“Sao nàng lại để bọn họ xông vào vậy?” Trầm Sát ôm Lâu Thất ngồi ở trên nóc nhà, quan sát tình hình hỗn loạn bốn phía, vừa nãy dưới sự chỉ dẫn của Lâu Thất, họ đã quay một vòng, cái gì nhìn thấy đều thấy hết.
Nhưng điều làm Trầm Sát hiếu kỳ nhất chính là điểm này. Ba viện kia của đệ tử thì cũng thôi đi, trừ một nơi có năm, sáu đệ tử Vấn Thiên Sơn tụ tập chơi lắc xí ngầu đến khí thế ngất trời, cược đỏ con mắt mắng mỏ ra thì hai nơi khác đều bình thường cả, mà ba nơi khác còn lại thì không thể xông loạn vào như vậy được. Cho dù là cứu hỏa thì cũng không thể xông vào trong phòng chứ?
Nhưng những người cứu hỏa kia lại không hề cố kỵ mà xách nước xông vào trong phòng ngủ.
Điều này bình thường sao? Hợp lý sao?
Nếu không xông vào thì một màn khó coi kia sẽ không thể lộ ra, kế hoạch của nàng cũng không thành công được.
Nghe hắn hỏi vậy, Lâu Thất vô tội chớp chớp mắt: “Chàng đoán đi.”
Đầu nàng lập tức bị gõ một cái: “Nói.”
Đúng là ngang ngược. Lâu Thất lầm bầm một tiếng: “Chàng quên bổn cô nương biết thôi miên à?”
Thuật thôi miên không có tác dụng lắm đối với người có nội lực cao cường, cho nên nàng căn bản không thể trực tiếp hạ thủ trên đám người Nạp Lan Họa Tâm, Đại trưởng lão hay Tố Lưu Vân. Nhưng chọn đám đệ tử của Vấn Thiên Sơn có nội lực trung đẳng để thôi miên là có thể. Chỉ cần thôi miên họ, câu cháy vừa rồi của nàng chính là mệnh lệnh. Nghe câu đó xong thì đám đệ tử bị thôi miên sẽ không cố kỵ gì mà xông đến, đẩy cửa, đi vào, kêu lên thành tiếng những gì mà bọn họ nhìn thấy.
Ví dụ như: “Ồ, Tam trưởng lão, sao người lại cùng với nam nhân…”
“Này! Yêu nữ ở đâu ra, dám làm ra chuyện đồi phong bại tục với Thánh nữ!”
“Đại trưởng lão, đây không phải Lưu Vân…”
Đương nhiên lời sau chữ Lưu Vân kia, đệ tử đó không có cơ hội nói ra, bởi vì với công phu của Đại trưởng lão thì sau khi hoảng loạn, hắn sẽ lập tức giết đệ tử đó.
Đáng tiếc người đứng sau tính kế tất cả lại là Lâu Thất. Lâu Thất đương nhiên sẽ tính cả màn đó bên trong, cho nên ở chỗ của Diêu phu nhân kia, nàng đã bỏ vào rất nhiều mồi lửa, người ở chỗ đó là nhiều nhất, ngay cả những khách quý có võ công tốt cũng đi hết. Đương nhiên trong đó cũng có mấy người bị nàng thôi miên nữa.
Đại trưởng lão chẳng lẽ còn dám giết cả khách khứa ư?
Giết là một vấn đề.
Không giết thì vấn đề càng lớn.
Lúc này, nàng rất muốn biết là Đại trưởng lão sẽ làm thế nào. Hôm nay chính là thọ thần của hắn.
Nhìn nụ cười gian xảo của Lâu Thất, Trầm Sát cũng không nhịn được bật cười.
Người của Bích Tiên ôn đến sau khi ăn sáng, người đến là Mộng Bích tiên tử của Mộng Bích Tiên và Cảnh Dao, cháu của nàng.
Chỉ là khi họ đến thì lại phát hiện không khí rất kỳ quái, không hề có chút vui mừng nào.
Mộng Bích Tiên Tử vốn muốn dựa theo kế hoạch, đi tìm Đại trưởng lão, nhưng lại bị thông báo là thân thể Đại trưởng lão không khỏe, muộn một chút mới có thể tiếp khách.
Cảnh Mộng nhíu mày khó hiểu. Trong phòng được sắp xếp cho nàng ta, thị nữ tùy thân của nàng ta thấp giọng hỏi: “Môn chủ, có phải Vấn Thiên Sơn xảy ra chuyện không?”
Cảnh Mộng lắc đầu: “Vấn Thiên Sơn có thể xảy ra chuyện gì?”
“Hay là kế hoạch bị Trầm Sát và Lâu Thất biết rồi?” Thị nữ kia không còn trẻ nữa, vẫn luôn ở bên cạnh Cảnh Mộng, là tâm phúc của nàng ta, cho nên kế hoạch của Đại trưởng lão nàng ta cũng biết.
