Bây giờ cho dù Lâu Thất muốn thỏa hiệp, Trầm Sát cũng không muốn thông qua cách này để giải cổ. Trước đây trong lòng không có ai, hắn chỉ coi âm nữ là thuốc, đương nhiên khi đó hắn cũng không tiếc gì phong cho cô ta làm phi tử.
Nhưng bây giờ trong lòng hắn có Lâu Thất, tuyệt đối không muốn sỉ nhục nàng như vậy. Tới hắn cũng không thể tưởng tượng nổi cảm giác trong lòng mình ôm một người đàn bà khác sẽ ra sao, dù sao thì chắc chắn sẽ rất tồi tệ.
Hơn nữa Lâu Thất cũng gánh vác việc phải giải tuyệt mệnh cổ này.
Phu quân của nàng, nàng cứu, đây là chuyện đương nhiên.
Chỉ có điều tuyệt mệnh cổ không hề dễ giải.
Nghe thần y hỏi, Lâu Thất lắc đầu: "Vẫn đang thử, sẽ tìm ra thôi."
Thần y sững người, nàng cũng thật tự tin, phải biết rằng tới Ma Ly Đảm cũng không thể đẩy lui được cổ đó. Và thời gian càng kéo dài càng phiền phức.
Lâu Thất cho rằng, nếu như có lão đạo sĩ thối ở đây, nàng chắc sẽ càng chắc chắn hơn, vì lão đạo sĩ quen thuộc và biết nhiều thứ ở đây hơn nàng.
"Còn lại năm loại thuốc dẫn là gì?"
Thần y lấy ra một cuốn sổ, lật ra được cho nàng xem.
"Tổng cộng có mười loại thuốc dẫn, những thuốc dẫn này đều không phải vật thường," thần y nói: "Trong thời gian đế phi tới Thần Ma Cốc, đế quân nói với thần rằng đế phi là phúc tinh của người, năm vị thuốc dẫn đều là do đế phi lấy được."
Mê Hồn Hoa, Băng Bích Hổ, Tam Hàn Thu Giao, Đông Hải Lệ Minh Châu, Thốn U Quả, mấy vị thuốc dẫn này đúng là đều do Lâu Thất giúp lấy được, không chỉ Trầm Sát, tới cả Lâu Thất cũng cảm thấy kì lạ, thậm chỉ nàng còn cảm thấy rằng như thể có gì đó chỉ dẫn số phận của nàng và Trầm Sát, có lẽ, nàng thực sự tới đây để giúp hắn tìm thuốc dẫn, giúp hắn giải cổ.
Nhưng có khi nào sẽ có một ngày nàng cũng cần dựa vào hắn bảo vệ.
Lâu Thất luôn cảm thấy rằng lão đạo sĩ để nàng tới đây, bảo nàng giúp không phải việc nhỏ, khi đó nàng không biết có khi nào cần tới sự giúp đỡ của Trầm Sát hay không.
Nàng nhìn vào quyển sổ kia, chỉ còn lại năm vị thuốc dẫn, Ngọc Hồ Điệp, Hổ Phách Quả, Băng Ngư Cốt, Hồng Tùng Trùng, Hắc Châm Thảo, nàng chỉ mới nghe nói Ngọc Hồ Điệp và Hồng Tùng Trùng, cũng là thứ có ghi chép trong Kỳ Vật Chí của lão đạo sĩ thối, chỉ có điều hai thứ này cực kì khó tìm.
Ba loại còn lại...
"Hỏa vệ tới thảo nguyên tìm thuốc dẫn, là Hắc Châm Thảo sao?" Thảo nguyên, nàng liền nghĩ tới cỏ.
Không ngờ đoán đúng, thần y gật đầu: "Đúng vậy, vốn tưởng rằng nghe được tin tức sẽ tìm thấy liền, nào ngờ Hỏa vệ đi lâu như vậy rồi vẫn chưa có tin gì truyền về, xem ra Hắc Châm Thảo cũng rất khó tìm."
