Đế Vương Sủng Ái

Chương 510




Lâu Thất được hai người thông báo xong, một mình ngồi trong hoa viên khoảng nửa canh giờ.

Cô đang suy nghĩ

Đoạn Trần Tông có Tông chủ khá giống Trầm Sát, thế nhưng chúng vừa muốn giết cô, vừa muốn bắt cô.

Mộc Lan là người của Lâu gia, thế nhưng lại bị trở thành bộ dạng như thế này.

Bây giờ chỉ có thể suy đoàn, Đoạn Trần Tông và Lâu gia cùng Trầm thị, Hiên Viên hoàng tộc là có quan hệ với nhau. Có thể nói, Đoạn Trần Tông Thương tông và Đoạn Trần Tông Hạ tông đối lập với nhau, Mộc Lan là người nhà Lâu gia. Nói thế có nghĩa là Lâu gia đối lập với cô.

Điều đó có thể nhìn rõ từ việc Lâu Hoan Thiên bị Lâu lão thái quân giam lại.

Trước đây Lâu lão thái quân có thỏa thuận với cha cô là Hiên Viên Chiến. Thế nhưng tới nay thỏa thuận đó đã hết hiệu lực. Mục đích thực sự của mà ấy đã lộ ra.

Nhưng mục đích đó là gì?

Mộc Lan có thân phận như thế nào.

Quả thật Lâu Thất cũng không ngờ là lại nắm được thông tin này về thân phận của Mộc Lan. Cô vốn dùng Trần Thập chỉ để kích động cô ta, bởi vì cảm thấy cơ thể Mộc Lan có sự biến đổi quái dị. Lúc mới gặp cô ta khá bình thương, thế nhưng thời gian này liên tục mê man, cơ thể lại biến đổi như vậy

Có thể dung mạo của cô ta được duy trì nhờ dùng một loại dược liệu nào đó. Thế nhưng loại dược liệu này được kích thích bởi tâm trạng. thời gian này cô ta ngủ trên giường như thực vật, cũng chẳng có tâm trạng gì nên cơ thể không có sức sống.

Vì thế cô mới yêu cầu Trần Thập nói những lời đó với cô ta. Quả nhiên cô ta giận dữ, giống như bị chà đạp, coi thường. Điều đó có nghĩa là địa vị của cô ta không hề thấp, tuyệt đối không phải hạng gia nô hay bách tính thường dân gì, nếu không với vẻ tuấn tú của Trần Thập như vậy, cô ta không thể tức giận dữ như thế.

Là đại tiểu thư Lâu gia sao?

“Đế Phi, quả thật làn da của Mộc Lan đã tươi sáng và căng hơn một chút. Khuôn mặt cô ta cũng không còn cứng đờ nữa. ”Ấn Dao Phong nhanh chóng tới quan sát sau khi Trần Thập rời đi.

Lâu Thất chợt hiểu ra.

Thì ra cô ta dùng dược liệu dưỡng nhan bảo khí.

Cô đã có cách.

Lâu Thất đứng bật dậy, cuối cùng đã nghĩ ra cách phá bỏ lớp mặt nạ của Mộc Lan. Cô không cần lo lắng khuôn mặt đó có thể đe dọa tới bản thân mình nữa.

“Dao Phong, đi. Ta sẽ cho người thấy loại dược liệu quý của bổn Đế Phi” Cô vội vàng rời khỏi Tam Trùng điện, đi tới dược điện

Nguyệt và Ưng lúc này cũng đang rất bận, bận tới mức phát ngán, bởi vị họ phát hiện, họ càng ngày càng ít cơ hội đi cùng Đế Quân của mình.

Lần này phải rời xa địa lục Tứ Phương, họ sợ bản thân mình lại phải ở lại đây. Đế Quân không biết sẽ đi bao lâu, họ không thể cứ như thế này rời xa đq của mình.

Vì thế chiều nay dự định sẽ quyết tâm cầu xin Đế Quân, bất luận thế nào cũng muốn được đi cùng Đế Quân.

Kết quả là khi vừa tới Tam Trùng Điện liền nhìn thấy Hỏa đang đứng dưới gốc cây ánh mắt nhìn về một phía.

Ưng đập tay Nguyệt, hỏi khẽ: “Hỏa đang nhìn gì thế”

Nguyệt nhìn rồi điềm nhiên trả lời: “A Mộc ở phía đó”

“Ui chà, không phải là Hỏa thích nha đầu đó đấy chứ” Ưng cảm thấy khó tin, “Nha đầu đó còn chưa trưởng thành, lúc nào cũng như một nhóc con vậy”

Chưa kịp nói hết thì Hỏa bước tới nhìn họ.

