Đế Vương Sủng Ái

Chương 502




Đó là mùi của quỷ thảo, âm địa quỷ thảo.

Trong cung điện ngầm này, khi hàng vạn thần quỷ binh chậm rãi mở mắt, một cửa động ở dưới cùng mở ra. Phái dưới có một luồng gió, đẩy bột quỷ thảo bay lên

Mùi quỷ thảo bao trùm khắp nơi.

Âm địa quỷ thảo sau khi nghiền thành bột, thêm một chút những thứ khác sẽ trở thành thức bột dược để bào chế Khôi Lỗi tốt nhất, lúc đó, Lâu Thất đã hiểu ra kế hoạch của hắn.

Chỉ khi Trầm Sát mở xiềng xích, thì mọi người mới bớt lo lắng mà trở lên vui mừng. Khi những tinh binh này có phản ứng, thì dùng thứ này là phù hợp nhất,

Chúng muốn biến hàng vạn thần quỷ binh trở thành Khôi Lỗi, những thứ không thuộc về họ thì có thể tranh đoạt, thế nhưng những thần binh thuộc về họ thì phải chiếm được thần chí của chúng, biến chúng trở thành những cỗ máy giết người chỉ nghe mệnh lệnh.

Quả thật là hơi quá đáng

Không, phải nói là chết tiệt

Lâu Thất lập tức hét lên: “Tất cả lùi lại” rồi bay sang phía Trầm Sát, đặt tay ôm lên vai hắn, “Âm địa quỷ thảo, Khôi Lỗi Khốn Trận, chúng muốn hàng vạn thần binh này giống như những xác sống.”

Lúc này Trầm Sát vẫn điềm tĩnh, hắn luôn tin tưởng vào bản lĩnh của Lâu Thất, lập tức nói: “Có thể phá giải?”

“Quá nhiều, quá nhiều người, bột quỷ thảo cũng quá nhiều, thời gian không đủ” Lâu Thất cắn rắng. Đối phương đã chôn bột quỷ thảo ở dưới, nhằm ngăn chặn họ phá giả trận pháp này. Vì nếu muốn xuống, trong khi gió lại thổi lên trên thì chắc chắn sẽ bị bột quỷ thảo dính đầy vào mặt

“Điều khó khăn nhất là gì?” Trầm Sát điềm tĩnh hỏi. Thế nhưng hắn đã quan sát thấy biểu cảm của các binh sỹ đang trở lên cương cứng.

Lâu Thất nhanh chóng nhìn qua một lượt toàn bộ địa cung rồi phân tích: “Không chỉ là quỷ thảo, mà mỗi cầu thang 4 bốn phía trong địa cung này bản thân nó cũng là một trận pháp. Trận pháp này tụ âm khí. Những binh sỹ này ở lâu trong đó hẳn là đã bị ảnh hưởng. Bây giờ muốn phá trận pháp thỉ phải đóng cửa động ở đáy. Còn nữa, cần phải đưa linh khí vào để đẩy lùi âm khí.”

Hiện nay các binh sỹ cũng đang ở thời điểm dương khí thịnh, vì thế kẻ bày ra trận pháp này hẳn là rất hung tàn bá đạo, dẫn vào rất nhiều tử khí mới có thể áp chế dương khí. Thế nhưng Vấn Thiên Sơn lấy đâu ra nhiều tử khí như thế?

Người, phải giết người. Hẳn là chúng đã giết rất nhiều người.

Thế nhưng Vấn Thiên Sơn lâu nay tiên danh vang xa, đâu có nhiều người để giết, trừ phi họ phải cử đệ tử ra tay sát hại tất cả những kẻ côn đồ, lưu manh, ăn mày hay nạn dân. Những người này dù có mất tích thì cũng chẳng ai để ý.

Cô lập tức lên tiếng hỏi: “Vài năm trước Vấn Thiên Sơn có từng xảy ra chuyện đại sự gì không?”

Trầm Sát không trả lời, thế nhưng Hỏa ở bên cạnh đáp lời: “Năm năm trước có một lần, Vấn Thiên Sơn muốn bố thí nạn dân trong thiên hạ, vô số nạn dân từ bốn nước đã tập trung về đây. Sau đó Vấn Thiên Sơn bố cáo thiên hạ rằng những nạn dân này đều đã được lương thực và trở về nước.

Đúng rồi, những người đó chắc chắn đã chết ở đây.

Cùng lúc sát hại hàng vạn người, Vấn Thiên Sơn còn gì là tiên sơn nữa, mà là địa ngục mới phải.