"Vậy thần y cho rằng, mấy loại còn lại, loại nào dễ tìm hơn?"
Thần y cũng ngẫm nghĩ một hồi, lắc đầu: "Đế phi tha lỗi, điều này thực sự khó nói."
Lâu Thất không biết làm sao, điều này đúng là khó chính xác cho được."
"Có điệu hiện nay Phá Vực có quá nhiều việc, những thuốc dẫn này, Nguyệt vệ và Ưng vệ đã phái người đi tìm, tin rằng đợi thêm nữa sẽ có tin tức thôi."
Lâu Thất gật đầu, hiện nay chỉ có thể đợi. Nhiều người đi tìm như vậy sẽ tốt hơn một mình nàng chạy đi tìm.
Rời khỏi chỗ Thần Y, nàng dẫn theo Nhị Linh về Tam Trùng Điện, thấy thời gian vẫn còn sớm, nàng liền đi dạo xung quanh, bất giác đi tới một cung điện mà trước giờ nàng chưa từng đặt chân tới.
Cung điện này không lớn nhưng nhìn rất tinh tế.
"Thực ra Nhất Trùng Điện và Nhị Trùng Điện của Cửu Tiêu Điện vẫn đang xây dựng, sau khi vào ở mới bắt đầu xây dựng mở rộng thêm một số nơi, nếu không trước đây thời gian gấp rút, căn bản không thể xây dựng được nhiều thế này." Nhị Linh nói: "Có điều Tam Trùng Điện xây dựng đầu tiên, xây xong Tam Trùng Điện trước để đế quân vào ở, sau đó bên ngoài mới bắt đầu xây dựng. Nhưng Tam Trùng Điện lớn như vậy, bên trong chỉ có sáu cung điện, là vì khi xưa đế quân nói, sau này sẽ không có quá nhiều nữ chủ nhân, chỉ cho phép xây năm, sáu cung điện."
Vì thế cho dù không có nàng, Trầm Sát vốn dĩ cùng lắm cũng chỉ sắc phong một hậu bốn phi?
"Chỉ là ta thấy rằng cung điện này tinh tế hơn." Lâu Thất nhướng mày.
Nhị Linh có chút lúng túng: "Đế phi, vốn dĩ việc xây dựng Cửu Tiêu Điện, Tuyết... cô nương cũng có tiếng nói."
Lâu Thất ngẩng đầu nhìn lên trên cửa điện, trên biển viết ba chữ lớn.
Thanh Tuyết Điện.
Nàng liền bật cười. Thanh Tuyết Điện, đây là nơi Tuyết để lại cho mình dùng sao? Vì thế nên mới xây dựng đẹp hơn một chút. Đáng tiếc bây giờ có nàng sao thể có chỗ cho cô ta.
Lâu Thất chưa bao giờ nói mình là người tốt có lòng bao dung.
"Đi gọi người lại đây, thay tấm biển này cho ta, gọi là Thanh Phong Điện." Nàng chỉ đặt đại một cái tên, vì vừa hay có một cơn gió mát thổi qua.
"Vâng."
"Ngươi đi đi, ta vào xem thử."
Nhị Linh nhận lệnh rời đi, Lâu Thất đẩy cửa điện bước vào. Cửu Tiên Điện xây dựng chưa tới hai năm, Cung Điện hoàn toàn mới, nhưng vì Trầm Sát không thích cho người vào Tam Trùng Điện nên ngoài tẩm điện của hắn ra thì những nơi này đều không có người tới quét dọn, hiện nay bụi bặm bám đầy.
Hoa viên xinh đẹp bây giờ cỏ dại mọc tốt um, nở toàn hoa dại.
Có điều, đi qua căn điện trống trơn tới hậu hoa viên, Lâu Thất lập tức vui mừng, vì trong hậu hoa viên này có một dòng suối nước nóng!
Tuyết ơi Tuyết, lòng tư lợi của ngươi thật nặng.
