Ngoài ra đã có đệ tử Kim gia chạy tới muốn đỡ hai người kia, nhưng một người đã kinh hãi kêu lên: "Hắn chết rồi."
Mọi người trong lòng giật mình.
Nếu nói người của Đoạn Trần Tông dám chặn giât họ ở Hàn Mạc còn có thể hiểu được, Kim Nguyên đã nói tới nơi này, người của Đoạn Trần Tông cũng không dám hoành hành ngang ngược, vì sơn động này là cánh cửa lớn của mọi thế gia, vào được cánh cửa lớn này sẽ là phạm vi thế lực của thế gia, Đoạn Trần Tông cũng phải kiêng dè vài phần.
Nhưng bây giờ thế này là sao đây? Ở ngay cửa lớn của họ...
"Minh Sơn, ngươi nói mau, xảy ra chuyện gì rồi.
Kim Nguyên vội vàng xuống ngựa, đón lấy thanh niên đang được Kim Tử Hạo dìu.
Thanh niên đó toàn thây vấy máu, y phục tả tơi, nhưng vết máu rõ ràng đã khô, mặt hắn trầy xước, máu đỏ sẫm cũng bôi đầy mặt, hai mắt không kìm nổi nước mắt.
"Kim Nguyên thúc, nhà, nhà xảy ra chuyện rồi!"
Nhà chỉ Kim gia!
Kim gia xảy ra chuyện rồi?
Trầm Sát và Lâu Thất ngồi trên ngựa nghe nói vậy liền đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra vẻ nghiêm trọng trong mắt đối phương.
"Ngươi nói rõ xem nào, nhà xảy ra chuyện gì?" Giọng Kim Nguyên run run. Trong xe ngựa, hai mẹ con Kim Xảo Tiên thực sự không thể ngồi yên được nữa, liền đi về phía bên này.
Thanh niên tên Minh Sơn lập tức ngồi sụp xuống đất gào khóc: "Kim gia, Kim gia bị diệt môn rồi!"
Bùm một tiếng, toàn thân Kim Nguyên chao đảo.
Kim Xảo Tiên không thể đứng vững, ngã khuỵu xuống đất.
"Ta không tin! Về, tất cả lên ngựa, về xem sao!" Kim Nguyên thét lên sau đó nhanh chóng nhảy lên ngựa, nhưng có lẽ do quá kinh hãi, khi giẫm lên bàn đạp ngựa ông ta vẫn bị trượt một cái.
Tiếng vó ngựa phi nhanh như sấm.
Giống như gió xoáy sấm sét lao nhanh qua đường hầm sơn động. Lâu Thất và Trầm Sát dẫn theo các thị vệ đi ngay phía sau, xe ngựa thì đi sau một khoảng.
Lúc này không ai có tâm trí đi ngắm cảnh vùng biên của đại lục Tứ Phương, địa giới của thế gia trông như thế nào. Nếu như Kim gia thực sự bị diệt môn, việc này đối với Lâu Thất mà nói tuyệt đối không phải việc không hề liên quan, ngược lại trong lòng họ hiện đang dấy lên lo lắng bất an...
Bàn tay đen khổng lồ sau lưng đã bắt đầu siết chặt các thế gia vốn đã nắm trong lòng bàn tay, nếu họ có âm mưu gì thì lúc này đã ra tay rồi.
Chạy nhanh, chạy nhanh, dọc đườngp không có ai nói gì.
Không biết đã qua bao lâu, trước mắt cảnh sắc sáng rực giống như bước vào một thế giới khác, hoa cỏ vô biên vô tận, đường lớn rộng rãi bằng phẳng giống như một tấm lụa trải giữa hoa cỏ, thi thoảng lại có chỗ giao nhau.
Cây cổ thụ chọc trời thi thoảng lại lướt qua ở hai bên, dọc đường hoa thơm chim hót.
Từ phía xa, một thành trì hùng vĩ màu trắng lọt vào tầm mắt họ. Không giống với thành trì của quốc gia, tòa thành này đương nhiên là một thành nhỏ, hơn nữa tường thành chỉ cao hơn một trượng, cổng thành không bằng nói là cổng trại, chỉ vì nó được xây dựng rất tinh xảo, gọi là cổng trại thì hơi xem thường nó.
Họ có thể nhìn thấy những mái nhà lầu các trùng điệp lộ ra trong tường thành, một thế gia giống như một thành nhỏ, nếu như bình thường họ sẽ lên tiếng khen ngợi, nhưng bây giờ trên các mái nhà kia đang có vài chỗ khói đen bốc lên, giống như bị thiêu đốt suốt mấy ngày còn sót lại chút khói lửa vậy, đây giống như dấu tích sau khi bị phóng hỏa một cách bừa bãi.
Đám người Kim Nguyên mắt đỏ hoe, miệng thét lên những âm thanh không có nội dung, vung roi thúc ngựa chạy nhanh hơn, chạy thục mạng về bên đó.
