"Sao vậy, Thanh Y quan tâm tới họ?"
Thanh Y nghe vậy lập tức lắc đầu: "Thuộc hạ chỉ cảm thấy rằng, tiểu công chúa không thể nào chết ở trong đó được! Còn về thái tử Trầm Thị, thuộc hạ chỉ hận không thể băm vằm hắn để báo thù cho Lam Y." Nói tới Lam Y, thần sắc của Thanh Y lại trở nên ảm đạm.
Hách Liên Quyết giọng lạnh nhạt: "Vậy thì ngươi cũng đừng nghĩ nữa, chắc chắn ngươi không giết nổi hắn. Hơn nữa bọn họ sẽ đi qua Lưu Liên Cốc."
Thanh Y gật đầu đáp.
Họ phóng ngựa lao đi, đột nhiên trên trời truyền lại tiếng chim kêu rất đặc biệt, Hách Liên Quyết ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt sa sầm, đưa tay vẫy gọi, một con chim lớn mỏ cong kêu lên nhào từ trên trời xuống, vỗ cánh đậu vững trên vai hắn.
"Thanh Điểu? Gia, bên đó chắc chắn đã có hành động." Thanh Y sốt ruột.
Mỏ của con chim đó rất dài, phần đầu quặp xuống, toàn thân là lông vũ màu xanh, trên người nó có buộc một tờ giấy dầu, Hách Liên Quyết liền rút ra, mở ra đọc, miệng nở nụ cười nhạt.
"Xem ra hoàng huynh của bổn vương thực sự đã thần công đại thành rồi."
"Cái gì? Thái tử thần công đại thành? Gia, công phu tà môn đó mà cũng có thể luyện thành..." Thanh Y kinh hãi, "Vậy thái phi nương nương làm sao rồi?"
Hách Liên Quyết nắm chặt thư trong tay, sau khi buông tay ra bức thư đã trở thành những mảnh vụn, bay ra giống như hoa tuyết.
"Mẫu phi rơi vào tay hắn rồi, Hách Liên Minh muốn bổn vương dẫn tiểu công chủ về dâng lên cho hắn, còn cả...!"
Lời nói sau đó vì hắn đột nhiên thúc ngựa lao đi, tiếng nói quá nhỏ, bị gió thổi bay, Thanh Y không nghe rõ nhưng hắn có thể đoán được đôi chút, sắc mặt không khỏi sa sầm, hai chân thúc vào bụng ngựa.
Hai con ngựa lao đi như tia chớp, sau lưng họ, bóng chiều dần ngả xuống, gió càng trở nên tiêu điều.
...
Vừa nãy khi nhìn thấy lão đạo sĩ thối Lâu Thất vẫn còn không tin cho lắm, từ lần trước ông bắt nàng về từ trong động thời không, đã lâu rồi ông không còn chơi trò "thác mộng" này nữa, bây giờ lại là sao đây?
Không biết có phải vì lần trước ông ta bắt nàng về đã tổn hao quá nhiều công lực, lần này thác mộng các không đáng tin cậy, nàng thấp thoáng chỉ nhìn thấy hình dáng của ông, đại khái là chỉ nhìn thấy mặt, xung quanh đều vô cùng mờ ảo. Điều này khiến nàng nhớ tới da mặt mỹ nhân ban nãy.
"Con nói này lão đạo sĩ thôi, không lẽ nào lão quên nói với con việc gì đó quan trọng hay sao?" Nếu không lần trước ông ta nói rằng đã nói toàn bộ những gì ông ta biết cho nàng rồi.
Gương mặt lão đạo sĩ thối lập tức nhăn nhúm, giọng nói cũng trở nên mơ hồ: "Tiểu Thất à... con tới... tâm... của sư môn sư phụ... có biết không hả?"
"Cái gì? Nói rõ ràng xem nào, không nghe được."
"Thì là... a!"
Lúc này càng trở lên mơ hồ hơn, ông ta như thể nói một câu rất dài nhưng nàng chỉ nghe được ba chữ cuối, trong đó lại còn có một chữ a.
Những thứ này căn bản không hề có tác dụng.
"Lão đạo sĩ thối, không nghe thấy gì cả, không nghe thấy một chữ nào cả, nói chậm lại."
"Ta, sư môn... a, khốn nạn..."
"Thất Thất."
Lâu Thất mở choàng mắt ra, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Trầm Sát, hắn thấy nàng tỉnh dậy, liền nhỏ giọng hỏi: "Nằm mơ sao?"
Điều này cũng thật là...
Lâu Thất không còn gì để nói. Cuối cùng cũng không biết lão đạo sĩ thối bị làm sao nữa, như thể công phu không đủ không thể trò chuyện với nàng, nhưng cuối cùng sao không nói từ nào có tác dụng chứ?
A, khốn nạn, là cái quỷ quái gì?
"Ta sợ lão đạo sĩ thối xảy ra chuyện rồi."
