Đầu tiên, Thu nhị tiểu thư là đích thứ nữ của Thần Tiễn Sơn Trang, từ nhỏ đã có thiên phú này nhưng có thể giấu được tất cả mọi người để học Truy Tức Tiễn, điều này chắc chác là vì từ rất nhỏ nàng ta đã phát hiện ra bí mật của Thần Tiễn Sơn Trang. Bí mật này khiến nàng ta đề phòng cả người thân của chính mình, lập tức hạ quyết tâm, vừa luyện tiễn vừa dùng kĩ thuật cải tiến tiễn của mình để bảo vệ địa vị, đây đúng là là một người dũng cảm, tỉ mỉ, quyết đoán, can đảm.
Tính cách này Lâu Thất rất thích.
Hơn nữa biết rằng lần này tới Vấn Thiên Sơn sẽ bị coi là một món hàng tặng cho đại trưởng lão, nàng ta vẫn tới, điều đó chứng tỏ nàng ta coi đây là một cơ hội để thoát khỏi Thần Tiễn Sơn Trang. Vốn dĩ còn phải lên kế hoạch kĩ lưỡng hơn nữa nhưng chỉ vì một bức thư ở nhà gửi tới, không biết nội dung thư là gì, đã nhanh chóng thay đổi kế hoạch ứng phó, chạy tới trước mặt mình quỳ gối cầu ban hôn sự, dũng cảm và có lòng quyết tâm kiên định như vậy, không phải người thường có thể có được.
Đây mới chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi.
Vì thế Lâu Thất rất yêu thích Thu nhị tiểu thư.
"Ta đồng ý với ngươi." Nàng chớp mắt với Lâu Thất trước sau đó quay sang nói với Thu nhị tiểu thư.
Thu nhị tiểu thư lập tức hai mắt rưng rừng, quỳ gối khấu đầu liên tiếp ba cái: "Ơn cứu mạng của đế quân, đế phi với Khánh Tiên, Khánh Tiên nguyện làm nô tì để báo đáp hai vị!"
"Đứng dậy đi!" Lâu Thất đưa mắt ra hiệu cho Trần Thập, Trần Thập lặng yên một lát sau đó ra đỡ nàng ta dậy.
Lâu Thất không nhịn được bật cười, sau đó lại nháy mắt với hắn, Trần Thập: "..."
Cô nương, đừng như vậy có được không?"
Chủ bộc hai người mắt qua mày lại giao lưu cũng chỉ có Trầm Sát nhìn thấy, hắn nhướng mày, không nhịn được lại nhìn sang Hỏa. Sau đó lại có chút rầu rĩ, Thất Thất nhà hắn trước giờ thiên vị cho người của mình, có đồ tốt chắc chắn phải nghĩ cho người của mình trước, rõ ràng Trần Thập và Hỏa, Trần Thập mới được coi là người của nàng.
Hắn cũng đành mặc kệ nàng vậy.
Thu nhị tiểu thư được Trần Thập đỡ dậy, chỉ cảm thấy lòng bàn tay của hắn trên cánh tay mình rất ấm áp, khiến trái tim nàng đột nhiên rung động, bất giác vội vã liếc hắn một cái.
Trần Thầm đã lặng lẽ buông nàng ra lùi lại mấy bước đứng ra sau Lâu Thất.
Thu nhị tiểu thư nhìn mọi người một lượt, Trầm Sát lạnh nhạt nói: "Các người đều lui xuống, Hỏa và Trần Thập ở lại."
Ấn Dao Phong khẽ cắn môi nhìn Trần Thập, cùng A Mộc đi ra, đóng cửa lại cho họ.
Thu nhị tiểu thư lúc này mới thở pháo nói: "Ta không phải con gái ruột của trang chủ Thần Tiễn Sơn Trang, chúng ta thực ra đều là do ông ta nhặt về, hơn nữa đại tỷ nàng ấy.. mười bốn tuổi đã hầu hạ trang chủ..."
