càng xích lại gần chút nữa, bọn họ càng chấn động phát hiện trước mặt là một bờ vực!

Dài lắm, ngang bằng với khu rừng trúc này, luồng sáng màu bạc mờ ảo kia, chẳng qua là sắc màu của vầng trăng.

"Đây là..."

Hiên Viên Trọng Châu đang ngờ vực, có một Thần Quỷ Binh tiến lên trước, nói với hắn: "Chỗ này thật giống vách núi Thông Thiên."

"Cái gì?" Hiên Viên Trọng Châu đột nhiên kinh ngạc.

Hắn cũng biết Lâu Thất đã tiếp nhận được tin tức, nói Vân U vụng trộm với nam nhân ở vách núi Thông Thiên, sau đó mất tích, bọn họ đều tưởng vách núi Thông Thiên ở gần sát nhà họ Lâu, nhưng đáng lẽ chỗ này cách nhà họ Lâu rất xa đó!

"Sao ngươi biết được ở đây là vách núi Thông Thiên?"

Thần Quỷ Binh kia đáp: "Bởi vì địa thế của vách núi Thông Thiên vô cùng cao, và vách núi Thông Thiên vừa vặn có một hang sâu với bên đại lục Long Ngâm, năm xưa khi bọn tôi rời khỏi cái hang sâu đó được nhìn thấy vách núi Thông Thiên ở phía xa xa!"

Bỗng dưng Hiên Viên Trọng Châu cau mày: "Ý của ngươi là, vách núi Thông Thiên cách đại lục Long Ngâm rất gần nhau, có phải không?"

"Có thể nói như vậy!" Binh sĩ kia đi tới, chỉ về chỗ mênh mông ở phía đối diện, nói rằng: "Phía bên kia chính là đại lục Long Ngâm, nhưng từ đây không có cách nào để bước qua bên đó, địa hình quá ác hiểm." Hắn nói và nhìn xung quanh, chỉ sang phía bên trái, "Đoạn Trần Tông ở phía bên kia, đi xuyên qua chỗ của Đoạn Trần Tông mới có một con đường thông sang đại lục Long Ngâm."

Hiên Viên Trọng Châu không ngờ bọn họ có thể đi tới chỗ này, nếu vách núi Thông Thiên rời nhà họ Lâu không được gần cho lắm, vậy thì, sao Vân U đến đây được cơ chứ? Lâu Thất và bọn người Trầm Sát có thật sự biết được vách núi Thông Thiên không ở gần với nhà họ Lâu không vậy?

Vân U có bản lĩnh một mình chạy tới chỗ này? Cũng bắt gặp ngọn núi kì lạ kia đổi thành một khu rừng trúc, trong khu rừng trúc giơ tay không thấy năm ngón mà băng qua được sao? Nhưng đâu có nghe nói Vân U có lòng gan dạ và bản lĩnh lớn như vậy đâu?

Hiên Viên Trọng Châu thoáng chốc cảm thấy có lẽ mình đã nắm được một trọng điểm nào đó, nhưng vào lúc hắn đang định suy nghĩ cho sáng tỏ, thì có một bóng ảnh khổng lồ đột nhiên bao trùm lấy cả bọn.

"Mau lui!"

Hiên Viên Trọng Châu vội ra lệnh, nhưng chậm mất rồi, không, cũng không chậm lắm, mà là bóng ảnh kia quá to đi, phạm vi bao trùm vốn dĩ khiến bọn họ không thể nào lập tức lui khỏi được.

Ngẩng đầu lên, khổng lồ lắm, cái miệng đen thui mà bọn họ nhìn thấy hồi trưa nay đang đè xuống phía của bọn họ, xem cảnh tượng giống như đang nuốt chửng cả bọn vào bên trong đó vậy.

"Trọng Vương cẩn thận!"

Đùng một tiếng, tất cả người đều bị cuốn vào trong đó.

Trước mắt đâu còn rừng trúc nào nữa?

Chẳng biết trôi qua bao lâu, Hiên Viên Trọng Châu bị sự lạnh cóng làm tỉnh giấc, hắn định mở mắt, nhưng phát hiện da mắt nặng như núi đè, làm sao cũng không mở ra được.

Nhưng có một luồng khí lạnh lẽo chui thẳng vào trong người của hắn, hắn cảm giác bản thân sắp đóng thành cây đá, nếu không tỉnh lại, không động đậy, e rằng sẽ bị cóng chết ở nơi đây.

Hiên Viên Trọng Châu âm thầm cắn răng, vận dụng nội lực, sợ hãi phát hiện nội lực của bản thân giống như bị đông cứng vậy, không nghe sự sai bảo.

Phù, phù, phù. Hơi thở của hắn trở nên nặng nề.

Rốt cuộc hắn đã cố gắng hết sức để mở mắt ra, trái tim suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tiêu rồi.

Ngay trước mắt hắn, một khoảng cách chỉ tầm một nén nhang, đang treo một bộ lâu cốt. Ở trước mặt hắn, dao động nhẹ nhàng.

Hiên Viên Trọng Châu nghiêng mặt nhìn kĩ xem mình đang ở đâu, vừa nhìn đã khiến hắn phải hít thở một hơi sâu.

Hắn nằm trên một chiếc giường băng, không chỉ có hắn, mà là một dãy dài, toàn là giường băng, trên mỗi chiếc giường đều có người nằm, những người đó không nhúc nhích giống như đã chết vậy, nhưng hắn nhận ra được, bên cạnh hắn là những kẻ được hắn dẫn vào. Trên đầu của mỗi người đều treo một bộ lâu cốt. Nhìn nghiêng qua phía bên kia, cũng như vậy.

Bên phải chiếc giường băng của hắn là Trình Vi đang nằm. Lúc này sắc mặt của hắn ta đang trắng bệch, trông như bị lạnh cóng sắp chịu hết nổi rồi.