Trên cổng có hai chữ lớn khảm vàng "Kim phủ", không biết là máu của ai đã vấy cả lên trên.
Cửa lớn mở toang, trước mặt là quảng trường vô cùng rộng rãi, có lẽ là nơi bình thường đệ tử Kim gia luyện võ có lẽ là nơi gia chủ Kim gia tập trung tuyên bố đại sự, nhưng bây giờ quảng trường thi thể la liệt.
Xung quanh quảng trường có một số phòng ốc, đi qua quảng trường là những căn nhà chiếm diện tích rộng, chắc là Kim gia bổn gia, nơi ở của gia chủ và con cháu đích hệ.
Mặc dù quảng trường rất rộng lớn nhưng Kim Nguyên và mọi người vẫn vội vàng xuống ngựa, chạy thục mạng về phía khu nhà.
Nhưng người đàn ông ngã gục ở bên cửa lớn khiến Kim Nguyên đau đớn bàng hoàng: "Quản gia."
Lâu Thất bước tới hai bước cúi đầu nhìn, quản gia đó rõ ràng đã chết rất lâu rồi nhưng vẻ mặt của ông ta cũng rất kì lạ, vô cùng kinh hoàng như thể nhìn thấy người hoặc vật không thể ngờ tới, sau đó bị người ta một tay đánh trúng ngực, đánh một quyền lún vị trí tim tạng xuống.
Đối phương cực kì hung tàn. Nhìn dáng vẻ cho thấy kẻ đó đã một quyền đánh vỡ tim của quản gia.
"Lão gia, lão gia." Kim Nguyên lảo đảo chạy vào, nhanh chóng nhìn thấy thi thể thứ hai, rồi thi thể thứ ba, thứ tư.
Có nha hoàn, có gia bộc, bà bà, không ai không bị thủ pháp dã man kia đánh chết, có người bị vặn gãy cổ, có người đầu bị đâm một lỗ, nhìn có vẻ là ngón tay.
Lâu Thất nhìn thấy có hai đứa nhỏ, khoảng chừng mười một mười hai tuổi, một đứa tay vẫn còn cầm một chiếc bánh bao, hai đứa nhỏ cách nhau không xa, một đứa đầu bên trái lõm vào một mảng, một đứa là đầu bên phải. Nàng nhìn qua cũng có thể tưởng tượng ra được, hai đứa nhỏ bị người ta dùng tay giữ đầu sau đó đập mạnh đầu chúng vào nhau.
Nhưng để có thể gây ra vết thương thế này, kẻ ra tay nhất định phải có lực cánh tay rất đáng sợ.
Nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn Trầm Sát.
Cỗ máy giết người Trầm Sát cũng có thể.
"Nàng nhìn bổn đế quân làm gì? Bổn đế quân dù thế nào đi nữa cũng không ra tay với trẻ con vô tội." Trầm Sát nhìn ánh mắt nàng cảm thấy không được vui, liền truyền âm nói với nàng.
Lâu Thất đến bên cạnh hắn nói khẽ: "Đương nhiên ta không nghi ngờ chàng, ý của ta là cho dù là chàng giết người cũng có giới hạn, nhưng hung thủ này căn bản không có, chàng nhìn xem, nam giới không nói làm gì, người già, phụ nữ và trẻ nhỏ cũng không buông tha. Hơn nữa lại nhiều người như vậy, có rất nhiều người vẫn giữa biểu cảm trước đó, không thể nào chỉ có một người xông vào hạ sát thủ, chí ít phải có trên mười người, bọn chúng xông vào, tản ra, gặp người là giết." Nàng vừa theo hắn vào trong vừa phân tích cho hắn nghe.
"Nhưng nếu như thực sự tới để diệt môn vậy tại sao những kẻ này đều tay không tới. Chàng nhìn các thi thể này," nàng lại nhìn thấy một lão bộc bị một quyền đánh vào mũi, mũi bị lõm hẳn xuống, gương mặt trở nên rất đáng sợ, "tất cả đều bị tay không dùng sức mạnh để đánh chết, một đám người dùng tay không, sức mạnh vô cùng, sát lục hung tàn tới diệt Kim gia, chàng có cảm thấy kì lạ không?"
Hỏa và mọi người chia ra kiểm tra, xem còn ai sống sót hay không. Nhưng càng tìm trái tim họ càng nguội lạnh.
"Có không ít người cũng được coi là cao thủ nhưng cũng không thoát được vận mệnh bị một quyền đánh chết, sức mạnh của người này mạnh tới nhường nào?"
"A Ngọc."
"Mẹ."
Kim Nguyên và Kim Tử Hạo đồng thời kêu lên, họ ngẩng đầu lên nhìn thì thấy trên một hành lang, Kim Nguyên đang ôm một thi thể, sắc mặt vô cùng đau khổ.
Kim Nguyên ngẩng đầu gầm lên một tiếng giống như một con sói bị thương, âm thanh đó khiến lòng người run rẩy.