“Không thể nào, hoàng hôn hôm qua họ mới đến, chỗ ở của khách cách xa chỗ Đại trưởng lão, trong thư trước đó của Đại trưởng lão đã nói rằng hôm qua hắn sẽ không ngủ, có gió thổi cỏ lay gì thì cũng không thể qua được tai mắt của hắn, rất cẩn thận. Phòng bị như thế thì cũng đã quá xem trọng Trầm Sát rồi, chẳng lẽ dưới mí mắt hắn mà còn có thể để Trầm Sát biết được gì đó chắc?”
Thị nữa kia cũng cảm thấy không thể nào, nghĩ một lát mới nói: “Hay là trong núi có biến cố gì?”
Trong lòng Cảnh Mộng nhất thời kinh ngạc, quay mạnh đầu nhìn thị nữ: “Chuyện này…” Chuyện này không phải không có khả năng, chỉ có những thứ trong núi kia mới có thể xảy ra biến cố lớn, hơn nữa còn sẽ khiến Đại trưởng lão đau đầu.
“Ai?”
Thân hình thị nữ lướt qua, nhanh chóng mở cửa, Cảnh Dao suýt nữa ngã vào trong. Cô ta ngẩng đầu nhìn Cảnh Mộng: “Cô cô, người và Đại trưởng lão có kế hoạch gì, muốn làm gì Đế Quân Đại Thịnh?”
Họ ở trên đường đã nhận được tin tức về Đại Thịnh lập quốc, Cảnh Mộng vốn muốn đến Vấn Thiên Sơn mới nói cho Cảnh Dao nghe, vì Cảnh Dao còn trẻ, lại rất thông minh, giống nàng hồi trẻ. Nàng không con, cũng muốn bồi dưỡng tốt Cảnh Dao, đáng tiếc Cảnh Dao nghe tin Trầm Sát thành lập Đại Thịnh thì mặt mày vui vẻ, thế mà còn muốn nằm mơ phân cao thấp với Lâu Thất, đi vào hậu cung Đại Thịnh. Chuyện này khiến nàng thất vọng vô cùng, nên không nói kế hoạch đó cho nàng ta.
Không ngờ nàng ta lại đến đây nghe trộm.
Nhất thời Cảnh Mộng vừa tức vừa vô lực.
“Dao Nhi, ta đã nói với ngươi đừng chọc vào Trầm Sát, đừng làm chuyện ngu ngốc như giành nam nhân rồi mà. Ngươi không coi lời ta nói ra gì đúng không? Dù Trầm Sát không có Lâu Thất thì cũng nên là Nạp Lan Họa Tâm và Tố Lưu Vân lo lắng mới đúng, ngươi không tệ, nhưng không phải đối thủ của họ.”
Cảnh Dao cắn môi, lộ rõ vẻ mặt không cam lòng: “Làm gì có người nào giống như cô cô chứ? Phá hỏng uy phong của chính mình, nâng chí khí của người khác làm gì? Tại sao luôn nói con không bằng hai người họ?”
“Đây là sự thực, làm người quan trọng nhất là biết rõ hiện thực!” Giọng Cảnh Mộng trầm xuống.
“Vậy mà mọi người còn muốn đối phó Trầm Sát? Hắn có dễ đối phó thế không?”
“Ngươi biết cái gì! Nếu Trầm Sát không chết thì cũng phải bị bắt trong tay chúng ta! Nếu không, chúng ta đều phải chết!”
Cảnh Dao ngây người, hồi lâu mới ngơ ngác nói: “Tại sao lại nói như vậy? Năm đó không phải hắn có qua lại với Đại trưởng lão sao? Bây giờ còn đến đây chúc thọ Đại trưởng lão nữa, chứng tỏ rằng dù trong lòng có oán nhưng cũng sẽ giả vờ thật tốt, sao lại nói mọi người sẽ chết?”
Nàng ta thực sự không hiểu.
“Ngươi không cần biết nhiều như thế. Tóm lại, ngươi cứ nghe lời là được, chẳng lẽ cô cô còn hại ngươi sao?” Dỗ Cảnh Dao xong, Cảnh Mộng trầm mặc rất lâu mới nói với thị nữ: “Ta không tiện ra ngoài, ngươi ra xem thử có thể tìm cách gặp Đại trưởng lão, hỏi hắn xem rốt cuộc có chuyện gì không? Nếu không hỏi thì lòng ta không yên được... ”
Thị nữ đáp lời, lặng lẽ lui ra ngoài.
Lúc này Đại trưởng lão sắp tức đến mức giết tất cả mọi người rồi.
Đây là tin bê bối nhất, buồn nôn nhất từ lúc thành lập núi Vấn Thiên đến nay. Người nhìn thấy cảnh đó thực sự quá nhiều, ngoài gần mười khách khứa ra thì còn lại đều là đệ tử của núi Vấn Thiên.
Chừng ba trăm người.