Thì ra, cô ta thu gom những món đồ tốt như thế này nhưng không nói với người khác. Nếu không cơ thể của Trầm Sát, ngày mười bốn và mười sáu, trước và sau khi độc cổ phát tác, ngâm mình trong suối nước nóng cực kì tốt, nếu như nàng lại thả thêm một ít bột thuốc nữa vào, suối nước nóng này sẽ trở thành nước thuốc.
Lâu Thất lại gần, Tuyết vốn dĩ rất coi trọng suối nước nóng này, nhìn cách bố trí xung quanh là biết liền. Mặc dù cho nó vào trong điện nhưng vẫn giữ nguyên cửa sổ chạm ô trên cao, buổi tối có thể để ánh trăng chiếu vào, đỉnh đầu bên trên suối nước nóng còn có lưu ly trong suốt, có thể nhìn ngắm bầu trời sao.
Xung quanh suối nước nóng còn lát đá cuội, có hòn non bộ tự nhiên san sát, vì là ở bên suối nước nóng nên hoa dại ở đây nở rất đẹp, rực rỡ ngát hương, cỏ cũng xanh mơn mởn.
Nếu như nói cô ta có thể trở thành một đế phi, tẩm điên của cô ta có một suối nước nóng phong cách thế này chắc chắn sẽ càng có sức cuốn hút đế quân hơn những phi tử khác.
Vậy thì bây giờ nơi này sẽ là của nàng.
Lâu Thất lập tức quyết định nàng sẽ phải dọn tới đây để sống. Mặc dù trong mắt người ngoài nàng và Trầm Sát đã là phu thê, nhưng trong lòng nàng thì vẫn chưa phải, họ mới đang trong giai đoạn tìm hiểu, yêu sâu sắc và hôn nhân là hai việc khác nhau. Hơn nữa, chưa có cầu hôn chưa có hôn lễ, nàng đã trở thành "bị thành thân", nàng tuyệt đối không đồng ý.
Sống ở hai điện là điều tốt nhất.
Vì tư lợi của Tuyết, cung điền này ở rất gần tẩm điện của Trầm Sát.
Nghĩ vậy nàng mới phát hiện, tẩm điện của Trầm Sát vẫn chưa có tên điện.
Đợi Nhị Linh dẫn người tới thay biển, Lâu Thất liền cho người nhân tiện thu dọn cung điền vừa mới đổi tên thành Thanh Phong Điện này.
Thanh Phong Điện sau khi thu dọn đã mang diện mạo hoàn toàn mới, nhưng bên trong vẫn rất trống trải, thiếu rất nhiều đồ dùng vật dụng. Bây giờ Cửu Tiêu Điện đã có phủ nội vụ, muốn thêm đồ đạc ở đây thì cần phải thông qua phủ nội vụ, Lâu Thất lúc này mới phát hiện ra rằng, Trầm Sát vẫn chưa giao quyền này cho nàng.
Đối với Trầm Sát, có lẽ đây là những việc vặt bị lãng quên chăng.
Trước đây Lâu Thất cũng không nghĩ tới phương diện này, nhưng bây giờ nàng có chút đau đầu, làm thế nào để Trầm Sát đồng ý cho nàng dọn tới Thanh Phong Điện?
Thế là đêm nay Lâu Thất hiếm lắm mới không không ngủ trước, ôm sách ngồi trên giường đợi Trầm Sát về.
Khoảng tới canh tư Trầm Sát mới về. Canh tư, Lâu Thất nhìn sắc trời, khoảng chừng hai giờ sáng, nhiệt độ trên và dưới Cửu Tiêu Sơn có khác biệt rất lớn, mặc dù đã bước vào mùa hạ nhưng chênh lệch nhiệt độ giữa sáng và tối là khá lớn, trước đây giờ này Lâu Thất đã nằm trên giường ngủ không biết trời đất là gì rồi, bây giờ dựa vào giường, hắn bước vào mang theo một làn gió mát lạnh.
