Cuối cùng Lâu Thất cũng không đi gặp Liên Tâm công tử kia, chú thuật của hắn tuy lợi hại nhưng nàng cũng rõ ràng hắn không phải đối thủ của nàng. Giá trị lớn nhất của hắn chính là giúp đội ngũ dưới tay nàng học được chú thuật, đồng thời có cơ hội rèn luyện chân chính.
Chỉ học và rèn luyện một canh giờ mà đội ngũ kia của nàng đã thay da đổi thịt, trong ngoài không giống, thậm chí có mấy người còn ứng dụng rất tốt mấy chú thuật, vô cùng thuần thục.
Không thể không nói đây là một thu hoạch khác trong lần này.
Còn về lai lịch Liên Tâm thì nàng đã dạy Lâm Thịnh Uy một cách thẩm vấn khác. Chuyện này thực ra không phải rất khó, trong mấy lời trước đó của họ thì nàng đã biết tên Liên Tâm công tử là một tên háo sắc, chỉ cần một chú thuật mê tâm khiến hắn cho rằng nữ tử bên cạnh đang yểu điệu hỏi, vậy hắn sẽ nói hết lai lịch và mục đích đến Phá thành thôi.
Đương nhiên, đây cũng là vì tuy chú thuật của hắn giỏi, nhưng võ công lại bình thường, đánh hắn trọng thương sẽ khiến hắn chắc chắn không chống đỡ được Mê Tâm chú thuật.
Người khiến Lâu Thất đau đầu là Trương Mệnh!
Nội lực rất Trương Mệnh thâm hậu, tạm thời bọn họ không biết nhược điểm chí mạng của hắn, dùng Mê Tâm chú thuật cũng chỉ có thể hỏi ra những câu hỏi không quan trọng, còn về bí mật lớn là năm mươi vạn binh mã kia, hắn lại cắn chặt răng không chịu nói ra.
Dùng thuật thôi miên cũng vậy.
Có lẽ Trương Mệnh cũng biết đây là chỗ dựa duy nhất để bảo vệ được tính mạng của hắn.
Hắn không nói thì Lâu Thất cũng không phí nhiều thời gian lên người hắn. Điều quan trọng bây giờ là phải vẽ xong huyết trận trên người Trầm Sát.
Gần trăm thị vệ trúng chú thuật của Liên Tâm công tử, sau khi giải thì ai nấy đều đỏ mặt chột dạ, còn khí thế đám người Lâm Thịnh Uy ngược lại mạnh hơn chút. Bọn họ nghĩ đến mình học được chú thuật thì sau này không cần giống những thị vệ kia bị người khác thao túng đi đối phó người mình nữa. Dù sao thì đây cũng là một chuyện tốt đáng vui mừng. Vì thế nhiệt tình của đám người với chú thuật và trận pháp cũng tăng lên không ít.
Nơi này dù sao vẫn là ở trong núi, điều kiện kém nên Lâu Thất sợ ở đây mà xảy ra chuyện nữa thì không thể chuẩn bị chu toàn được. Vì vậy nàng vẽ huyết trận trên lưng Trầm Sát để áp chế trước, sau đó lệnh đám người thu dọn đồ, chuẩn bị xuống núi.
Lần này do Lâm Thịnh Uy đi trước dẫn đường, tất cả mọi người đều men theo dấu chân hắn đi nên, không ai rơi vào hư không, tất cả an toàn đi ra.
Con thú nhỏ kia, Lâu Thất bảo Tiểu Ngưu ôm, cho hắn nuôi dưỡng.
Đám tội phạm trong làng đều bị giết rồi, thôn làng...
Ngược lại chỉ còn chừng mười thôn nữ, họ đương nhiên không thể ở trong thôn làng máu tanh này, Lâu Thất bảo họ cùng quay về Thất thành, để cho Trâu Lễ phái người sắp xếp cho họ.
Bọn họ lại lần nữa đi vào ở trong phủ thành chủ.
Ở trong núi nhiều ngày như vậy thật sự là đủ dày vò, Lâu Thất thoải mái tắm rửa gội đầu, thị nữ giúp nàng lau khô tóc, rồi dùng một sợi dây tơ tằm buộc lỏng, thoải mái hơn nhiều.
"Đế Phi, Đế Quân đã lâu không ra ngoài, người đang chờ hầu ở bên ngoài không biết phải làm sao..."
Người đến bẩm báo là một trong những tên sai vặt được quản gia sắp xếp cho Trầm Sát.
Những thị vệ kia đều mệt chết rồi, họ đều đã lần lượt thay nhau nghỉ ngơi, đám người Trần Thập và Lâu Tín cũng đi nghỉ theo lời nàng. Trước đó nàng chịu mệt một tí, bố trí trận pháp ở trong viện chỗ họ ở, ít nhất đó cũng coi như một tầng phòng ngự.
"Đế Quân đang tắm sao?"
Vốn Lâu Thất cũng muốn đi qua vẽ huyết trận cho hắn, nghe những lời này liền đi theo họ đến sương phòng phía đông.