Cái gì?
Lâu Thất nhíu mày, đúng là một gia tộc ghê tởm. Phụ thân trên danh nghĩa và con gái trên danh nghĩa...
Chính vì phát hiện ra bí mật ghê tởm này nên Thu Khánh Tiên mới bắt đầu che giấu bản thân, và nỗ lực để thoát ly khỏi Thần Tiễn Sơn Trang. Nhưng trước đây nàng vì muốn bảo vệ trinh tiết, thể hiện bản lĩnh cải tạo tên, sau này muốn rời đi sẽ không dễ dàng nữa.
Lần này bị tặng cho đại trưởng lão là một tin tức khiến trái tim nàng tan nát, nhưng nàng lập tức phát hiện ra đây cũng là một cơ hội cực kì tốt, đặc biệt là sau khi tối qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, mặc dù nàng không có chứng cứ nhưng nàng cho rằng là do Trần Thập và Lâu Thất đứng sau.
Vì thế họ mới là người có bản lĩnh bảo vệ nàng ta, Thu nhị tiểu thư suy nghĩ suốt hai canh giờ quyết định đặt mình vào chỗ chết để sống dậy.
"Hãy nói về bí mật mà ngươi biết." Lâu Thất mặc dù rất thích cô gái này, Trầm Sát thì không có kiên nhân ngồi nghe nàng ta phí lời, có thời gian không bằng cùng Thất Thất lên giường nằm.
Nghe giọng nói lạnh lùng mất kiên nhẫn của Trầm Sát, Thu nhị tiểu thư run lên, nàng thực sự rất sợ Trầm Sát vì thế rất bội phục Lâu Thất có thể ung dung thoải mái ở bên cạnh hắn.
"Bí mật đó..." Thu nhị tiểu thư hít một hơi thật sâu sau đó nói nhỏ: "Trang chủ của Thần Tiễn Sơn Trang không phải là trang chủ trước đây! Ta không biết tên thật của hắn ta là gì, nhưng hắn tới từ đại lục Long Ngâm, hắn vẫn có liên hệ với một người tự xưng là tôn giả."
Trầm Sát và Lâu Thất lại đưa mắt nhìn nhau.
"Tổn giả là Trương Mệnh?"
Thu nhị tiểu thư sững người: "Đế phi biết sao?"
"Ngươi nói tiếp đi!"
"Ta từng nghe trộm được một lần trò chuyện bí mật của bọn họ, công phu của trang chủ Thần Tiễn Sơn Trang không bằng Trương Mệnh, hình như nghe lệnh của hắn ta, bọn họ đang tìm một đội binh mã! Nghe nói đội binh mã đó tới từ đại lục Long Ngâm, là binh mã của vương triều Trầm Thị! Năm vạn binh mã đó tới tìm thái tử điện hạ của bọn họ, và họ còn biết tung tích của đội binh mã đó, họ còn nói rằng," nàng nhanh chóng đưa mắt nhìn Trầm Sát, nói tiếp: "Đế quân chắc là hậu nhân của vương triều Trầm Thị! Đội binh mã tổng cộng có năm vạn, trên người đều có thuật cấm cố, họ không thể giải trừ, không thể giải trừ thì họ sẽ không thể dùng được. Trương Mệnh nói, có lẽ thử lừa đế quân mắc mưu, có lẽ hậu nhân của vương tộc Trầm Thị mới có thể giải được loại cấm cố này."
Lâu Thất kinh ngạc mở tròn mắt.
Vì thế, Trương Mệnh đã lừa bọn họ?
Vì thế là năm vạn người chứ không phải năm mươi vạn người?
Lâu Thất và Trầm Sát đưa mắt nhìn nhau, hai người nhanh chóng suy nghĩ, móc nối các thông tin lại với nhau. Trương Mệnh còn gian xảo hơn họ tưởng tượng nhiều, cho dù nàng dùng Hỉ Nhi gạt hắn, cũng vẫn chưa thể hỏi ra chân tướng, ngược lại còn bị lừa.
