Xe ngựa nhanh như chớp điện, Hiên viên Trọng Châu đuổi theo mới hoảng sợ phát hiện, con đường này đã bị người ta tu sửa rồi. Đây là nơi hoang vu dã ngoại, bọn họ muốn nghỉ ngơi tất nhiên là phải rời khỏi đường chính, lẽ ra tuyệt đối sẽ không có người và ngựa đi qua đây mới đúng. Nhưng mà mặt đường bây giờ lại tương đối bằng phẳng, hầu như không có cỏ đá và hố đất nào có thể cản trở xe ngựa.
Chứng minh người này đã sớm có kế hoạch cướp người, vạch ra các bước cẩn thận, hoàn chỉnh.
Thật đáng sợ!
Trong lòng Hiên Viên Trọng Châu cũng tức tối, đó là muội muội của hắn, hắn vẫn chưa có cơ hội chung sống hài hòa thân mật với nàng ấy, vẫn còn chưa được thực hiện sở thích xoa xoa mặt, sờ sờ đầu muội muội của huynh trưởng, thì đã có người cướp nàng ấy đi.
Vốn dĩ, Lâu Thất phải hôn mê ba ngày, trong lòng họ tuy đều có chút bất an nhưng nghĩ lại thì bọn họ đã dẫn nhiều người đi như vậy, còn có hắn và Trầm Sát nữa, dù có lơ là cảnh giác thì cũng không đến mức để nàng xảy ra chuyện. Không ngờ rằng, trước mặt họ mà lại có người dám bắt cả người cả ngựa đi...
Hắn còn tức giận như vậy thì không biết biểu đệ tốt, muội phu tốt của hắn sẽ có tâm trạng gì nữa.
Tâm trạng của Trầm Sát sao?
Trong màn đêm, hắn như một tia chớp, điên cuồng đuổi theo chiếc xe ngựa phía trước. Hễ có vật sống nào xung quanh cũng bị khí tức băng lãnh của hắn dọa cho phải trốn xa mười dặm.
Giữa hắn và xe ngựa, chỉ cách xa khoảng mười thước, hắn biết mình có thể đuổi kịp, hơn nữa ngay lập tức sẽ đuổi kịp rồi. Cho dù người kia là ai thì nhất định hắn sẽ băm vằm hắn ta ra.
Thế nhưng đúng lúc này biến cố lại đột nhiên xảy ra.
Một tiếng chim ưng kêu trên đỉnh đầu, đôi cánh khổng lồ vỗ giữa không trung, bóng lớn che trên mặt đất, gió nổi lên khiến làn da trên mặt hắn đều đau đớn không thôi.
"Chết tiệt!"
Trong lòng Trầm Sát bỗng có dự cảm không hay, có một sự bất an mãnh liệt ập tới, thanh kiếm của hắn bay nhanh ra khỏi vỏ, tuột khỏi tay, đánh phá gió đêm bắn về phía mắt chim ưng kia.
Tốc độ đuổi theovề phía trước của hắn không hề giảm đi, còn nhanh hơn ba phần.
Người trên xe ngựa ôm Lâu Thất ra, nhảy lên nóc xe ngựa, áo choàng bị gió thổi bay phấp phới, xe ngựa vẫn chạy băng băng, chiếc xe rung chuyển, hắn ôm người đứng phía trên mà không nhúc nhích chút nào.
Chỉ là màn đêm u tối, căn bản không thể nhìn rõ mặt hắn, nhưng có thể nhìn ra thân hình đối phương cao to, là một nam tử trẻ tuổi.
"Là ai? Thả người xuống, ta tha mạng cho ngươi!"
Trước đây Hiên Viên Trọng Châu cảm thấy lời thoại như vậy rất ngốc, nhưng mà hắn không ngờ rằng bây giờ thấy Lâu Thất bị người lạ ôm trong lòng, vô cùng giận dữ, không khống chế được mà rống lên.
Vẻ mặt Trầm Sát lạnh lùng, không nói tiếng nào, thân hình đột nhiên bay vút lên, rồi nhảy lên xe ngựa.
"Ha ha."