Vì trước đây nàng thường để đèn cho Trầm Sát nên đêm nay nàng chưa ngủ, Trầm Sát phải tới lúc mở cửa bước vào mới phát hiện ra. Hắn bước vào xong lập tức đóng cửa lại, thấy nàng ngồi dựa giường, gập đầu gối, trên gối có đặt một cuốn sách, nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, ánh đèn chiếu lên gương mặt nàng khiến dung nhan tuyệt mỹ đó càng thêm ấm áp.
Cảm giác ấm áp đó truyền thẳng vào trái tim hắn.
Giọng Trầm Sát bất giác chậm lại.
"Sao còn chưa ngủ vậy?"
"Đợi chàng." Lâu Thất đặt sách xuống, nhảy lên, ôm đồ đặt bên cạnh, chạy ngay tới trước mặt hắn: "Trầm Sát, mệt không? Ta dẫn chàng tới một nơi này rất tuyệt, có thể làm chàng không còn mệt mỏi nữa."
Trầm Sát lập tức cảnh giác.
Không phải hắn không tin Lâu Thất mà là vì nàng rất ít khi ân cần thế này, còn nữa nếu không phải cần thiết nàng tuyệt đối không thức đêm, điều này là hắn quan sát được. Bây giờ nàng thức khuya chưa ngủ lại còn dẫn hắn ra ngoài, lẽ nào không lạ sao?
Hắn lặng lẽ liếc nhìn y phục nàng cầm, nói: "Nếu như không nhầm thì đó là y phục của bổn đế quân."
Hơn nữa lại là một bộ đồ lót, còn cả một chiếc áo choàng.
Nửa đêm canh ba, ôm đồ lót áo choàng của hắn đi đâu?
Lâu Thất gật đầu, kéo hắn ra ngoài cửa: "Là của chàng, đi rồi chàng sẽ biết."
Tam Trùng Điện trong đêm chỉ thi thoảng có một ngọn đèn điểm xuyết, xung quanh yên tĩnh và rất tốt, gió đêm khẽ thổi qua mang theo hương thơm thoang thoảng không biết từ đâu tới, cùng theo đó là ánh trăng nhàn nhạt.
Trầm Sát cùng nàng đi trong màn đêm như vậy, đột nhiên cảm thấy màn đêm cô đơn tĩnh lặng vô cùng cũng trở lên không còn cô đơn tĩnh lặng nữa.
Sau đó họ tới Thanh Phong Điện, hắn thấy nàng đẩy cửa bước vào, bên trong Thanh Phong Điện có đèn. Trầm Sát nhướng mày, không nói gì.
Lâu Thất dẫn hắn tới bên suối nước nóng, ở đó có đặt một chiếc bàn nhỏ, bên trên để cỏ thơm, khăn tắm, dụng cụ kì lưng. Có ánh trăng nhè nhẹ xuyên qua qua lưu ly trên đỉnh đầu chiếu xuống khiến phòng tắm thêm thấp thoáng, kèm thêm hơi nước mờ ảo trên suối nước nóng, hương hoa thoang thoảng càng khiến người ta bất giác cảm thấy thư thái.
"Chàng cũng không biết suối nước nóng này sao?"
Lâu Thất nhìn hắn, ánh mắt phát sáng, giống như một đứa bé đang khoe món đồ quý giá của mình.
Trầm Sát có phần không hiểu, Lâu Thất lạnh lùng vô tình của mấy ngày hôm trước đi đâu rồi, bây giờ nàng không hề còn chút bóng dáng nào của ngày hôm đó.
"Ừ." Hắn đáp một tiếng.
"Ta đã thêm chút thuốc bột, có thể loại bỏ mệt mỏi, chàng xuống ngâm nửa tuần hương là được."
Trầm Sát nhìn nàng bận rộn đột nhiên hỏi: "Thất Thất, nàng có muốn kì lưng cho bổn đế quân không?"