Đế Vương Sủng Ái

Chương 276




"Ba ngư nữ hắc y đó nói, hồ này tên là hồ Vọng Ưu,. Mặt hồ nhìn rất phẳng lặng nhưng trên thực tế đáy hố là mê cung ngoằn ngoèo lắt léo, có một số hang động dưới nước tới bọn họ đã sống ở đây ba năm cũng không dám vào." Nguyệt nói, "Nhưng tình hình của hồ Vọng Ưu này, người ngoài chắc chắn không biết, chỉ có ghi chép trong bí quyển của hoàng thất. Họ cũng không biết ghi chép là gì, nhưng có thể chắc chắn một điều là, nếu như có người tới vì hồ này, vậy nhất định là người có liên quan tới hoàng thất Bắc Thương.

Lâu Thất nghĩ cô ả Bắc Phù Dung.

"Ta nghĩ ta biết là ai rồi."

Trầm Sát liếc nhìn nàng: "Nói thì cứ nói, lại kéo vào bổn Đế Quân thử xem."

Lâu Thất trợn ngược mắt: "Không kéo chàng vào, người ta sắp thành thân với Đông Thời Ngọc rồi, ta nói chàng làm gì."

Nguyệt sững người: "Đế phi nói là đại công chúa Bắc Thương?"

"Không sai, cô nàng Bắc Phù Dung đó không phải là người biết an phận, cô ta lấy được Thốn U Quả cũng không biết muốn đổi gì với Trầm Sát, liên hôn chắc là không được, vậy thì chỉ có một điều đó là hợp tác."

"Hoàng đế Bắc Thương hiện giờ không được khỏe." Trầm Sát lạnh lùng nói.

Nếu là vậy Bắc Phù Dung đúng là kẻ có thể cân nhắc từ bỏ, cô ta thấy đã không thể gả cho Trầm Sát lập tức chuyển đối tượng thành thân sang Đông Thời Ngọc, sau đó lại quyết định hợp tác với Trầm Sát.

"Bất luận quan hệ giữa lục hoàng tử và Bắc Phù Dung thế nào đi chăng nữa, họ sẽ làm ra điều gì, ta chỉ biết, đồ cầm chắc trong tay mình thì sẽ tốt hơn."

Cũng không cần nói chuyện tình cảm hoặc ép buộc hợp tác với người khác. Giống như việc Nạp Lan Họa Tâm đòi Tam Hàn Thu Giao vậy, đều có mục đích không đơn thuần.

Còn có Trầm Vân Sơn và Bích Tiên Sơn, Lâu Thất đã đắc tội với Thẩm Mộng Quân và Cảnh Dao gì đó của Bích Tiên Sơn rồi, nhưng cũng không biết đối phương tại sao chưa tới gây chuyện với nàng, có lẽ là do Thạch Tủy Ngàn Năm giả lần trước Cảnh Dao mang về có vấn đề?

Lại còn có Trầm Vân Sơn, lần trước không hiểu sao cũng phái người tới bố trí cơ quan muốn lấy mạng nàng, chắc cũng chỉ có thể trở thành kẻ địch không thể trở thành bạn bè.

Sau đó còn có Đoạn Trần Tông, nói không chừng sau này còn có Lâu gia, Hiên Viên gia, Lâu Thất thở dài chỉ cảm thấy mình chỉ muốn ngao du sơn thủy không lo chuyện thiên hạ nhưng thực sự rất khó.

Bây giờ nàng có cảm giác lão đạo sĩ thối từ nhỏ đã bắt đầu huấn luyện nàng nhiều thứ như vậy, cho nàng ngâm trong bách dược, cái gì cũng bắt nàng học, chính là vì sẽ có một ngày đưa nàng tới thế giới này.

Lại còn những giấc mơ mà nàng mơ, nàng cảm thấy gánh nặng đè nặng lên vai, rõ ràng là có những trách nhiệm không thể giũ bỏ, nàng chỉ muốn trước khi sự việc phơi bày nàng có thể thảnh thơi được ngày nào hay ngày đó.

Nhưng nếu như con đường sau này của nàng phải đối diện với mưa bão như vậy, nàng theo đuổi tự do nhàn tản sẽ không còn là việc tốt nữa, chi bằng...

Chiến thôi!

Ai động vào nàng, nàng sẽ mạnh tay phản kích! Đánh cho đối phương nằm rạp không thể nhúc nhích mới thôi!

Nếu như phải chiến đấu, nàng trở thành đồng minh của Trầm Sát cũng được! Vì nhìn hắn cũng rõ ràng không phải là kẻ có thể an phận.

Trầm Sát liếc nhìn nàng, hắn biết nàng lại mất tập trung, nhưng lần này ánh mắt nàng đang bùng cháy chiến ý, điểm này hắn thích, hắn rất thích.

Nếu cứ muốn né tránh, muốn sống tự do tự tại, điều đó không thích hợp với nàng, nàng nên là người bùng cháy chiến ý, giống như phượng hoàng tắm lửa.