Trong gió rét, người kia đột nhiên thấp giọng cười lên: "Đế Quân Đại Thịnh, thái tử điện hạ vương triều Trầm Thị, quả nhiên khinh công rất tốt!"
Nghe giọng nói của hắn ta hoàn toàn không có cảm giác căng thẳng, lòng Trầm Sát nặng trĩu. Hắn đã đuổi kịp rồi, trong tình huống bình thường, đối phương ít nhiều sẽ có chút căng thẳng mới đúng, nhưng đối phương không hề có, ngược lại còn có một sự bình tĩnh nắm chắc phần thắng, điều này chứng tỏ...
Hắn quả thực nắm chắc phần thắng!
Chim ưng kia...
"Đế Quân phản ứng rất nhanh, chỉ đáng tiếc, ngươi lớn lên ở đại lục Tứ Phương, kiến thức hạn hẹp, nếu như ngươi mà lớn lên ở vương triều Trầm Thị, thì nhất định sẽ là một đối thủ giỏi có thế lực ngang ngửa bổn vương, đáng tiếc..."
Người kia nhẹ giọng than thở, vào lúc Trầm Sát đưa tay để nắm lấy Lâu Thất đang trong lòng hắn, thì người kia bay vút lên, phát ra một tiếng huýt sáo trong veo, chim ưng kia đột nhiên tới, hắn ôm Lâu Thất nhảy lên lưng chim, chớp mắt đã bay rất xa, rất xa.
Ngựa vẫn còn đang chạy, Trầm Sát đứng trên thùng xe ngựa, cả người tản ra khí lạnh.
Hắn, lại để người khác cướp Thất Thất đi trước mặt hắn!
"Hách...Liên..Quyết!"
Hiên Viên Trọng Châu nhảy lên càng xe, kéo dây cương lại, nghe thấy ba chữ bắn ra từ trong kẽ răng này, nhất thời kinh người: "Hách Liên hoàng triều?"
Trầm Sát không trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng đen đã đi xa phía chân trời không thể đuổi kịp kia, cảm thấy cơ thể sắp đóng băng rồi..
"Không cần đuổi nữa."
"Gì cơ?" Hiên Viên Trọng Châu sửng sốt, nhưng mà liếc mắt nhìn chim ưng đã biến mất, lặng lẽ ghìm chặt dây cương.
Những người khác cũng lần lượt đuổi tới, nhưng mà vừa nhìn thấy tình hình trước mắt, nhất thời không ai dám lên tiếng.
Dáng vẻ của Đế Quân quả thực khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.
"Đế Quân, là ai vậy?" Hiên Viên Ý nhíu mày, nhịn một hồi mới lên tiếng hỏi.
"Hách Liên Quyết."
Trầm Sát nhảy xuống xe, vén rèm xe lên, nhìn thấy U U đang núp ở một góc, có một ngân châm ở cổ. Hắn rút ngân châm ra, U U lập tức nhảy dựng lên.
Nhìn thấy hắn, đầu U U hơi rụt, sau đó lại ngẩng đầu lên: "Ô ô!"
Hai tròng mắt của Trầm Sát như rơi xuống hồ băng: "Ngươi đuổi kịp không?"
U U chần chừ một lát, nhưng lập tức lại gật đầu một cái, giống như một chiến sĩ bày tỏ lòng quyết tâm vậy.
"Đi."
"Ô ô!" Với tốc độ của nó lại bị người ta dùng châm khiến hôn mê bất tỉnh, còn để chủ nhân bị cướp đi, đây đúng là chuyện lợn có thể nhịn, nhưng hồ ly không thể nhịn!
U U thoát ra khỏi khoang xe trong chớp mắt, thân hình biến thành một đường sáng màu tím bạc, lấy tốc độ bay còn nhanh hơn trước đây mấy lần mà bắn ra ngoài.
"Đó là..." Trầm Hương khiếp sợ nhìn nó thoáng chốc bay ra khỏi tầm mắt: "Tốc độ của Tử Vân Hồ quả nhiên danh bất hư truyền. Phu quân, liệu Tiểu Thất có xảy ra chuyện không?"