Còn nữa, bọn họ chắc chắn đã tìm được năm vạn binh mã đó và đã khống chế lại. Năm vạn binh mã này lại bị trúng cấm cố, đương nhiên không thể phát huy được uy lực vốn có của mình.
Họ tới tìm thái tử điện hạ của vương triều Trầm Thị, thái tử điện hạ này rất có thể là Trầm Sát.
Á!
Lâu Thất đột nhiên xuýt xoa một tiếng, Trầm Sát lập tức phát giác, lúc này hắn mới phát hiện ra mình nhất thời không kiềm chế được, nắm tay nàng quá mạnh. Hắn lập tức buông ra, xoa nhẹ tay nàng, đưa lên môi hôn một cái: "Xin lỗi."
Thu nhị tiểu thư kinh ngạc nhìn cảnh này, thì ra đế quân cũng có mặt dịu dàng như vậy. Nhưng Trầm Sát ngay lập tức lại lạnh lùng nhìn qua khiến nàng ta rùng mình.
Đây đúng là một bí mật rất lớn, là một bí mật rất có tác dụng với họ.
"Trần Thập, hai ngày này ngươi hãy đi theo Thu nhị tiểu thư, nàng ta giao cho ngươi bảo vệ." Lâu Thất ra lệnh cho Trần Thập. Trần Thập đáp một tiếng, dẫn theo Thu Khánh Tiên ra ngoài.
Trong phòng, Lâu Thất dừng lại một lát nói: "Thu nhị tiểu thư có bản lĩnh như vậy mà vẫn bị mang ra tặng cho đại trưởng lão, điều này chứng tỏ đại trưởng lão là cùng một bọn với trang chủ Thần Tiễn Sơn Trang và Trương Mệnh, thậm chí trong tay đại trưởng lão còn có ưu thế lớn hơn vì thế bọn chúng mới tặng một đại mỹ nhân như vậy để lấy lòng đại trưởng lão."
"Vậy thì Trầm Vân Sơn trưởng đưa em gái ruột tới đây chắc chắn cũng biết điều gì đó."
"Năm vạn tinh binh, với sức mạnh của Vấn Thiên Sơn và Thần Tiễn Sơn Trang thì không thể nuốt hết được, tam sơn... chắc đều có phần."
Trầm Sát lặng lẽ không nói gì nghe Lâu Thất phân tích từng chút một.
Lậu Thất đột nhiên nói một câu: "Có điều năm vạn tinh binh nếu như khống chế nhiều năm như vậy rồi, bây giờ đã rất lớn tuổi rồi phải không? Cho dù giải cấm cố thì họ còn có thể đánh trận không?"
Hỏa đứng ở bên cạnh nghe nàng đột ngột nói một câu như vậy cũng sững người.
Trầm Sát mặt sa sầm, một hồi lâu mới nói: "Dù họ có đánh được hay không, tìm xong rồi tính." Thì ra hắn không bị vứt bỏ, thì ra có nhiều người tìm hắn tới vậy, hơn nữa là từ nhiều năm về trước mà hắn không biết.
Trong khoảnh khắc này, trái tim Trầm Sát dấy lên một bầu nhiệt huyết.
Lâu Thất đại khái có thể hiểu được cảm giác lúc này của hắn, ngẫm nghĩ một lát nói: "Nếu như tam sơn nhất trang đã có cấu kết, khách khứa lần này cũng chủ yếu là bọn họ, có khi nào lễ chúc thọ lần này của đại trưởng lão có mục đích khác? Nhằm vào chúng ta?"
Người của Thần Tiễn Sơn Trang, người của Bích Tiên Sơn, người của Trầm Vân Sơn đều đã tới, nếu như vậy bọn họ không thể nào chỉ tới có từng đấy người.
