Đế Vương Sủng Ái

Chương 430




Trần Thập lập tức kinh hãi, xông tới bên cạnh nàng: "Cô nương, sao vậy?"

Lâu Thất không trả lời hắn, không nói lời nào nhưng sắc mặt tức giận. Trần Thập thấy nàng như vậy lập tức sững người, không dám gọi tiếp.

Quay đầu lại nhìn Trầm Sát, hắn càng run rẩy rõ rệt hơn.

Trần Thấp vô cùng khó xử, lòng nóng như lửa đốt.

Lúc này trong mộng, Lâu Thất đang lấy tay lau vết máu, nhìn lồng phòng hộ vô hình bị nàng đánh một chưởng rung động.

Không sai, nàng đánh một chưởng, theo lí mà nói đây là giấc mơ mà nàng khống chế, cho dù xuất hiện thứ như thế này nàng cũng có thể đánh nát vụn, nhưng chưởng vừa rồi đã gặp phải kháng cự.

Tưởng nàng là đồ ngốc sao?

Có kháng cự tức là có ngoại lực. Trong giấc mơ mà nàng khống chế lại có ngoại lực, điều đó chứng tỏ giấc mơ này đã không hoàn toàn do một mình nàng khống chế, chứng tỏ đã có người xen tay vào.

Khống Mộng yểm có lợi hại thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là bùa chú, chỉ cần là bùa chú sẽ có sơ hở, có người len lỏi vào qua sơ hở này cũng không có gì là lạ.

Lâu Thất đương nhiên không vì vậy mà khiếp sợ.

Nhưng không khiếp sợ không có nghĩa là không phẫn nộ. Náng đã quá lâu chưa nổi giận, vì thế ai nấy cũng tưởng rằng nàng dễ ức hiếp? Dám chen chân vào trong bùa chú của nàng!

Mặc dù nàng không thể giết đối phương trong bùa chú nhưng cũng có thể cho hắn một đòn nhớ đời.

Lâu Thất hai tay đồng loạt hành động, cả hai tay đều đồng thời bắt quyết khác nhau, sau khi kết quyết liền điểm về phía lồng phòng thủ kia. Trong không khí dường như có tiếng kêu vô thanh, nàng khẽ thét lên: "Phá!"

Xen vào bùa chú của nàng chứng tỏ kẻ đó là cao thủ bùa chú, nhưng trước đây nàng đọ sức với Tây Phi Hoan, tinh thần và ý chí của nàng mạnh mẽ chính là điều có lợi nhất trong bùa chú. Bây giờ lực tinh thần của nàng cuồn cuộn phóng đi, đối phương nếu thực sự có bản lĩnh vậy thì hãy tiếp chiêu đi.

Đừng quên, nàng không chỉ học được bùa chú của Tây Phi Hoan còn học được cách phá chú của cô ta. Hơn nữa trước khi học được bản lĩnh của Tây Phi Hoan, nàng cũng biết bùa chú, và ở phương diện này nàng còn có thiên phú cao hơn người thường hàng trăm lần, thông hiểu đạo lý, học một biết trăm, bây giờ bùa chú của nàng chưa chắc đã thua kém sư phụ của Tây Phi Hoan, thánh nữ Tây Cương Phi Nguyệt. Muốn đấu vậy thì hãy đấu nào, nàng thực sự không sợ.

Phụt!

Liên Tâm công tử trong nhà trọ phụt ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không đợi Thúy Nhi tới đỡ, cả người đã ngã nhào trên bàn ở trước mặt, húc đổ lư hương trên bàn rơi xuống đất vỡ thành mảnh vụn, tàn hương bay khắp mọi nơi, bám đầy mặt Liên Tâm công tử, khiến gương mặt trắng bệch của hắn lại có thêm một lớp xám xịt, nhìn vô cùng nhếch nhác.

"Công tử, công tử không sao chứ?" Thúy Nhi vội vàng đỡ hắn dậy, đồng thời trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc. Thiên phú phương diện bùa chú của họ có thể nói là mạnh nhất ở Tây Cương, cho tới tiền thánh nữ Phi Nguyệt cũng nói rồi, nếu so cùng độ tuổi, bà ta hoàn toàn không sánh bằng Liên Tâm công tử.

Những bùa chú khác tạm thời chưa nói tới, chỉ nói Khống Mộng Yểm, hắn muốn lẻn vào dễ như trở bàn tay, hơn nữa đối phương sẽ không phát hiện ra hắn. Nhưng bây giờ là sao? Sao có thể nhận ra, công tử bị bùa chú phản phệ rồi!

Liên Tâm công tử gắng gượng nuốt xuống, xua tay nói: "Bổn công tử... không sao!"

Không sao, sao có thể chứ?

Hắn không phải bị bùa chú phản phệ, mà là bị tấn công! Bị tấn công.