Chẳng lẽ hắn phải giết hết hay sao? Giết rồi thì coi như Vấn Thiên Sơn sẽ bị hủy trong tay hắn, Trầm Sát và Lâu Thất không cần động thủ thì tự hắn cũng hủy vô số, vậy Trầm Sát không phải sẽ cười chết hay sao?
Không giết, thì hắn không xác định được đám đệ tử kia có ngậm miệng chặt không. Dù bọn họ truyền tin trong nội bộ thì tất cả mọi đệ tử đều biết, uy vọng của Đại trưởng lão hắn sẽ bị giảm sút, đồng thời chức thánh nữ của Nạp Lan Họa Tâm cũng không cần phải làm nữa.
Còn có những khách quý kia thì sao? Tuy không phải nhân vật lớn quan trọng, nhưng cũng là đại gia tộc trong bốn nước, vì để biểu thị sự tôn trọng với Vấn Thiên Sơn và hắn, nên những người đến lần này đều là gia chủ hoặc đệ tử xuất sắc trong tộc. Nếu chết ở đây thì Vấn Thiên Sơn sẽ cùng lúc đắc tội mấy gia tộc lớn, nhưng nếu để bọn họ ở bên ngoài nói năng nhăng, thì danh tiếng Vấn Thiên Sơn cũng trượt dốc không phanh.
Dù làm gì thì đều không phải là cách xử lý tốt.
Đây là vấn đề lớn đầu tiên mà Đại trưởng lão sống đến tầm này tuổi còn gặp phải. Lúc này hắn không còn tâm tư đâu mà nghĩ đến cái kế hoạch đối phó Trầm Sát và Lâu Thất kia, cũng không có tâm tư nghĩ chuyện thọ thần.
Ngoài hai người kia, làm gì có ai làm ra được chuyện này!
“Trầm Sát! Lâu Thất!” Hắn cắn răng phất tay, hất hết những quyền sách trên bàn xuống đất. Văn thư tứ bảo rơi xuống, trong đó một nghiên mực còn suýt chút nữa rơi xuống Nạp Lan Họa Tâm đang quỳ một bên. Nàng ta run lên, mắt đỏ bừng.
Từ nhỏ đến lớn, nàng ta chưa bao giờ phải chịu nhục nhã lớn như thế! Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai dám tính kế nàng ta.
Nàng ta hận!
Nhưng tra ra, thì những thứ kia đều là nàng ta đưa tận tay Tố Vân Tâm. Nếu là Tố Vân Tâm thì ả cũng trúng chiêu…
Nạp Lan Họa Tâm vừa nghĩ đến trinh tiết mình bảo vệ nhiều năm thế mà bị hủy trong tay một nữ tử thì toàn thân phát run, thậm chí nàng ta còn muốn chết!
Tố Vân Tâm sớm đã bị đâm mười tám kiếm liên tiếp khi nàng ta tỉnh dậy rồi, Tố Vân Tâm chết rất thảm, nhưng nàng ta cũng đã không thể quay lại được.
Là nàng ta dày công chế tạo ra những thứ kia, cũng làm ra những chuyện tối qua…
Họ không tìm ra được chứng cứ nào chứng minh là do Trầm Sát và Lâu Thất làm, thậm chí ngay cả đám lửa kia cũng không hiểu vì sao đốt lên được. Nếu có nhiều người đồng thời lẻn vào đốt lửa trong các viện thì đệ tử canh đêm nhất định đã phát hiện ra...
Còn có một điểm nàng ta không nghĩ ra, đó là đám đệ tử cứu hỏa kia sao lại xông vào? Sau chuyện này, tự họ cũng không nói rõ được, vả lại cũng không hề có vết tích bị dùng thuốc.
“Cha.” Nàng ta run rẩy nói một câu thì một cái tát liền mạnh mẽ đáp xuống, khiến nàng ta gần như nằm sấp trên đất.
“Nghiệp chướng! Đây đều là chuyện tốt mà ngươi làm! Ta sớm đã nói không được làm bừa rồi, ai bảo ngươi làm ra cái thứ chó chết kia hả!”
Đại trưởng lão chỉ có một nữ nhi là Nạp Lan Họa Tâm, từ nhỏ đến lớn nâng trong tay còn sợ vỡ, ngậm trong miệng còn sợ tan. Cái tát này lại không hề lưu tình, tát lên bên má còn lại của nàng ta. Cái tát hôm qua của Trầm Sát còn chưa đỡ, mà hôm nay má bên còn lại cũng sưng lên nốt.
“Cha, người đánh con sao?” Nạp Lan Họa Tâm nằm nghiêng trên đất, rất muốn đi chết!
“Ta không được đánh ngươi sao? Cút ra ngoài, nếu ngươi còn ở đây thì ta chỉ sợ sẽ giết ngươi!” Đại trưởng lão quát. Hắn yêu thương con gái, nhưng nàng ta rốt cuộc có biết mình đã phá hỏng cái gì không?
Con gái so với tất cả những thứ kia thì một cái rắm còn không bằng!
Nạp Lan Họa Tâm bò dậy, cắn răng chạy ra ngoài.