Lúc này Lâu Thất cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng cô đang nghĩ tới trận pháp nên không nghĩ nhiều, cảm giác đó chỉ vụt qua mà thôi.

Thế nhưng Trầm Sát chau mày, dường như nghĩ ra điều gì đó

“Lấy đâu ra linh khí” Trầm Sát hỏi, rồi nói: “Bổn đế quân sẽ đi đóng cửa động kia”

“Đế quân, Đế Phi, thuộc hại sẽ ra tay” Đám người của Hỏa lên tiếng

Lâu Thất lập tức ngăn chúng lại: “Các người đừng tới, nếu chạm vào nhưng thứ đó thì các người sẽ không thể chặn nổi. Ta có nhiệm vụ cho các ngươi, đó là đi tìm một vài thứ, càng nhiều càng tốt.” Cô đọc ra một tràng nhưng thứ cô cần, rồi chia từng nhóm ra đi tìm.

Tần Thúc Bảo sắc mặt giận giữ: “Thái tử phi, còn chúng tôi thì sao?”

Lâu Thất nhìn chúng: “Ta đã vẽ vị trí cho các người, các người chỉ cần làm điều đó ngay tại chỗ là được. thế nhưng cho dù xảy ra chuyện gì, các người không được phép bật khỏi vì trí, có làm được không?”

“Làm được ạ!”

Mười bảy người đồng thanh đáp lời.

Lâu Thất cũng không nói thêm, biến roi Thí Hồn thành một thanh roi cứng, lập tức vẽ mười tám ô vuông trên mặt đất. Những ô này không có quy luật thế nhưng bao trọn địa cung.

“Bước vào!”

Tần Thúc Bảo cũng bước vào trong một ô, ngồi khoanh chân, nhìn thấy một ô trống, lập tức hỏi: “Thái tử phi, còn thiếu một người.

Lâu Thất nhìn U U ở bên cạnh, dù có chút không đành lòng thế nhưng bây giờ đành phải dùng tới nó.

“U U.”

U U ngầng đầu nhìn cô, đôi mắt tròn long lanh, “U U” Nó nhảy tới, cọ vào chân của Lâu Thất, sau đó đi vào trong ô vuông, nằm phủ phục xuống, rồi ngầng lên nhìn Lâu Thất như thể muốn nói, yên tâm đi, ta sẽ không rời bỏ vị trí đấu.

“Ngoan lắm” Lâu Thất cưng nựng nó, ngoảnh đầu nhìn thấy Trầm Sát đang đêm một tảng đó tới, ném về phía cửa động kia,

Tảng đá ném xuống rõ ràng rất lớn thế nhưng vẫn bị luống gió làm vỡ mấy cạnh. Khi rơi xuống đáy, nó chỉ có thể lấp được một nửa cửa động.

Trầm Sát sầm mặt lại.

Trong núi này cũng chẳng có đá gì. Khi nãy Lâu Thất đi một vòng cũng không tìm thấy. Trầm Sát tìm thấy tảng đá đó khiến Lâu Thất ngạc nhiên, nhớ tới cánh cửa đá. Những lúc đi vào có thể thấy, không dễ dàng để di chuyển tảng đó đó.

Những binh sỹ hồi tình có một chút biểu cảm. Thế nhưng bây giờ mắt đã mở, còn bộ dạng thì lại cương cứng.

Lâu Thất quả thật lo lắng.

Trước đó cô bị một tên trưởng lão cướp đi một ít thuốc. hơn nữa cho dù bây giờ còn thuốc thì nhiều người thế kia làm sao mà đủ được.

Nếu tận mắt thấy đám thần quỷ binh biến thành Khôi Lỗi trước mặt cô thì hẳn là cô sẽ tức hộc máu miệng.

“Trầm Sát, ta đừ chàng xuống” Cô cầm lấy cổ tay của Trầm Sát.

“Bổn Đế Quân tự xuống.”

Lâu Thất lo lắng: “Chàng đi xuống cũng đâu biết cách xử lý bộ quỷ thảo kia. Những thứ đó không nên lãng phí, ta thu lại sau này còn dùng tới.” Mặc dù rất ghét quỷ thảo, thế nhưng không thể phủ nhận tác dụng của quỷ thảo.

“Vậy ta cùng xuống.” Trầm Sát nắm lấy tay cô, ôm chặt lấy cô rồi nhảy xuống.