"Chả phải nàng nói bên đó chắc không ai là đối thủ của ông ta mà? Chỉ cần không đắc tội với quân đội để họ điều động vũ khí công nghệ cao bên đó là được?" Trầm sát nói tới vũ khí công nghệ cao, tốc độ nói chậm lại, vì thực tế hắn không hiểu vũ khí công nghệ cao là như thế nào. Lâu Thất lúc trước nói với hắn, hắn từng hỏi có phải là thứ thuốc nổ giống như nàng làm không, nói nói còn lợi hại hơn cái đó hàng trăm lần, thậm chí là hơn.
Hắn không thể nào tưởng tượng được.
Lâu Thất lắc đầu nói: "Công lực của ông ấy đã tiêu hao quá nhiều, bên đó lại không có thuốc nào thích hợp sử dụng, cũng không biết bây giờ ra sao?"
Nếu như lần trước nàng chế xong Ngưng Công Đan rồi thì tốt, đưa ông hai viên, nói không chừng ông có thể tự mình trở về.
Nhưng trên đời này không có cái gọi là sớm biết thế.
Trong tình hình bình thường chắc ông ta sẽ không gặp nguy hiểm gì, hơn nữa vừa rồi ông định nói với nàng điều gì đó, không giống như mình xảy ra chuyện, nhưng nàng thực sự không nghe được ông nói gì, chỉ đành bỏ lại việc này ra sau.
Định thần lại, nàng thấy họ đang đứng ở một đồng hoang bao la, nàng không khỏi sửng sốt: "Lẽ nào đã ra ngoài rồi sao?"
Không chỉ đứng ở đồng hoang bao la, nàng còn đang nằm ngủ trên một bãi cỏ mềm mại, bên cạnh có một đống lửa, những người khác quây quanh đống lửa, Trần Thập, Lâu Tín và Thiên Nhất, Địa Nhị đang nướng thịt.
Mùi thịt thơm nồng chui vào mũi, khiến bụng nàng đói cồn cào. Lâu Thất ngồi bật dậy.
"Đế hậu, chúng ta đã ra ngoài rồi, lúc trước đế hậu không nhìn thấy, chúng ta vào một đại trận rất đáng sợ, là đại trận dùng cả vu thuật và cơ quan, nhưng đế quân dùng Hách Sát Ma Kiếm dẫn chúng ta ra ngoài. Lâu Tín nói xong nhìn nàng không khỏi bật cười: "Có điều đế hậu cũng rất lợi hại, mọi người đánh giết tối tăm mặt mũi, đế hậu vẫn có thể ngủ rất ngon."
Lâu Thất không khỏi đỏ mặt.
Có thể trách nàng sao? Nếu không phải lão đạo sĩ bắt nàng vào trong giấc mơ, nàng có thể ngủ say như vậy sao?
Nàng xoa mũi, nhìn Trầm Sát: "Chàng lại dùng Hắc Sát Ma Kiếm, bây giờ có phải rất mệt rồi không?"
Trầm Sát lắc đầu, nắm lấy tay nàng an ủi, nói: "Không sao, nơi này có thể nghỉ ngơi. Tối nàng canh đêm cho bổn đế quân, bổn đế quân chỉ ngủ một canh giờ."
Nghe hắn nói vậy chả phải đã rất mệt rồi sao?
Nếu không sao hắn có thể chủ động yêu cầu nàng canh đêm để ngủ.
Lâu Thất rút ra một gói kim trong eo: "Ta châm cho chàng kim, công lực sẽ hồi phục lại một chút." Trước đây nàng thường tới Dược Điện, thần y dạy cho nàng một bộ châm pháp, nàng kết hợp với lĩnh ngộ của mình sáng tạo ra một bộ châm pháp. Mặc dù hiệu quả chậm hơn ăn Ngưng Công Đan và Thần Thủy Niệm, nhưng ổn định hơn.
Trầm Sát cũng không nói nhiều, ngồi xuống để nàng thi triển.
"Đã tìm thấy U U chưa?" Nàng vừa thi châm vừa hỏi.
"Chưa." Trầm Sát đáp.
Lâu Thất dừng lại một lát: "Không thấy U U nữa?"
Trầm Sát lắc đầu: "Có lẽ không thể gọi là không thấy." Hắn đưa cho nàng một nhúm lông hồ ly màu tím bạc.
"Điều này là sao?"
Lâu Thất không hiểu."
"Tiểu hồ ly có lẽ đã đuổi theo quái nhân lông trắng, vì sau này chúng ta không tìm được cô ta, có thể lúc trước Trầm Sát đích thực đã làm cô ta bị thương, chỉ nhìn thấy có một vũng máu, tuyệt đối không phải máu của tiểu hồ ly." Hiên Viên Trọng Châu tiếp lời nhói: "Nhưng chúng ta lại nhìn thấy cây vô danh mà muội nói, tiểu hồ ly không lẽ nào muốn đi báo thù? Nhìn thấy cây đó chắc biết là do quái lông trắng trồng, vì thế đã đuổi theo. Lông hồ ly này phát hiện được ở cửa ra. Trầm Sát nói đây là kí hiệu nó để lại cho chúng ta."