Lâu Thất khẽ thở dài, lại đưa mắt nhìn Trầm Sát.
Nào ngờ, nàng nhìn một cái Trầm Sát lại có ý kiến, ôm chặt lấy eo nàng, mặt sa sầm nói: "Sau này bổn đế quân nhất định sẽ bảo vệ nàng cẩn thận."
Lâu Thất sững người.
"Ta có thể bảo vệ mình."
Xem ra, Kim gia đúng là đã bị diệt môn rồi, chết nhiều người quá.
Nhưng Kim gia chắc không tới mức yếu như vậy mới đúng, rốt cuộc đối phương là những kẻ nào?
"Mau đi tìm gia chủ, thiếu gia, lão gia chủ!" Kim Nguyên mắt đỏ hoe, lau mạnh nước mắt rồi lại nhìn thê tử xác đã lạnh của mình, xông vào trong nội viện.
Lâu Thất cũng lo lắng, vung tay cho Trần Thập, Lâu Tín, Thiên Nhất, Địa Nhị và mọi người tản ra: "Trần Thập, Lâu Tín mô tả cho họ hình dáng của Kim Lão, đi tìm Kim Lão."
Trong lòng nàng cho dù rất cảm thông nhưng cũng không mấy bi thương vì dù sao những người này đều là người xa lạ với nàng, nàng kinh ngạc và đồng cảm vì có quá nhiều người mất mạng, nhưng nói cho cùng người nàng thực sự quan tâm thực ra chỉ có một mình Kim Lão.
Nhưng, không thấy, không tìm thấy.
Không chỉ không tìm được Kim Lão bị trọng thương, gia chủ, phu nhân, các thiếu gia tiểu thư đích hệ của Kim gia đều không tìm thấy.
Ngoài ra, những người khác đều đã chết hết.
Cha con Kim Nguyên sắp suy sụp.
Hai mẹ con Kim Xảo Tiên tới sau cũng rất sốc, sắc mặt tái nhợt.
"Ca ca đâu? Ca ca?"
Kim Xảo Tiên nước mắt giàn dụa, gào khóc như người mất hồn, tiếp theo đó cả người ngã khuỵu xuống. Lâu Tín vừa hay ở bên cạnh cô ta liền đỡ lấy cô ta, chỉ cảm thấy mềm như không xương. Hắn cúi đầu nhìn gương mặt tái nhợt, giàn giụa nước mắt, lại hơi mềm lòng.
Vốn dĩ là một nha đầu đáng ghét, hơn nữa dung mạo chỉ thuộc tầm trung, chỉ có đôi môi là đẹp. Nhưng lúc này cô ta ngất xỉu trong lòng hắn, hắn nghĩ cô ta chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nha đầu mất nhà đáng thương mà thôi.
Hơn nữa Kim gia bị thiêu rụi hết khố phòng. Bên trong đều đã bị dọn đi hết, dọn đi hết rồi lại vẫn còn phải thiêu đốt, điều này là tại sao?
Bên ngoài có tiếng vó ngựa phi gấp, mọi người trong lòng giật mình.
"Ra ngoài xem sao."
Lâu Thất kéo Trầm Sát bước ra cửa lớn của Kim gia, đứng trên bậc thềm, nhìn một con ngựa đang xông vào cửa lớn của Kim gia.
Lâu Thất nhìn người trên ngựa, lập tức mắt trợn tròn.
Khổng Tu.
Người đó xuống ngựa, nhìn cảnh tượng trước mặt, vẻ mặt đau buồn.
"Thật không ngờ, Kim gia cũng gặp phải độc thủ."
Nghe nói vậy mọi người đều giật mình.
"Khổng thúc thúc." Lâu Thất bước tới: "Thúc nói vậy là có ý gì?" Cũng là sao?
Khổng Tu chính là người khi xưa Lâu Thất dẫn người tới cứu ở Vân Phong Sơn Trang, cũng chính là một trong những người bạn tốt của lão đạo sĩ thối, khi xưa khi chia tay, ông ta nói sẽ về lại Khổng gia, nhân tiện giúp họ nghe ngóng về việc của lão đạo sĩ thối, không ngờ bây giờ lại gặp lại ở đây. Khi đó vì bị nhốt nhiều năm, ông không biết quan hệ của Kim gia và Khổng gia thế nào, vì thế cũng tách ra không đi chung với Kim Lão.
"Thất nha đầu, ngươi, sao ngươi lại ở đây?"
Khổng Tu nhìn thấy nàng thì rất ngạc nhiên, trong mắt người của những thế gia này, người của đại lục Tứ Phương không thế nào xuất hiện ở đây mới đúng, vì mặc dù đi qua Hàn Mạc là tới nhưng người của đại lục Tứ Phương đều tưởng rằng vùng hoang mạc lạnh giá đó là vô tận, không ai muốn đi qua.