Đế Vương Sủng Ái

Chương 380




Nhìn như vậy nàng mới yên tâm. Trời trong mây trắng, cây xanh bóng mát, hoa cỏ khắp nơi.

"Nhìn thấy không, đây mới là cách mở mắt chính xác..." Chưa nói dứt lời, nàng đã ngửi được một mùi hôi thối, lập tức xoay người bò lên.

Ở bên còn lại mà nàng không nhìn thấy được, một cái hồ nhỏ đã thành một cái đầm nước đọng, bên trên có xác động vật đang nổi, xác đã ngâm đến thối rữa, ruồi bay tới bay lui, mùi hôi chính là phát ra từ chỗ đó.

Thật là, ở trên núi phong cảnh đẹp như vậy mà lại có một cái đầm nước đọng hôi thối phá hỏng phong cảnh như thế, đúng là khiến người ta rất muốn chửi bậy, mà nàng vừa nãy lại nằm ở bên cái hồ thối này một cách ngốc nghếch.

Cũng là do nàng ngu, trước đây dưới đất có nước thấm xuống, phía trên chỗ này chắc chắn là có nước mà, điều này mà cũng không nghĩ tới.

Thấy bộ dạng nàng như vậy, Hách Liên Quyết không nhịn được mà ôm trán. Sau đó hắn thấy Lâu Thất bịt mặt, giọng nói ngạt ngạt vì bị bịt lại: "Hách Liên Quyết, ngại quá, ta cho ngươi thấy chết vì ngu là như thế nào..."

"Ha ha."

Hách Liên Quyết phì cười, mới đột nhiên sững người, hắn từng cười như vậy lúc nào? Hắn dằn khóe miệng xuống, ngón tay cái đưa lên chặn trên môi, nhìn xung quanh, nói chậm rãi::"Nơi này, đại hung."

Lâu Thất cũng không để ý bụng đang đau nữa, nhảy lên, trừng lớn mắt nhìn hắn: "Ngươi còn biết xem phong thủy?"

"Phong thủy?" Hách Liên Quyết lần này đúng là không cười nổi, hắn đường đường một... lại bị nói thành xem phong thủy rồi!" Lâu cô nương định an nghỉ ở đây à?"

"Nếu ngươi đã nói ở đây là nơi đại hung, vậy ta sao có thể chết ở đây chứ?" Lâu Thất vẫn ôm bụng: "Hách Liên Quyết, lần này rất vui được quen biết ngươi, nhưng hiện giờ ta phải đi tìm nơi an nghỉ, chúng ta cáo biệt tại đây thôi..."

Tuy hiện giờ Hách Liên Quyết không ra tay với nàng, nàng cũng rất muốn thăm dò tin tức của Đại Lục Long Ngâm từ miệng Hách Liên Quyết, nhưng giờ bụng của nàng vẫn đang rất đau, cũng không biết có phải thật sự sẽ chết không. Bất kể thế nào, nàng phải tìm một nơi an toàn nghiên cứu xem có thể chữa khỏi cho bản thân không rồi nói.

"Ngươi không tin Tuyền Tâm đó sẽ khiến ngươi nổ tung thân thể mà chết ư?" Hách Liên Quyết nhìn nàng.

Lâu Thất sững sờ: "Không phải không tin, hiện giờ bụng ta rất đau."

"Vậy tại sao ngươi không sợ? Ngươi không sợ chết?" Đây là việc khiến Hách Liên Quyết cảm thấy rất kỳ lạ, nàng ta vẫn luôn nói phải tìm một nơi phong thủy tốt để chờ chết, nhưng một nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi như nàng ta biết bản thân nuốt nhầm thứ có thể chết người, lẽ nào không nên sợ đến mức mặt mày thất sắc, hoang mang sợ hãi ư? Hơn nữa, hắn rõ ràng là biết gì đó, lẽ nào nàng ta không nên mau chóng hỏi hắn có biết làm thế nào để cứu nàng ta không?

Phản ứng của nàng ta không đúng, hoàn toàn không đúng, không hợp lẽ thường.

Người như vậy, nếu không phải ngốc thì chính là có một trái tim mạnh mẽ, không sợ tử vong.

Nàng là kẻ ngốc ư? Rõ ràng là không phải, nàng chính là kiểu thứ hai.

Nếu nàng đúng thật là người như vậy...

Không thể không nói, hắn có chút hứng thú muốn nhìn thấy khoảnh khắc nàng chết sẽ có biểu cảm như thế nào.

"Ai nói ta không sợ chết?" Lâu Thất la lên, lúc ngẩng đầu đã chuyển thành vẻ mặt bi thương sợ hãi, trong lòng tỏ ra oán thầm với màn biểu diễn khoa trương của mình: "Hách Liên Quyết, ngươi cứu ta đi, cứu ta đi!"

Hách Liên Quyết: "..."

"Màn biểu diễn này có phải quá khoa trương rồi không? Được rồi, nói thật nhé, Hách Liên Quyết, thứ này có cứu được không?" Lâu Thất thu lại vẻ mặt đầy kinh hãi, nghiêm mặt: "Ngươi đặc biệt đến đây vì thứ này, nhưng hiện giờ cũng hết cách phải không? Nếu ban đầu ta mà biết thì ta nhất định sẽ tranh với ngươi, nhưng giờ cũng không còn cách nào. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, nếu ngươi biết làm sao loại bỏ dược tính của Tuyền Tâm thì mau nói với ta đi? Ngươi xem ngươi anh tuấn phóng khoáng như vậy, phong lưu hào phóng, thiên hạ vô song, ai thấy cũng thích, bách thú gặp cũng không nỡ chạy đi, đỉa đeo lên cũng không chịu xuống..."

