Đế Vương Sủng Ái

Chương 487




Lúc này ngọn lửa bắn ra rõ ràng có nghe thấy âm thanh. Thế nhưng lúc này cung điện lại yên tĩnh đến kỳ lạ, không có tiếng động gì. Những lời cô nói ra giống như bị thứ gì đó nuốt mất, hoàn toàn không nghe thấy.

Khi xảy ra sự việc lúc nãy, rõ ràng mọi người đều ngồi trên ghế, phía trước còn có một cái bàn bày tiệc rượu. Thế nhưng bây giờ chẳng còn gì hết,

Cô ngồi cùng Trầm Sát, thế nhưng ngoảnh lại nhìn thì không thấy Trầm Sát còn ở đó.

Tất cả mọi người đều biến mất, cung điện trống rỗng. Cung điện to lớn còn cô thì nhỏ bé, cô độc.

Lâu Thất đứng dậy, đưa tay ra khua vào xung quanh, nếu là trận pháp ảo ảnh thì Trầm Sát vẫn phải ngồi ở đó, cô đưa tay đáng ra sẽ chạm vào thế nhưng cô chẳng thấy gì hết.

Lúc này cô cũng nhận ra cử động của mình càng khó khăn hơn, như thể có một thứ trọng lực nào đó ép xuống, khiến động tác của cô chậm đi rất nhiều.

Cô không hiểu là chuyện gì đang xảy ra.

Trầm Sát cũng rơi vào tình cảnh như thế. Trên thực tế, hắn ta có phản ứng nhanh hơn cô. Hắn không muốn rắc thứ bột dược nào đó mà lập tức đưa tay ôm lấy cô. thế nhưng chẳng có gì hết.

Lúc này hắn nhìn cung điện trống rỗng phía trước, đôi mắt sâu nhìn xa xăm. Một luồng sát khí mãnh liệt phát ra từ cơ thể hắn

“Thất Thất!”

Hắn gọi Lâu Thất, sau đó âm thanh đó biến mất, hoàn toàn không truyền được đi đâu.

Trầm Sát xoay người đi về một cột đá gần đó. Trong cung điện này có hai mươi tám cột đá, một cột đá đều có hai bó đuốc.

Ngoài những thứ đó thì chẳng có gì khác. Nếu có vấn đề gì thì hoặc là có cơ quan, thì chắc chắn có liên quan tới những bó đuốc này.

Mặc dù trúng kế, thế nhưng cũng muốn nhân cơ hội này tìm hiểu về thông tin của năm vạn tinh binh. Thế nhưng chiêu thức của đối phương nằm ngoài dự liệu của họ.

Lần này hắn và Lâu Thất quả thật có phần hơi quá tự tin.

Rõ ràng biết rằng tam sơn nhất trang liên thủ. Vấn Thiên Sơn hùng bá một phương bao nhiêm năm qua, đâu phải là nơi dễ xông vào. Nạp Lan Họa Tâm lại chế được loại dược liệu đáng sợ như thế, còn có cha và sư bác của ả ta, công thêm Trầm Vân Sơn vốn có bản lĩnh không hề kém, Tố Lưu Vân cũng đã bố trí mọi cơ quan ở đây, công thêm mộng Bích tiên tử dù võ công không cao cũng lại rất giảo hoạt. Ngoài ra còn có Xà Hoa giáo, rồi cả Nam Cương..

Tất cả những thứ này đều là kế hoạch đối phó của chúng, không biết là đã chuẩn bị từ bao nhiêu.

Thế nhưng dù Trầm Sát biết được điều này thì với tính cách của hắn, hắn nhất định sẽ tới, mà còn tới một cách thích thú. Lâu Thất không như những người nữ nhân khác, gặp nguy hiểm là khuyên can này nọ, mà cô ta sẽ luôn ở cạnh hắn.

Người như vậy hắn sẽ quyết không từ bỏ, không bao giờ để cô ta gặp nguy hiểm.

Trầm Sát đưa tay lấy bó đuốc ở thấp nhất. Nhìn thấy ngọn lửa có vẻ khác thường, hắn nhận ra điều gì đó không đúng, liền nhảy lùi về phía sau.