Ưng và Nguyệt thấy vết thương của Hỏa khá khác lạ.

Vết thương kéo dài quanh cổ hắn tới tận mặt, đuôi vết thương sâu vào ngực, hai bên mở rộng ra, thâm đen nhưng có chút đỏ, khiến người khác nhìn thấy nổi da gà.

“Chuyện gì thế?”

Ưng bước tới, chỉ vào vết thương của hắn, ngón tay run rẩy. Hắn không hiểu y dược lắm nhưng nhìn vết thương rất bất thường, vết thương bình thường đâu có thể khó coi như thế

“Hỏa, mau đi tìm thần y xem sao” Nguyệt cũng bước tới, chau mày

Hỏa lắc đầu, sau đó nhìn họ, “Ta nghĩ A Mộc có vấn đề”

“Cái gì?”Ưng và Nguyệt vốn nghĩ Hỏa đứng đó là để tương tư về A Mộc. Không ngờ Hỏa lại thốt ra câu nói này.

“Tại sao lại nói thế”

“Vết thương của ta” Hỏa nói với vẻ mặt khổ sở: “Trước đây mặc dù chưa khỏi hẳn nhưng cũng không nghiêm trọng. Lần trước ở Vấn Thiên Sơn, cổ độc của A Mộc phát tác, ta cõng cô ta một thời gian, tay của cô ấy quàng vào cổ ta. Tối đó ta đã cảm thấy vết thương hơi ngứa, sau đó càng nghiêm trọng hơn.”

Nhưng thời gian này hắn bận giúp mọi người nên hơi do dự, nên không nói về chuyện này

“Chẳng lẽ cô ta hạ độc hay sao?” Ưng băn khoăn, rồi định bước về phía khu A Mộc đang ở: “Để ta lôi cô ta ra hỏi cho rõ”

Nguyệt chặt hắn lại, “Ngươi đừng làm vậy, không hẳn là A Mộc hạ độc. Hỏa nói cô ta có vấn đề, có thể là cổ độc trên cơ thể cô ta có vấn đề”

Hỏa gật đầu, “Đúng thế”

“Vậy phải đi tìm Lâu Thất để nói cho cô ấy” Ưng quay đầu, định đi về phía Tam Trùng Điện

Nguyệt chau mày, “Ưng, sao người lại gọi tên của Đế Phi ra như thế.”

Ưng cảm thấy có chút hụt hẫng.

Hắn không có cơ hội đi cùng Đế Quân, nên chẳng còn có cơ hội cãi nhau với Lâu Thất. Đột nhiên không biết phải làm thế nào.

Nguyệt thời dài, “Đi, chúng ta tìm Đế Phi để hỏi.”

Ba người tới Tam Trùng Điện, thế nhưng lúc này Lâu Thất đang ở trong khu nhà giam. Tiểu Trù nhìn vết thương trên cổ của Hỏa chợt kêu lên, đưa tay kéo lấy tay hắn.

“Hỏa vệ đại nhân, sao ngài lại bị trúng Uẩn nhiễm?”

Ba người sững lại

Uẩn nhiễm ư?

“Uẩn nhiễm là gì?” Hỏa sau đó điềm tĩnh lại nhìn Tiểu Trù.

Tiểu Trù không kịp giải thích cô hắn, liền kéo hắn chạy ra ngoài, nói gấp gáp: “Không thể chậm trễ, mau đi tìm Đế Phi.”

Nguyệt và Ưng nhìn nhau rồi lập tức theo sau. Uẩn nhiễm, nghe thì dễ nghe, thế nhưng nhìn bộ dạng của Tiểu Trù thì biết không phải là cái gì tốt đẹp

Trong lòng họ cảm thấy nặng nề. Một ngày nữa là phải cùng Đế Phi rời Đại Thịnh tới Lâu gia. Bây giờ tự nhiên xảy ra chuyện này giống như có một thứ gì đó cản bước họ, không cho họ rời đi.

Nguyệt chợt thấy A Mộc đang đứng dưới tán cây khi nãy Hỏa đứng, nhìn Tiểu Trù đang kéo tay Hỏa đi, đôi mắt ấy đượm buồn.

Hắn chỉ biết cười gượng, đúng là rối bời.

“A Mộc, mau theo ta. Hỏa ca của ngươi xảy ra chuyện rồi”

A Mộc giật mình.

Lúc này Lâu Thất vưa luyện dược cxng đang đi vào chỗ Mộc Lan. Mộc Lan cảnh giác nhìn cái bát sứ trắng trong tay cô ta liên hỏi: “Lâu Thất, cô định làm gì.”