Hách Liên Quyết: "..."

Đây thật sự là đang khen người khác à?

Hắn đang muốn nói thì Lâu Thất đột nhiên mặt hơi biến sắc, vươn tay ra hiệu hắn đừng lên tiếng. Hách Liên Quyết dùng ánh mắt hỏi: "Chuyện gì thế?"

Lâu Thất cũng không biết chuyện gì, nàng đột nhiên nghe thấy một loạt âm thanh kỳ quái, hình như là có gì đó đang nứt ra, hơn nữa còn là cảm giác vừa dày vừa nặng, loại cảm giác này giống như sắp trời long đất lở vậy.

Đất... lở!

"Không đúng, chạy mau!"

Một tiếng của nàng hét lớn, lập tức quay người chạy như bay về phía dưới núi.

"Đại Bạch! Đại Bạch!" Trong quá trình chạy nhanh xuống dưới núi, nàng lớn tiếng gọi Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương đó.

Không đúng không đúng, quá sai rồi, thứ nàng nghe thấy đúng là âm thanh mặt đất đang nứt ra, chính là ở dưới chân của họ! Ngọn núi này vốn dĩ chính là có khe nứt và động lớn dài như vậy, vừa nãy lại bị Hách Liên Quyết đánh vỡ ra một cái hố lớn, hiện giờ có khi nào bên dưới còn có một động rỗng khổng lồ đang sắp sụp xuống không?

Nhưng Lâu Thất vào lúc này cũng cảm thấy rất là kỳ lạ, tại sao, tại sao nàng có thể nghe được rõ ràng như vậy? Nội lực của Hách Liên Quyết chắc là còn thâm hậu hơn nàng, mà hắn lại không nghe thấy! Lẽ nào là...

Trên trời truyền đến một tiếng ưng kêu, suy nghĩ của Lâu Thất đã bị cắt ngang vào lúc này.

Sườn núi dưới chân đột nhiên chấn động, khiến họ suýt chút nữa đã không thể đứng vững mà ngã xuống.

"Địa chấn, là địa chấn!" Khốn kiếp, thế mà lại gặp phải địa chấn rồi! Là vì động rỗng trong núi này sắp sụp đã gây nên địa chấn, hay là thường có địa chấn nên đã tạo thành những động rỗng đó?

"Địa chấn? Là ý gì?" Hách Liên Quyết đi theo bên cạnh nàng, tốc độ rất nhanh, nhưng người thì lại tỏ ra rất thong dong, giống như đi dạo trong sân vắng vậy.

"Động đất đó, ngươi không biết à?" Lâu Thất quay người nhìn, thấy bên trên có đá ào ào lăn xuống dưới, trong tai lại nghe thấy âm thanh nứt toác dưới chân càng lúc càng lớn, trong lòng không tránh khỏi cũng có chút hoảng sợ. Nếu thật sự gặp phải địa chấn lớn, thì dù họ có khinh công cũng không có cách nào chạy thoát, vì họ không thể nào rời khỏi mặt đất mãi được: "Đại Bạch, mau đến đây, mau xuống đây!"

Lúc này nàng rất vui mừng vì lần này có mang theo Đại Bạch ra ngoài.

"Bịch!"

Một tảng đá cao gần bằng hai người bỗng nhiên đổ xuống, đập trúng hai cái cây.

Mặt đất chấn động càng lúc càng lớn, cảm giác cả ngọn núi đều đang chấn động, chim chóc trong núi rừng đều nhao nhao bay lên trời, còn cả những động vật chạy ra ngoài một cách hoảng loạn.

Họ lao như bay xuống dưới núi nhưng thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một vết nứt, theo sự chấn động mà càng lúc càng nứt rộng, hình thành một khe nứt khá sâu! Trong nháy mắt đã mở rộng đến mức khinh công của họ không thể nào bay qua được!

"Mẹ kiếp, ít nhất là cấp bảy!"

Cây cối đứt ngang, đá tiếp tục lăn xuống, mặt đất nứt ra, cát bay đá chạy. Trong một vùng hỗn loạn, Lâu Thất giận dữ mắng trời, không phải chơi nàng như vậy chứ, vừa chui ra từ trong hố đỉa, giờ lại tới địa chấn!

"Đại Bạch! Cái đồ không đáng tin cậy!"

Nàng vừa gọi vừa dùng nội lực phát ra mấy âm thanh tương tự như tiếng ưng kêu.

Vừa nãy đã nghe thấy tiếng kêu của Bạch Ưng Vương rồi, bay tới mà lâu như vậy ư?

Một tiếng ầm ầm, cả ngọn núi đều đang rung lắc.

Ở phía sau họ có một tảng đá lớn đang lăn xuống với tốc độ nhanh, mà họ đã sắp lao đến phía trước khe nứt đó, có đá bay và cây gãy đang lăn xuống, thanh thế kinh người.

"Qua bên này."

"Nhiều rắn bò ra quá!" Lâu Thất đang định lướt qua đó thì thấy một đám rắn lớn cũng đang chạy thoát thân!

Lẽ nào trời muốn diệt nàng ư?

Đúng vào lúc này, trên đầu có bóng râm lớn đổ xuống, Lâu Thất vui mừng, ngẩng đầu thì nghe mấy tiếng ưng kêu. Đại Bạch tựa như anh hùng từ trên trời lao xuống, Lâu Thất huýt sáo một tiếng, bay người bổ nhào lên người nó.

Còn chưa đợi nàng gọi, Hách Liên Quyết đã nhẹ nhàng bay lướt lên, đáp xuống bên cạnh nàng với dáng vẻ đẹp đẽ, còn đứng rất vững.