Trầm Sát ánh mắt vụt sáng: "Hỏa, Thiên Ảnh, đi điều tra."
"Long Ngôn, ngươi cũng đi."
...
Một canh giờ sau, ba người đều mang tin tức về.
"Thần Tiễn Sơn Trang, Trầm Vân Sơn, Bích Tiên Sơn, ba ngày trước mỗi nơi đều đã phái hai trăm đệ tử tinh anh tới Vấn Thiên Sơn, nhưng đều đã ẩn nấp cả rồi, thuộc hạ không tìm thấy bọn chúng ở đâu."
Hỏa sắc mặt sa sầm báo cáo.
Long Ngôn cũng nói: "Ngoài ra, còn có Xà Hoa Giáo, mấy ngày trước cũng tới Vấn Thiên Sơn, bây giờ cũng không thấy tung tích.
Lâu Thất trầm ngâm một lát sau đó nói: "... Lạy hồn!"
Điều đó có nghĩa là sao? Điều đó có nghĩa đây là một cạm bẫy, mọi người đều đã chuẩn bị xong, chuẩn bị ra tay với họ.
Trầm Sát hừ lạnh một tiếng, sắc mặt hoàn toàn không có chút sợ hãi, ngược lại khí thế ngưng tụ, lạnh lùng nói: "Truyền tin về, ra lệnh Ưng, Thúc Trọng Châu và Phi Kỵ đại tướng quân mỗi người dẫn theo một vạn binh lập tức tới Thần Tiễn Sơn Trang, Trầm Vân Sơn, Bích Tiên Sơn, tiêu diệt toàn bộ."
Không phải tinh anh đã dẫn tới đây muốn giết họ sao? Vậy hắn cũng nhân cơ hội này đánh sập hang ổ của bọn họ.
Lâu Thất giơ ngón cái lên, Trầm Sát đi bước này rất hợp với ý của nàng! Rất hung tàn!
Trầm Sát lại nói: "Hành động bảo mật, dẫn binh quan trọng là thần tốc!"
Hỏa nhận lệnh gật đầu, lập tức đi viết thư. Việc này cần phải bảo mật, nếu không Đông Thanh và Bắc Thương phát giác ra sẽ xen tay vào, tới khi đó mỗi người dẫn một vạn người chắc chắn không đủ để đại quân của bọn họ nhét kẽ răng.
Dù sao thì vương triều Đại Thịnh dám đồng thời ra tay với ba nơi này sẽ khiến các quốc gia khác sinh lòng kiêng kỵ, nổi sát tâm.
Sau lần này, thế lực của đại lục Tứ Phương chắc chắn sẽ phân chia lại, tuyệt đối chấn động thiên hạ.
Tình hình trước mặt họ bây giờ không hề lạc quan. Tam sơn nhất trang đích thực quá e dè bản lĩnh của Trầm Sát, điều động nhiều người như vậy tới đối phó họ.
"Có lẽ bọn họ không ngờ bổn đế quân chỉ dẫn theo vài người." Trầm Sát cười nhạt, vẻ mặt hung tàn, nhìn về Lâu Thất: "Lâu Thất, lần này kề vai cùng bổn đế quân đại khai sát giới, nàng có sợ không?"
Ba thế lực bên ngoài mỗi bên có hai trăm tinh anh, Xà Hoa Giáo chính là đám nữ nhân xinh đẹp tà ác mà họ gặp ở Băng Nguyên, lại kèm theo toàn bộ Vấn Thiên Sơn, chít ít cũng có hai nghìn người, bọn họ chỉ có bảy tám người.
"U U."
U U không biết chui ra từ đâu, nhảy lên vai Lâu Thất, cao ngạo ngẩng đầu, bộ dạng như đang nói, còn có ta nữa.
Lâu Thất mím môi, ánh mắt lấp lánh: "Bổn cô nương có sợ bao giờ?