Phản phệ và tấn công là hai chuyện hoàn toàn trái ngược, phản phệ là bản thân dùng bao nhiêu lực, sau đó sai sót bị phản lực trở về cũng tức là tự mình làm mình bị thương, điều này rất thường thấy khi thi triển bùa chú, nhưng tấn công lại là do người khác gây ra.

Ý là đối phương không chỉ có thể phát hiện hắn lẻn vào, còn có thể tìm ra hắn, cuối cùng chuẩn xác tấn công! Tuy trong Khống Mộng Yểm đối phương không thể giết hắn, nhưng chiêu tấn công như vậy cũng đủ ép hắn rời khỏi giấc mơ đó, khiến hắn bị thương, trong thời gian ngắn không thể lẻn vào giấc mơ của đối phương được nữa.

"Công tử có nhìn thấy ai đang thi triển Khống Mộng Yểm không?" Thúy Nhi kìm nén sợ hãi lêng tiếng.

Cô ta không biết rằng câu hỏi này giống như sát muối lên vết thương của Liên Tâm công tử.

Đúng là tức chết đi được, hắn tới mặt đối phương cũng không nhìn rõ! Lờ mờ chỉ nghe thấy cô ta gọi lão đạo sĩ thối, lão đạo sĩ thối, tới người thi triển Khổng Mộng Thuật là cô ta hay lão đạo sĩ thối mà cô ta gọi hắn còn chưa nhìn rõ đã bị đánh bay ra rồi.

Đúng là sỉ nhục.

Thúy Nhi cũng biết nhìn mặt người, thấy sắc mặt khó coi của hắn liền biết ngay đáp án, nhưng cô ta vẫn có chút không dám tin.

"Đi, lấy nước lại đây cho bổn công tử tắm gội, chúng ta lập tức xuất phát."

Liên Tâm công tử vốn dĩ không bắt buộc phải lấy mạng người thi triển Khống Mộng Yểm, nhưng lần này đối phương đã tát mạnh hắn ta một cái, bị mất mặt, sao hắn có thể dung thứ cho đối phương?

Lần này dù thế nào đi nữa hắn cũng phải tìm cho ra kẻ đó, để cô ta nếm mùi bùa chú độc môn của Liên Tâm công tử hắn.

Liên Tâm công tử trong lòng nghĩ gì Lâu Thất không biết, nhưng cho dù nàng biết nàng cũng không để tâm tới hắn ta, hắn ta có gan dám lẻn vào trong giấc mơ của nàng, nàng không tìm hắn tính sổ đã là tốt lắm rồi, còn dám tới trước mặt nàng, chắc chắn nàng sẽ đánh cho hắn bò lăn ra mà tìm răng.

Lúc này nàng tạm thời không có thời gian lo tới kẻ gây rối đó, vì cuối cùng nàng cũng đã nhảy được tới trước mặt của lão đạo sĩ thối.

"Lão đạo sĩ thối!"

"Thất Thất, sao ta lại nằm mơ thấy con?" Lão đạo sĩ thôi Hiên Viên Lại cảm thấy rất rầu rĩ: "Mấy hôm nay ta đang xem một bộ phim truyền hình rất hay, mẹ của nữ chính trong phim rất xinh đẹp, dịu dàng, hiền thục..."

"Dừng! Dừng ngay lại!" Lâu Thất lập tức kêu lên, mẹ kiếp, cái khỉ gì vậy? Lão đạo sĩ thối sống trong nhà của nàng liền mê xem phim! Xem phim thì cứ xem đi, lại còn theo đuổi ngôi sao? Theo đuổi thì cứ theo đuổi, lão thích nữ chính không được sao, lại thích mẹ của nữ chính?

Dừng lại, mớ bòng bong gì thế này!

"Con đâu nói với lão về cái này, con đang dùng Khống Mộng Yểm để vào giấc mơ của lão, bây giờ mặc dù lão đang nằm mơ nhưng những thứ lão biết, trong mơ chắc cũng biết chứ nhỉ? Con hỏi lão, lão có biết người đột nhiên bộc phát nội lực hùng mạnh, sau đó lại đột nhiên bị băng hàn xâm lấn, cả người giống như người băng vậy, lại còn hôn mê bất tỉnh nữa là sao không?"

Nàng nói có vẻ nhanh nhưng tin rằng vẫn rất rõ ràng. Có điều nói xong liền thấy lão đạo sĩ thối rầu rĩ nhìn nàng: "Thất Thất, con nói gì thế? Sao cứ ngắt quãng thế?"

Ngắt quãng?

Lâu Thất sững lại, sau đó nàng liền nhớ ra, trước đây khi lão đạo sĩ thối nói với nàng ở trong mơ, nàng cũng đều không nghe rõ ràng được.

Xem ra, không ở cùng một thời gian không gian cũng có điểm bất tiện.

Nàng lập tức nghĩ cách, liền lấy một cành khô, ra ngoài đình nhanh chóng viết chữ xuống đất, cố gắng dùng những lời đơn giản để tóm lược tình trạng của Trầm Sát hiện giờ, viết xong liền vẫy tay gọi ông ta, bảo ông ta tới xem.