Đúng lúc đó, ngọn lửa phụt về phía hắn, phía sau là một luồng khói mờ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy.

Trầm Sát đã rút ra Ẩm Huyết Kiếm

Kiếm vừa rút ra liền rung động trên tay hắn, có vẻ như vô cùng thích thú.

Trầm Sát hiểu chuyện này. Sát khí của thanh Ẩm Huyết Kiếm đã bị ngọn lửa kích thích. Lần trước sau khi Lâu Thất áp chế huyết trận, từng nói cho hắn rằng, nếu có thể, trước khi trả lại kiếm hồn đá mấy cho Ẩm Huyết Kiếm, tuyệt đối không được dùng nó để đại khai sát giới. Bởi vì sát khí của thanh kiếm này quá nặng, giết quá nhiều người, nếu dính quá nhiều máu, rất có thể nó sẽ biến thành ma. Giống như khi ở Nộ Tiên Sơn, huyết trận trên cơ thể hắn bộc phát, thì sẽ không thế áp chế nổi.

Nếu lúc này có Lâu Thất ở đây thì hắn sẽ không dùng Ẩm Huyết Kiếm, thế nhưng bây giờ cô ấy đang gặp nguy hiểm, hắn chỉ muốn tìm cách nào đó nhanh chóng nhất để phá giải thế trận trong cung điện này để tìm cô ta.

Cái gì mà Ẩm Huyết Kiếm, hắn tạm thời không quan tâm.

Thanh kiếm chĩa thẳng về ngọn lửa kia, tàn lửa rơi lả ta, phía sau làn khói xộc tới. Ở khoảng cách gần như thế này hắn mới nhìn rõ, đó là một đám tiểu trùng vừa giống kiến vừa giống ong.

Trầm Sát thu kiếm lại đỡ, khi đang định dùng chưởng phong để tấn công thì những thứ đó đột nhiên tản ra, vây quanh lấy hắn rồi lại tụ lại phía sau lưng. Khi hắn quay đầu lại thì đám tiểu trùng lại di chuyển, quay lưng lại với hắn. Rồi tất cả chúng đồng loạt phun ra một luồng khí màu đen

Rất khó ngửi.

Hắn chưa bao giờ thấy khó ngửi như thế này!

Nếu Lâu Thất ở đây mà nhìn thấy cảnh này, chắc hẳn cô sẽ bật cười vì biểu cảm của Trầm Sát. Đường đường là một đấng Đế Quân lại bị đám tiểu côn trùng này xịt vào mặt.

Đám trùng tử định lập tức bay qua thế nhưng Trầm Sát không cho chúng cơ hội. Hắn vui tay khua Ẩm Huyết Kiếm, kiếm khí sắc bén khua vào đường trên không trung tiêu diệt đám tiểu trùng, khiến chúng rơi lả tả xuống đất.

Lúc đó, Lâu Thất đang định lấy một bó đuốc thì đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy bó đuốc trên một cái cột cách cô không xa đột nhiên biến mất.

Thế này là...

Cung điện rộng lớn như thế này không thể đột nhiên không còn người nào hết. Đối phương hẳn là đã rút hết người qua những cơ quan để tìm thời cơ tấn công họ. Nếu cô đã ở đây thì hẳn là Trầm Sát cũng đang ở đây, còn có cả đám người Trần Thập.

Cung điện này có Trướng Nhãn Pháp, có thể họ không nhìn thấy đối phương thế nhưng hơn hai mươi cột lớn kia thì không thể di chuyển, không thể không nhìn thấy. Những cái cột đó là những thứ nổi bật nhất trong cung điện. Vậy thì nếu di chuyển trên nhưng cái cột này, hẳn là người khác cũng sẽ nhìn thấy.

Lâu Thất nhếch miệng, lấy ra một bình nhỏ từ trong chiếc đai trên người cô. Không chỉ cô mà Trần Thập cũng có một chiếc đai như thế. Đôi khi có nhiều thứ không nhét vào hết, cô cũng đưa cho Trần Thập cất vào.

Chiếc bình mở ra có một mùi khá khó chịu, cô nghiêng bình, vung nhẹ tay chất lỏng trong đó bắn lên chiếc cột gần nhất đã bị tắt lửa. Chất lỏng tiếp xúc với bề mặt liên bắt đầu ăn mòn, tạo thành một hình số 7.