Tiếng gió rít lên bên tai, không biết bột quỷ thảo có bao nhiêu mà thổi bay lên nhiều đến thế. Trong đầu Lâu Thất chợt hiện ra một ý. Cô đã nghĩ ra điều mà trước đó cô thấy không đúng. Trong trận pháp lớn và địa cung lớn thế này, âm thảo nhiều như thế cô cho rằng khó có thể là người của Vấn Thiên Sơn, thậm chí không thể là người của tứ phương đại lục

Trước đó cô từng thấy có gì đó kỳ lạ. Sau khi tới đây gặp rất nhiều trận pháp và nùa chú, độc dược nhưng cô đều phá giải dễ dàng. Sau đó mới biết bản lĩnh của cô là do lão đạo sỹ thối dạy, còn lão đạo sỹ thối thì chính là người của đại lục Long Ngâm. Bản lĩnh mà ông ta học cao siêu hơn ở đây rất nhiều.

Thế nhưng trong địa cung này, trận pháp này tuyệt đối không phải là người ở đây làm ra.

“Cẩn thận.” Trầm Sát không ngờ lúc này cô ấy lại mất tập trung, lập tức kéo cô vào trong lòng, “gió ở đây rất quái dị”

Hắn chưa kịp nói xong thì có một ánh sáng của thanh đao vung tới, một thanh đao có chuôi bằng xích sắt, xoáy cùng với gió.

Nếu không phải do hắn né tránh kịp thì hẳn là đã bị chém mất một mạng lớn.

Hắn vung thay Ẩm Huyết Kiếm lên, chặt dứt dây xích sắt đó.

Hai người vào trong động, phá hủy nơi phát ra luồng gió. Lâu Thất nhìn thấy những chiếc túi chứa bột quỷ thảo lập tức lấy xuống, đặt sau lưng. Trầm Sát đưa tay đỡ lấy.

Hai người leo lên bên trên, Lâu Thất nhìn những khuôn mặt cứng đời của binh sỹ thì cảm thấy lo lắng hơn.

Khi lên tới nơi, cô nhìn xuống trận pháp khi nãy cô bày ra, "Đám người của Tần Thúc Bảo quả thật có dương khi mạnh mẽ." Dù sao thì chúng đều mang cơ thể đã được thay đổi nên có linh khí mạnh, hơn nữa họ đều là binh lính nên mạnh hơn người thường nhiêu

"Trầm Sát, chàng hãy làm trận nhãn"

"Nói đi"

Lâu Thất bày trận pháp trong khi Hỏa cũng đám thuộc hạ đi tìm những thứ mà Lâu Thất cần. Những thứ đó xem chừng trong đây có rất nhiều.

Khi đem những thứ hỏa dược đó về, thì trận pháp đối kháng của Lâu Thất đã hoàn thành. Họ dù nhìn không ra sự thay đổi nào thế nhưng Lâu Thất đã cảm nhận thấy đã có đủ linh khí và dương khí để xủa đẩy âm khí trong địa cung. Bây giờ chỉ cần đợi hai thế trận đấu với nhau để xem bên nào thắng.

Đợi khi Hỏa cùng thuộc hạ chế tạo thành nhưng gói thuốc nổ đơn giả, lần này cô còn cho thêm vào đó bột quỷ thảo.

"Cô nương đang chuẩn bị làm gì?" Trần Thập có chút không hiều.

Lâu Thất cười, "Đương nhiên là làm nổ tan xác người khác"

Trần Thập biêt những thứ này có uy lực vô cùng lớn nên cảm thấy ngạc nhiên.

Đúng lúc đó trong địa cung phát ra một âm thanh kéo dài dồn dập, âm thanh này khiến người ta nghe mà rung động. Tần Thúc Bảo cũng đọc lẩm rẩm theo âm thanh này, nghe khá bi thương.

Giống như một bài ca bi thảm không lời.

Trầm Sát có chút chấn động, nhìn sang phía Lâu Thất. Hắn cảm thấy đã từng nghe thấy âm thanh này.

Nó giống như khúc tế ca của vương triều Trầm Thị trước đây.

Thình Thình Thình

Âm thanh đó càng ngày càng rõ ràng, địa cũng bắt đầu tách ra, hàng vạn binh sỹ mở trừng mắt, sắc mặt biến đổi, bắt đầu lắc cổ.

Chúng đã tỉnh dậy. Chúng sắp thoát khỏi trận pháp.

Chúng dũng mãnh như sư tử, mở trừng đôi mắt đã ngủ quên bao lâu, muốn thoát khỏi địa cung giam cầm này.