Hiên Viên Lại quả nhiên chạy tới xem: "Sao viết cũng không viết rõ thế, mấy chữ nhìn rõ, mấy chữ không rõ?"

Ông ta lẩm bẩm khiến Lâu Thất sắp hộc máu, rõ ràng chữ nào nàng cũng viết rất rõ ràng? Cũng may, nàng viết đơn giản, mặc dù có vài chữ không nhìn rõ nhưng Hiên Viên Lại cũng hiểu được, vừa hiểu ra ông ta lập tức trợn tròn mắt nói: "Nha đầu chết tiệt, đã tìm chồng rồi sao? Đây là bí pháp phong ấn của vương tộc Trầm Thị! Nhưng, nhưng cũng không đúng, nếu như là bí pháp phong ấn của vương tộc Trầm Thị thì sẽ không có hại, không đúng, không đúng, biến dị rồi sao?"

Hiên Viên Lại bắt đầu lẩm bẩm, lúc thì khẳng định là bí pháp phong ấn của vương tộc Trầm Thị, lúc lại cảm thấy không đúng, Lâu Thất đợi tới sốt ruột rồi ông ta mới nói nhưng cũng không chắc chắn lắm: "Chắc là bí pháp phong ấn này giải phong bất thường, ảnh hưởng tới kịch độc và cổ độc!"

"Vậy sẽ ra sao?"

"Vậy thì phiền phức to rồi chứ còn sao nữa!" Hiên Viên Lại nhún vai.

Lâu Thất suýt chút nữ đánh vào lưng ông ta: "Lão đạo sĩ thối, lão nghiêm túc chút đi! Đó là chồng của đồ đệ lão, con gái nuôi của lão, cháu gái lão đấy!"

"Chà, gã ta cưới cả ba đứa cơ à? Đồ đệ của ta, con gái nuôi của ta, cháu gái của ta..."

"Bốp!"

Lâu Thất không nhịn được nữa vỗ xuống lưng ông ta: "Mau nói cách giải quyết."

"Cách?" Hiên Viên Lại nghe thấy hai chữ này hình như hiểu được ý của nàng liền nói: "Máu của con đấy, máu của con có thể áp chế, sau đó trong vòng nửa năm nhất định phải giải cô."

"Con dùng máu của con vẽ Huyết trận trên ngực chàng rồi..."

"Huyết trận? Ngực?" Hiên Viên Lại nghe được hai từ mấu chốt, lập tức lắc đầu: "Không được đâu, phải vẽ toàn thân, gan bàn chân cũng phải vẽ, ngoài đầu ra chỗ nào cũng phải vẽ, giữ trong ba ngày, chỗ nào mờ đi là phải lập tức bổ sung vào."

Cũng may Lâu Thất là người kiểm soát nên có thể nghe được hết lời ông ta nói.

Có cách rồi trong lòng nàng cũng thở phào. Đúng lúc này nàng nghe thấy giọng Trần Thập.

"Cô nương mau tỉnh lại, đế quân không xong rồi!"

Không xong rồi?

Lâu Thất nghe tới đây lập tức giật mình mở choàng mắt nhảy lên.

Trần Thập thấy nàng tỉnh lại mới thở phào: "Cô nương mau tới xem đế quân!"

Lâu Thất nhìn về phía Trầm Sát, chỉ thấy toàn thân hắn đang run lên, mặt nhắm nghiện, nhưng ngực có một cái bướu nhỏ nhô lên đang di chuyển xung quanh, nhấp nhô nhấp nhô, nhìn rất đáng sợ, giống như có thứ gì đó đang húc lung tung trong người hắn tìm lối xông ra.

"Tuyệt mệnh cổ!"

Tuy nàng biết trong người Trầm Sát có cổ nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn rõ động tác của cổ trùng tới vậy, thực sự rất ghê tởm. Nếu trong người nàng có một con cổ trùng thế này chắc hàng ngày nàng sẽ đều sởn da gà, không thể chịu nổi.

"Ra ngoài cửa động canh giữ, không có lệnh của ta thì không được ai vào. Mưa tạnh nhớ đi tìm thứ gì đó để ăn." Lâu Thất không dám chần chừ, lập tức chuẩn bị vẽ Huyết trận áp chế lên khắp người Trầm Sát.

Trận nhỏ bằng bàn tay trước ngực đã tốn của nàng hai tiếng đồng hồ, nếu vẽ toàn thân chắc phải mất một ngày một đêm, điều đó có nghĩa là máu của nàng sẽ phải chảy một ngày một đêm.

Lâu Thất hít một hơi thật sâu, cởi áo của Trầm Sát ra, khi tay nàng chạm vào người hắn, cảm giác không giống người thật mà giống như một tượng băng.

"Trầm Sát, nếu như chàng nghe thấy lời ta nói, nhất định phải cố gắng đấy, bây giờ ta sẽ giúp chàng vẽ Huyết trận áp chế, chàng hãy thả lòng người."