Lâu Thất cạn lời: "Ngốc quá, dùng cách này để lưu kí hiệu, tới cuối cùng nó có còn lông nữa không?"
"Thế mới nói, chủ nào thì thú cưng như vậy, tiểu hồ ly ở cạnh nàng nên ai đắc tội với nó nó cũng phải cắn chết không buông tha, nghĩ mọi cách để báo thù."
Trầm Sát nhìn nàng, ánh mắt nở nụ cười.
"Ta là người như vậy sao?" Lâu Thất lớn tiếng nói, liếc nhìn mọi người.
Hiên Viên Trọng Châu: "Xem ra đúng là vậy."
Hỏa: "Ừ."
Thiên Nhất, Địa Nhị nhìn thịt nướng.
Lâu Tín liên tục gật đầu.
Trần Thập kiên định nói: "Ân oán phân minh, là tấm gương của thuộc hạ!"
Lâu Thất vỗ trán.
Thu kim lại, ăn xong, Trầm Sát quả nhiên nằm xuống ngủ bên cạnh nàng, chả mấy chốc hắn đã ngủ say. Có nàng ở bên cạnh, hắn rất yên tâm.
Những người đã bị thương, sau khi bôi thuốc cũng bị Lâu Thất ra lệnh đi nghỉ ngơi, vì nàng đã ngủ suốt đường đi, chí ít cũng tới một canh giờ rưỡi, vì thế nàng không thấy mệt.
Nghe hơi thở đều đặn của Trầm Sát, Lâu Thất liền đừng dậy nhìn về hướng Lưu Liên Cốc, có một vài vấn đề mà nàng vẫn chưa hiểu, dòng suối nhỏ đó sao có thể đột nhiên đóng băng? Còn nữa cả Lưu Liên Cốc nếu như được chuẩn bị vì một người, là một nữ nhân, vậy đó là ai? Đối tượng là ai nàng có chút suy đoán mơ hồ nhưng chứng cứ quá ít. Nàng luôn có cảm giác, cô gái lông trắng biến nhân vật mấu chốt của vấn đề, và cũng không phải là người đứng sau dàn dựng, cô ta chắc chỉ bị lợi dụng mà thôi.
Đáng tiếc không bắt được cô ta, khi đó trong độ cũng không biết có những thứ này, nếu không có thể để Trầm Sát chế ngự cô ta trước, dùng thôi miên để hỏi.
Đáng tiếc nhất là rừng Hồng Tùng chỉ là ảo giác, khiến nàng tưởng rằng có thể tìm thấy được hai vị thuốc dẫn sau cùng.
Xem ra, vẫn phải nhanh chóng tới Lâu gia.
Hách Liên Quyết trước đây nói không sai, đây là đường tắt nhanh nhất, hơn nữa sau khi ra khỏi Lưu Liên Cốc cơ bản không còn gì có thể coi là nguy hiểm với hỏi. Những loại trùng, độc, có Lâu Thất đều không trở thành vấn đề.
Tốc độ sau đó của họ rất nhanh, chỉ mất mấy ngày đã vào tới Hàn Mạc.
Khi họ tới đây, đội ngũ vẫn chưa tới.
Vấn đề lớn nhất họ phải đối mặt đó là lạnh.
Hàn Mạc không phải sa mạc, là một vùng hoang dã, nhưng nhiệt độ rất thấp, theo Hiên Viên Trọng Châu nói, vùng này buổi sáng đều có sương giá, ban ngày có mặt trời sẽ bớt hơn một chút, nếu không có mặt trời sẽ lạnh thấu xương.
Vì thế họ mới kéo theo nhiều xe ngựa tới vậy, trong xe ngựa có lò sửa, có chăn ấm, còn có cả áo ấm.
Tới nơi hoang vu không một bóng người này, nhìn xung quanh chỉ là một vùng đồng không mông quạnh.
Họ phải dừng lại ở đây để đợi đội ngũ tới, điều đáng nói là phải chịu đựng nổi cái rét cắt thịt ở đây.
Còn một điểm nữa, kí hiệu của U U để lại đúng là để suốt dọc đường, và giống với lộ tuyến của họ, quái nhân lông trắng không hề dừng lại, dọc đường xuyên qua đồng hoang.
"Cũng không biết lông U U đã bị nó nhổ sạch chưa, nếu như không có bộ lông đó, tới Hàn Mạc nó có bị lạnh cóng không? "Lâu Thất đặt tay lên trán nhìn về phía xa. Không nhìn thấy bóng người nào. Quái nhân lông trắng không sợ lạnh sao? Rõ ràng người cô ta không có lông trắng bao phủ.