Số 7 trong hệ chữ Latin thì không ai có thể nhận ra được.

Đám người ẩn trong cung điện lúc này nhìn nhau, "Đại trưởng lão, Lâu Thất như thế này là có ý gì?" Cảnh Mộng không hiểu, thế nhưng cô ta cũng tỏ ra khá ngạc nhiên.

"Cho dù là gì thì cũng không có tác dụng. Cột lớn thế kia cho dù cô ta phá hủy cả một chiếc thì không biết phải dùng tới bao nhiêu quái dược. Trên người cô ta đâu có nhiều như thế."

Lâu Thất chỉ để lại một hình số 7 trên cột đó, sau đó lấy ra viên Lam Hải Dạ Minh Châu.

Nếu Nạp Lan Họa Tâm nhìn thấy hẳn là sẽ nhận ra. Lam Hải Dạ Minh châu vốn rất hiếm, cô ta đã đánh mất nó trong Thần Ma Cốc.

Lúc này nhiều người đang tập trung quanh đại trưởng lão. Ông ta thấy sắc mặt trắng bệch của Tố Lưu Vân. "Lưu vân tiên tử sao lại tới đây?"

Tố Lưu Vân quay đầu nhìn một vị trưởng lão khác đang bị cô ta mê hoặc. Trong lòng cô cảm thấy khó chịu.

Tất cả điều này đều là do Lâu Thất. Hẳn là cô ta sẽ mong Lâu Thất chết không yên ổn. Thế nhưng cô ta sẽ không ngốc như Ạp lan Họa Tâm. "Ta sẽ khiến cho Lâu Thất rơi vào cảnh sống dở chết dở, còn có thể khiến Trầm Sát mất đi sự điềm tĩnh, lúc đó sẽ càng dễ dàng điều khiể hắn ta". Cô nhìn vị đại trưởng lão nói,

Cô ta nhất định phải đưa Lâu Thất về địa ngục, cho dù cô ta có phải chiều lòng kẻ đáng tuổi cha mình hiện nay.

Đại trưởng lão ngây người, sau đó năm chặt tay cô ta, ôm cô ta vòng cho lòng, "Tới đây Vân Nhi!"

Bị đại trưởng lão ôm vào lòng, Tố Lưu Vân cảm thấy không dễ chịu chút nào, cô trầm giọng nói, "Có các cơ quan cùng với mê hồn trận, cùng với khí độc từ nhưng bó đuốc, hẳn là hắn không thể chống chịu được.

Ánh sáng của viên Dạ Minh Châu tỏa ra một vùng xung quanh.

Lâu Thất vốn hy vọng khi Trầm Sát hoặc Lâu Thất nhìn thấy con số 7 này sẽ lao tới chỗ cô. Chỉ cần ở bên nhau, cô tin rằng sẽ cảm nhận được đối phương và tìm ra cách phá giải tình huống hiện nay.

Sau đó cô cảm thấy có tiếng bước chân phía trước, khiến cô đề phòng, lùi lại phía sau

Hai bước lùi của cô như thể lùi vào một thế giới khác.

Thực ra vừa lùi 1 bước Lâu Thất đã cảm thấy không đúng. Cô nghe thấy tiếng bước chân của chính mình. Rõ ràng trước đó không nghe thấy tiếng âm thanh gì, sau đó áp lực trên người cô cũng giảm đi rất nhiều, giống như mọi thứ đã trở lên bình thường.

Sau đó cô nhìn thấy một người đàn ông. Trong tay hắn cầm một cây tiêu, nhẹ nhành chuyển động. Ở góc này có thể nhìn nghiêng thấy khuôn mặt của hắn, tuấn tú và nho nhã.

Lâu Thất hoàn toàn không thể ngờ tới.

Cô nghĩ rằng cả đời này sẽ không thể gặp lại Minh Liệt. Không ngờ lúc này hắn lại xuất hiện trước mặt cô, không có gì thay đổi, giống như chưa bao giờ chia tách.

Hắn chậm rãi ngoảnh mặt lại, lỗ ra một nụ cười.

"Nữ hoàng của ta, nàng đến rồi!"