Hiên Viên Ý suy nghĩ một lát rồi nói: "Chắc là sẽ không xảy ra chuyện, năm xưa..." Năm xưa, những người muốn cầu cưới tiểu công chúa của Hiên Viên hoàng thất cũng có Hách Liên hoàng tử, chính là Hách Liên Quyết.
Hai ngón tay Trầm Sát kẹp chặt tờ giấy rơi trong xe, trên đó chỉ có mấy chữ.
"Gặp tại mộ viên Lâu gia."
Năm ngón tay hắn cử động, tờ giấy kia biến thành tro vụn, rơi xuống từ khe hở của các ngón tay.
"Mời Nhị thúc và cô cô lên xe." Hiên Viên Ý và Trầm Hương nhìn nhau, bước lên chiếc xe ngựa này, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Trầm Sát, trước đây khi có mặt Lâu Thất, dáng vẻ hắn tuy có lạnh lùng, nhưng không khiến người khác chết cóng thế này, bây giờ hắn lại khiến Trầm Hương sợ hãi trong lòng.
Bọn họ không biết, trước đây, trước khi gặp được Lâu Thất, Trầm Sát vẫn là bộ dạng này.
Lâu Thất đã dung hòa ít nhất là bốn phần băng tuyết trên người hắn, nhưng bây giờ toàn bộ bốn phần kia đã trở về rồi.
Hiên Viên Trọng Châu cũng nhảy lên, đội ngũ cấp tốc tiến về phía trước, ai còn có tâm tư để nghỉ ngơi nữa?
Trần Thập và Lâu Tín ngồi trên lưng ngựa, sắc mặt đều đen như mực, Lâu Tín thầm mắng một câu: "Ta...mẹ nó chứ..."
Đám người Ấn Dao Phong cũng đi tới, rèm cửa sổ xe được vén lên, vẻ mặt Thu Khánh Tiên lo lắng hỏi bọn họ: "Đế Hậu nương nương sẽ không sao chứ?"
"Tất nhiên sẽ không sao." Giọng nói của Trần Thập vô cùng kiên định.
Lâu Tín liếc nhìn trong xe, Ấn Dao Phong đúng lúc nhìn ra, ánh mắt dừng ngay trên mặt Trần Thập. Hắn không khỏi nói: "Dao Phong cô nương, hoàng hậu nhất định sẽ không sao đâu."
Ấn Dao Phong thu ánh mắt lại, gương mặt đỏ lên: "Ta biết." Đế Hậu lợi hại như vậy, sao có thể xảy ra chuyện gì được?
Nhưng Nhị Linh ngồi bên cạnh lại không ngừng lau nước mắt, khóc thút thít, nói rằng: "Nếu như nương nương tỉnh thì tất nhiên không sợ, nhưng mà hiện tại nương nương đang hôn mê bất tỉnh đấy, nếu như kẻ xấu kia làm gì người thì phải làm sao?"
Lòng nàng đều rối như tơ vò, đây là tư tưởng và quan niệm truyền thống cổ hủ nhất của nàng, lúc tất cả mọi người đều tin tưởng vào bản lĩnh của Lâu Thất, suy nghĩ của nàng lại không chỉ là an nguy tính mạng của Lâu Thất, mà còn có sự trong sạch của Lâu Thất.
Kẻ cướp nàng đi là nam tử, mà Lâu Thất còn phải hôn mê hai ngày nữa, nếu như nam tử kia làm gì đó thì chẳng phải sự trong sạch của Lâu Thất đều bị hủy sao?
Hình như Đế Hậu vẫn còn chưa viên phòng, nếu như nương nương thật sự không còn trong sạch, vậy Đế Quân còn cần người không? Vừa nghĩ tới đây, nước mắt của Nhị Linh càng chảy dữ dội hơn.
Tiểu Trù thở dài một tiếng: "Được rồi, Nhị Linh ngươi đừng khóc nữa, ngươi cứ khóc trong lòng ta càng thấy khó chịu."
"Tiểu Trù cô cô..."
Nàng càng nói, Nhị Linh lại khóc càng lợi hại.