Họ không thể giao hảo với Lục hoàng tử, về phía Bắc Phù Dung cũng chưa chắc có thể giao hảo, đừng quên khi xưa họ ra khỏi Băng Nguyên, Đông Thời Ngọc và Bắc Phù Dung đã ra ám lệnh bắt bọn họ.

"Vì thế hồ Vong Ưu này chúng ta phải thám hiểm một chuyến!" Lâu Thất kiên định nhìn Trầm Sát: "Thốn U Quả chưa chắc đã ở bờ hồ, rất có thể là ở đáy hồ, nếu không Tiêu Vọng dẫn những kẻ kia đi đâu rồi?"

Trầm Sát gật đầu.

"Xuống hồ hết thôi, tới khi đó mọi người phải cẩn thận, nếu không ổn thì phải lập tức ngoi lên liền." Lâu Thất liếc nhìn những người còn ở lại, hỏi ba ngư nữ hắc y, họ đã biết đường đi ở đâu, vì thế đã Đỗ Văn Hội dẫn theo mười dịch thừa, bảo vệ ba huynh đệ Đồ Bôn và Tiểu Trù, đám người Tiêu Dung rời khỏi nơi này, họ ở lại không những không giúp được gì mà còn có thể gặp phải nguy hiểm. Ba gã đàn ông đi cùng Tiêu Dung, Nguyệt đã dặn dò giải quyết trên đường đi.

Bọn họ không phải người tốt, nơi này đã dính dáng tới hoàng thất, họ biết thân phận của Trầm Sát và Lâu Thất, ra tới ngoài sẽ tiết lộ thông tin hai người họ đang ở đây, hiện giờ người của họ không nhiều, nếu như hoàng thất Bắc Thương hoặc Đông Thời Ngọc muốn nhân cơ hội này giải quyết họ thì đúng là một cơ hội tốt.

Tiêu Dung bị Lâu Thất hạ thuốc, nể tình Tiêu Hỏa, nàng giữ lại một mạng cho Tiêu Dung, nhưng khiến cô ta hôn mê, đời sau khi cô ta ra khỏi đây sẽ xem tình hình để quyết định xem xử lý ra sao.

"Cô nương, U U phải làm thế nào?" Trần Thập quay đầu lại nhìn, đuôi của Tử Vân Hồ đang lướt qua lướt lại trên mặt hắn.

Trước đây Lâu Thất vốn định để Tử Vân Hồ của Tiểu Trù rời đi, nhưng Tử Vân Hồ đâu muốn, nó túm chặt lấy vạt áo nàng, khiến nàng đàn phải giữ nó lại.

"U u..." Tử Vân Hồ nhìn Lâu Thất.

Lâu Thất lắc đầu: "U U, bây giờ không xuống thể xuống đáy, hay là cứ đứng trên bờ đi, ngươi có thể tìm được khí tức của ta không?" Nàng vừa nói vừa giơ tay ra hiệu.

Tử Vân Hồ kêu lên hai tiếc, chui ra khỏi lòng Trần Thập, một tia sét tím lao đi rất xa, ghé sát tới bên hồ nước ngửi hít một hơi sau đó lại ngẩng đầu nhìn nàng.

"Đế phi, tiểu hồ ly nàng đúng là linh tính." Nguyệt cũng rất ngạc nhiên, U U rõ ràng đang nói với họ, cho dù họ đi đâu nó cũng có thể ngửi thấy mùi của họ.

Lâu Thất vẫy tay, Tử Vân Hồ liền chạy lại, nhưng chỉ dám trèo lên vai Lâu Thất, không dám bò trên ngực nàng nữa.

Trầm Sát liếc mắt nhìn nó, nó liền co người lại, cố gắng không để mình quá nổi bật.

"Chủ tử, ba người này thì sao?"

Nguyệt chỉ về phía ba ngư nữ hắc y, thấy họ nhìn Lâu Thất với ánh mắt sợ hãi, hắn liền đưa tay xoa mũi. Tối qua hắn có thể hỏi được họ những điều này, thực tế vẫn phải dựa vào cách của Lâu Thất. Ba người này rất kín mồm kín miệng, không sợ dùng hình, nhất định không chịu khai, nhưng không chịu nổi được cách của Lâu Thất.

Lâu Thất nửa như đang cười nhìn hắn, không hề nói rõ ra.

Nàng biết mình rất bỉ ổi, mười tám ngư nữ vẫn luôn huấn luyện ở đây, đã quen với đau đớn, dùng hình họ sẽ không sợ, nhưng thời gian dài không tiếp xúc với đàn ông, chắc chắn sẽ có cảm giác sợ hãi đối với đàn ông, còn cả việc nam nữ nữa, ngoài cô nàng ưỡn ngực muốn tập kích Trầm Sát sau bị nàng giết ra, những người khác khi nhìn thấy nhiều đàn ông thế này ánh mắt đều có chút sợ hãi.