“Chẳng làm gì cả, chỉ là cho cô uống chút thuốc thôi mà” Lâu Thất chau mày, ra hiệu cho Hoa Vu Tồn. Hoa Vu Tồn lập tức giữ chặt người Mộc Lan, Lâu Thất không hề nhẹ tay, ấn ngay cái bát thuốc vào miệng Mộc Lan

“Nào nào, đứng phí sức làm gì.” Mộc Lan còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy như có một bàn tay đang lần mò trong dạ dày của cô ta. Chưa kịp cảm thấy đau thì cảm giác đó đột nhiên biến mất. Trong đầu cô ta trống rỗng, tâm trạng bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.

Khuôn mặt cô ta cũng trở lên bình tĩnh, không, không thể gọi lạ bình tĩnh, mà là vô hồn, ánh mắt trống rỗng.

“Đế phi, đây là?” Hoa Vu Tồn ngạc nhiên

Lâu Thất điềm nhiên giải thích với hắn thế nào là độc dược khống chế thần kinh. Thần kinh độc tố, cô ta có thể chế ra không biết bao nhiêu loại.

Loại thuốc trong cơ thể của Mộc Lan cần phải được kích động bởi tâm trạng của Mộc Lan, từ đó giúp cô ta thay đổi dung mạo. Thế nhưng cô muốn giết chết tâm trạng của cô ta, khiến cô ta vô hồn, để máu trong người cô ta chảy chậm lại, như thế mới có thể ngăn chặn loại thuốc kia phát huy tác dụng

Một luý sau, một cảnh tượng khiến họ bất ngờ đã xảy ra.

Khuôn mặt của Mộc Lan bắt đầu sụp xuống, giống như có gì đó đang muốn đâm thủng lớp da trên mặt để chui ra. Trong quá trình này, khuôn mặt của Mộc Lan bắt đầu bến đổi, hàng lông màu rậm rạp thưa hơn, sống mũi cao sụt xuống, đôi môi căng mọng co lại, nhỏ nhắn hơn, đôi mắt to ra.

Khuôn mặt ấy cũng trở lên nhỏ nhắn hơn

“Cái này, cái này... Sao trông rất quen mắt” Ấn Dao Phong đột nhiên tròn mắt nhìn khuôn mặt đang biến đổi của Mộc Lan, rồi kêu lên một cách đầy ngạc nhiên.

Sắc mặt của Lâu Thất hơi sầm xuống.

Khuôn mặt này rất quen, đây chính là.

Một tiếng kêu thất thanh vang lên bên ngoài

Hỏa, Ưng, Nguyệt còn cả tiểu Trù đều đang nhìn A Mộc. A Mộc đứng ở cuối cùng, đang ôm miệng che đi sự kinh ngạc.

Dược điện bỗng nhiên trầm lặng một cách quái lạ.

Cho tới khi đôi mắt của A Mộc bắt đầu chuyển động, Hỏa mở lời đầu tiên. Hắn nhìn A Mộc, giọng nói mặc dù bình tĩnh nhưng đầy sự phức tạp: “A Mộc, cô có quen cô ta không?”

Dưới áng sáng nhạt nhòa, khuôn mặt của Mộc Lan và A Mộc giống nhau một cách kỳ lạ. Điều khác biệt là một người đã lớn tuổi, còn một người đang độ thanh xuân.

Tất cả mọi người nhìn A Mộc, đôi mắt cô đỏ sọng, rồi hai hàng nước mắt lăn xuống.

“Tỷ tỷ”

Mộc Lan hoàn toàn kinh ngạc tới run người: “Cô là Mộc La Tiểu La”

Mộc Lan, A Mộc. Vốn đã biết cô ấy không phải tên thật là A Mộc, chỉ biết Mộc là họ của cô ấy.

“Là muội, chính là muội đây, tỷ tỷ.” A Mộc rơi nước mắt rồi lao về phía Mộc Lan, ôm chặt cô ấy.

Lâu Thất không ngăn cản

Tiểu Trù định nói gì đó nhưng lại thôi, lúc này cô vẫn chưa muốn nói về vết thương của Hỏa. Thế nhưng lúc này Lâu Thất đã nhận ra vết thương đó, trong lòng đã có tính toán.

Đợi hai chị em họ ôm nhau khóc lóc một hồi, Nguyệt nhìn sang Lâu Thất rồi quay sang nhìn hai chị em họ, giọng hơi khẽ: “A Mộc, có thể nói hai người là như thế nào không?”