Tốc độ bọn họ nhanh như chớp, trong chiếc xe ngựa thứ nhất, Trầm Sát đang trầm giọng hỏi Hiên Viên Ý: "Mộ viên Lâu gia có gì đặc biệt?"
Nghe hắn đột nhiên hỏi chuyện này, Hiên Viên Ý khẽ nhíu mày: "Hách Liên Quyết hẹn ở mộ viên Lâu gia?"
"Ừ."
"Ta cũng không biết quá rõ về mộ viên Lâu gia, nhưng ta nhớ đại ca từng nói, có một lần huynh ấy vô ý tới một nơi của Lâu gia, suýt chút nữa thì Lâu lão thái quân xích mích với huynh ấy. Không biết đó có phải là mộ viên của Lâu gia không nữa."
Hiên Viên Trọng Châu nói: "Cho dù là nơi nào thì chúng ta cũng phải xông vào, đúng lúc, cũng phải tới Lâu gia đi cứu Hoan Thiên."
Hoan Thiên...
Lúc nào trở nên thân mật như vậy?
Lúc này Trầm Sát không có tâm trạng, chỉ là lạnh lùng nói một câu: "Tiếp theo phải dùng hết sức gấp rút lên đường, ai còn ngăn cản..." Toàn bộ lệ khí của hắn đều phát ra: "Giết không tha."
...
Chim ưng lao xuống, lúc tiếp cận mặt đất, nam nhân ôm Lâu Thất nhẹ nhàng nhảy xuống, rơi không tiếng động. Áo choàng màu xanh nhạt, cả người như ánh trăng tĩnh mịch, thanh khiết mà lãnh đạm.
Bên cạnh núi rừng thanh tú đẹp đẽ, một chiếc xe ngựa bình thường, không chút bắt mắt dừng trên đường, hai người ngồi trên càng xe, nghe thấy âm thanh lập tức nhảy xuống.
"Gia." Thanh Y tiến lên, giơ tay tiếp lấy nữ nhân hôn mê, nhưng đối phương lại nghiêng người tránh đi.
"Bổn vương bế nàng ấy lên xe, bây giờ gấp rút lên đường." Hách Liên Quyết bế Lâu Thất lên xe ngựa. Chiếc xe ngựa này nhìn bề ngoài thật sự là không bắt mắt, nhưng mà bên trong lại rõ ràng là đã được bố trí, đệm được trải dày, bên góc có đốt hương an thần.
Hắn đặt Lâu Thất vào một bên trong xe, nhìn dáng vẻ hoàn toàn không biết gì cứ tiếp tục ngủ say của nàng, hắn đột nhiên nhếch môi: "Ha ha, bổn vương đột nhiên không đợi được để nhìn thấy dáng vẻ của nàng khi tỉnh lại, nhìn thấy bổn vương rồi."
Ba ngón tay của hắn nhẹ nhàng sờ lên mạch đập của Lâu Thất, sau một lát lại thở dài: "Sao lại để bản thân hư nhược như vậy? Xem ra, nam nhân kia cũng không quý trọng nàng."
Cho dù hắn nói gì thì Lâu Thất cũng không biết, không phản ứng gì cả, nàng yên tĩnh ngủ, hơi thở vừa nhỏ nhẹ lại trầm ổn, giống như ngủ rất say vậy.
Hách Liên Quyết nhìn nàng một lát, đắp chăn cho nàng, mình ngồi một bên, đột nhiên ho lên hai tiếng, khí huyết cuồn cuộn dâng lên.
"Gia, người sao rồi?" Bên ngoài truyền tới câu hỏi lo lắng của Thanh Y.
Hách Liên Quyết ép luồng khí huyết xuống, thản nhiên nói: "Không sao. Chỉ là trước đó dùng quá sức để ngự thú, bị thương nhẹ."
Đây là một phần trong kế hoạch của hắn, cũng may, con chim ưng kia cuối cùng vẫn giúp hắn thành sự, chỉ đáng tiếc hắn không thực sự giỏi ngự thú, cho nên đến nơi này, hắn cũng không có cách nào giữ con chim ưng kia lại.