Tuy nàng cùng với Trầm Sát ở trong một viện, nhưng nàng bảo người sắp xếp cho nàng ở sương phòng phía tây, Trầm Sát ở sương phòng phía đông. Ở giữa cách một vườn hoa cỏ, có một hành lang gỗ sơn đỏ, giờ họ đang đi trên hành lang này.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng, trên mái hiên có tiếng mưa rơi khiến trong viện càng thêm yên tĩnh.
Mưa mùa thu mát mẻ, mùa hè đã đi qua, bước chân mùa thu đã đến gần rồi.
"Đế Quân đang tắm, nhưng không cho người hầu hạ, chúng tiểu nhân ở bên ngoài đợi lâu mà Đế Quân mãi vẫn chưa ra."
Bọn họ không dám đẩy cửa vào, trong phủ trước đó đã có chuyện của những thị nữ kia làm gương, sao bọn họ dám tự mình làm chủ chứ?
Nhưng lời này vừa nói xong, hắn nhất thời mở to mắt nhìn một màn phía trước.
Bọn họ đã đi đến sương phòng phía Đông rồi, bên đó đang mở cửa, có một tên sai vặt khác đang đứng ở ngoài cửa trông coi, trong phòng có hai thị nữ đang đi lại.
Tim hắn nhảy lên, lập tức quát một tiếng: "Các ngươi đang làm gì?"
Đây là đang làm gì hả? Không phải Đế Quân nói là không thích thị nữ hầu hạ bên người sao. Bây giờ Đế Quân đang tắm, thế mà họ lại dám to gan đi vào. Là ai cho họ cái gan này?
Tên sai vặt ngoài cửa quay đầu, nhìn thấy Lâu Thất lập tức hoảng sợ, quỳ xuống: "Đế Phi nương nương tha mạng."
Mặt Lâu Thất lạnh lùng đi vào, nàng đã xử lý phủ thành chủ một lần rồi mà lại có chuyện như thế xảy ra, vậy đừng trách nàng ra tay với Trâu Lễ.
Nàng vừa vào cửa liền cảm thấy không khí ấm áp trong phòng, không hề có tí lạnh nào.
Ở đó có một tấm bình phong chắn nên không nhìn thấy tình hình bên trong, hai thị nữ một người bưng nước uống, một người cầm lò hương đang hoảng loạn quay người lại, quỳ xuống.
Lâu Thất ngửi ra được mùi hương đó không phải hương an thần mà là một loại hương nâng cao tinh thần.
Đây là làm gì?
"Đế Phi nương nương, nô tỳ, nô tỳ chỉ là..."
Tuy họ hoảng loạn nhưng không hề có biểu hiện chột dạ, Lâu Thất cũng yên tâm hơn, nàng hờ hững hỏi: "Các ngươi đang làm gì?"
"Chúng nô tỳ muốn hỏi Đế Quân có muốn uống nước không..."
Họ ở bên ngoài không nhận được sự đáp lại nên mới đẩy cửa, muốn lại gần bên ngoài bình phong một tý để hỏi, uống nước hay huân hương chỉ là cái cớ họ tìm ra thôi.
Đế Quân ở sau bình phong, họ ở bên này bình phong, dù sao thì cũng không dám đi vào.
Lâu Thấy phất tay: "Đứng lên đi."
Họ chỉ có ý tốt và tính cẩn thận mà thôi.
Nàng cũng không nghe thấy tiếng Trầm Sát, ngay cả tiếng nước cũng không có, chỉ sợ là ngất đi rồi. Trong lòng Lâu Thất lo lắng, nhanh chóng đến sau bình phong, vừa nhìn đã thấy Trầm Sát nghiêng đầu dựa vào cạnh thùng tắm, dáng vẻ kia rõ ràng là ngất rồi.
Trong lòng Lâu Thất kinh ngạc, nhanh chóng đi qua, chỉ thấy mặt hắn đang kết sương trắng, mi mắt cũng kết thành những đóa sương màu trắng, nhưng kỳ quái là nước trong thùng lại sôi ùng ục như đun vậy, hơn nữa còn có một hương vị kỳ quái.
Giống như có người cho củi dưới đáy thùng muốn luộc hắn vậy.
"Trầm Sát!"
Lâu Thất lập tức bước nhanh qua kéo hắn dậy, nhưng tay vừa cho vào trong nước liền nhịn không được kêu lên.
Nước này đúng là nước sôi mà.
Nếu là người bình thường ngâm trong này thì chỉ sợ đã chín rồi, sao trên mặt hắn còn kết sương chứ.
Nàng lại nhìn huyết trận trên ngực hắn, chỉ thấy huyến trận màu đỏ tươi đang hơi có ánh sáng màu đỏ lưu động, giống như lửa vậy.
Mà biểu tình của Trầm Sát lúc này không nhìn ra được đang đau đớn hay vô cảm. Nàng chỉ sợ hắn đã nhịn đau thành quen, dù ở lúc nào cũng có thể mặt không cảm xúc.
Lâu Thất vận khí lên hai tay, nhanh chóng kéo hắn dậy, cõng hắn lên sau lưng.
"Người đâu."
Nghe thấy tiếng gọi của nàng, có hai tên sai vặt nhanh chóng chạy đến: "Đế Phi."
Thấy dáng vẻ Trầm Sát thì hai người kinh ngạc, lùi sau hai bước, suýt nữa hai chân mềm nhũn ngã ra đất.
"Lấy quần áo đắp cho Đế Quân." Lâu Thất lạnh giọng quát: "Tất cả những gì các ngươi thấy không cho phép nói ra ngoài nửa chữ, nếu không bổn phi sẽ không tha cho các ngươi."
"Vâng, vâng."
Hai người hoảng loạn nói, cầm lấy quần áo rồi đắp cho Trầm Sát. Lâu Thất tự mình cõng hắn đến phòng ngủ. Hai thị nữ ngoài bình phong sợ hãi hô lên, một trong số đó vội hỏi: "Đế Phi nương nương, có cần nô tỳ..."
"Không cần."
Nàng không muốn thân thể của Trầm Sát bị nữ nhân khác nhìn thấy. Hơn nữa, nàng không hi vọng có quá nhiều người nhìn thấy trạng thái kỳ lạ trên người hắn bây giờ.
Đặt Trầm Sát lên giường, đắp chăn lên, nàng quay đầu nhìn hai tên sai vặt kia, hai người rầm một phát quỳ xuống: "Đế Phi nương nương, tiểu nhân tuyệt đối không nói ra ngoài nửa chữ."
Trước đó đã có tiền lệ rồi, tin tức Trầm Sát bị thương truyền khắp thành, lúc đó nàng ít nhất còn có thể ra ngoài ứng phó. Nhưng giờ đây, hai ngày tiếp theo nàng phải vẽ huyết trận lên toàn thân hắn, không thể đi được. Nếu tin này truyền ra ngoài có lẽ sẽ có phiền phức.
Theo lý mà nói nàng nên giết hai người này. Nhưng nàng không phải người tùy tiện giết thuộc hạ của mình, nên phất tay nói: "Bảo vệ bên ngoài, không có lệnh của bổn phi thì không cho phép ai vào."
"Vâng, vâng."
Hai người lùi ra, đóng cửa vào, lúc này Lâu Thất mới lộ ra vẻ lo lắng, nhảy bổ lên giường vạch chăn ra muốn kiểm tra tình huống thân thể Trầm Sát.
Rời khỏi nước thì toàn thân hắn lại bắt đầu kết băng, huyết trận ánh lên sắc đỏ, chỉ là thế này không hề khiến uy lực mạnh lên, ngược lại có nghĩa là sắp không thể áp chế, sắp bị phá giải rồi.
Không thể kéo dài nữa, nàng phải nhanh chóng vẽ huyết trận lên toàn thân hắn mới được.
Lâu Thất cởi giày lên giường, ngồi xếp bằng bên cạnh hắn, cắn ngón tay bắt đầu vùi đầu vẽ huyết trận.
Thiên Ảnh nghỉ ngơi xong quay lại thì thấy phòng đóng chặt cửa, hai tên sai vặt canh giữ bên ngoài đang ngáy, màn đêm âm u, mưa thu tí tách rơi xuống, hai người ôm lấy cánh tay, rõ ràng rất lạnh.
Hắn gọi hai người tỉnh dậy, sau đó hỏi mới biết chuyện xảy ra cách đây hai canh giờ.
Mới đó mà đã trôi qua hai canh giờ.
"Đế Phi."
Hắn muốn vào phòng nhưng hai tên sai vặt lại ngăn không cho hắn vào. Hắn chỉ có thể mở miệng, dù thế nào hắn cũng phải vào trong xem.
May Lâu Thất nghe thấy âm thanh của hắn, trả lời: "Thiên Ảnh, canh giữ bên ngoài."
Lâu Thất lên tiếng thì hắn coi như yên tâm một chút, thả hai tên sai vặt kia đi, ẩn thân canh giữ.
Hai canh giờ này Lâu Thất vẽ rất nhanh, đã vẽ huyết trận đến bụng Trầm Sát rồi. Nàng đang vẽ xuống dưới nữa, ánh mắt đột nhiên tiếp xúc đến một chỗ thì nhất thời sợ hãi nhảy dựng lên.
Trước đó lo lắng quá nên hoàn toàn không lo nghĩ nhiều, nhưng giờ vẽ đến đây nàng mới phát hiện có một vài chỗ không tiện vẽ...
"Khụ khụ."
Trầm Sát ho hai tiếng, mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Lâu Thất và ánh nhìn kinh hoảng tránh né, dáng vẻ kinh hoảng quẫn bách đó hắn chưa từng thấy qua.
Trên người lạnh lẽo, tầm nhìn của hắn dời xuống thân dưới của mình, nhất thời cũng giật mình lúng túng.