"Dẫn bọn họ xuống, những nơi mà họ đã đi qua thì không cần đi nữa." Trầm Sát nói.

Lâu Thất ngẫm nghĩ một lát hỏi họ: "Nơi các ngươi sợ nhất không dám đi, dẫn chúng ta tới đó."

Ba ngữ nữ đều đồng thời tỏ vẻ kinh ngạc: "Công tử, nơi đó có xoáy nước ngầm."

"Xoáy nước ngầm?" Lâu Thất sững sờ, nghĩ tới lần nàng xuyên không tới đây, không phải cũng có một xoáy nước sao? Có khi nào, xoáy nước này có thể để nàng trở về?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu lập tức lớn bùng lên, chỉ chớp nhoáng đã điên cuồng lan tỏa.

Nếu như nàng có thể trở về chí ít có thể tìm lão đạo sĩ thối hỏi rõ ngọn ngành! Còn cả đám sửa trực thăng cho nàng khi trước nữa, nàng vẫn còn chưa quên về sẽ đánh bọn họ một trận.

Trầm Sát không thích vẻ hào hứng của nàng lúc này, không thích, rất không thích.

Hắn luôn có cảm giác điều nàng nghĩ sẽ khiến hắn giận dữ. Hắn đưa tay kéo chặt cánh tay nàng, nguy hiểm hỏi: "Ái phi đang nghĩ gì vậy?"

Ái phi?

Vã mồ hôi, nàng có thể nói nàng cực kì không quen được không?

"Không nghĩ gì cả, chúng ta đi tới đó, mặt hồ phẳng lặng thế này mà dưới đáy hồ lại có xoáy nước, nơi đó chắc chắn có tình hình bất thường."

Trầm Sát nhìn kĩ nàng: "Được!"

"Công tử, nơi đó rất nguy hiểm." Ngư nữ hắc y vẫn lên tiếng khuyên nhủ, Lâu Thất kiên quyết tới đó.

Vì cần xuống nước, nên trước hết họ phải chuẩn bị đủ năng lượng và nhiệt lượng, bởi vậy họ lập tức đi săn thỏ nước ăn, ai nấy đều ăn thật no.

"Ở khu vực này không nhìn thấy đám người Tiêu Vọng." Trần Thập và Lâu Tín khi đi săn thỏ cũng tranh thủ tìm mấy người đó nhưng không có kết quả.

"Bọn họ nhất định đã xuống nước rồi." Lâu Thất nói.

Như vậy họ có thể khẳng định Thốn U Quả ở trong nước.

Nơi này vốn dĩ đã kì quái, hành cung của Dịch Vương bốc cháy không rõ nguyên nhân, động đất, dưới lòng đất còn có cung điện giống như quỷ cung bị tộc Quỷ Nhân xâm chiếm, tới độc hoa khổng lồ cũng có, vậy thì dưới đáy hồ Vô Ưu có huyền cơ cũng không phải không có khả năng.

Trước khi xuống nước, Lâu Thất nhất quyết yêu cầu họ thực hiện một bài thể dục làm nóng người.

"Cô nương, bài thể dục này kì lạ quá, có tác dụng gì khi xuống nước không?" Lâu Tín vừa lắc chân lắc tay theo nàng, khóe miệng co giật, hắn cảm thấy những động tác như thế này nhìn không đẹp mắt chút nào.

Lâu Thất đưa tay ra chỉ Nguyệt vẫn còn đứng: "Đúng vậy, rất có ích. Nguyệt vệ đại nhân mau cùng xoay hông, giãn đùi nào, như vậy có thể đề phòng chuột rút."

Nguyệt rầu rĩ nhìn Trầm Sát: "Chủ tử cũng không làm."

"Ngươi có thể so sánh với chàng sao?" Lâu Thất liếc nhìn hắn.

Nguyệt tưởng rằng nàng sẽ nói tới công phu của Đế Quân, không ngờ nàng lại nói: "Chàng có ta để ý rồi."

Nguyệt: "..." Nói vậy lẽ nào không phải nhân cơ hội báo thù đồng thời tự khen chính mình sao?

"Tại sao động tác của thuộc hạ không giống với đám người Trần Thập." Nguyệt vận động một lát cảm thấy rất buồn bực.

Lâu Thất rất bình tĩnh: "Vừa rồi họ đi săn bắn đã vận động rồi, vì thế ngươi tập một bài khác!"

Nguyệt gật đầu, tiếp tục những động tác mà nàng dạy cho hắn, không hề nhìn thấy vẻ mặt ba ngư nữ hắc y đang nhịn cười tới quặn ruột.

Lâu Thất bước tới bên cạnh Trầm Sát, quay mặt hắn về phía góc độ đối diện với Nguyệt, cười tít mắt nói: "Trầm Sát, ta hát một bài cho chàng nghe nhé? Nhìn xem, Nguyệt vệ đại nhân đang múa phụ họa kìa."

Trầm Sát rầu rĩ nhìn Nguyệt, múa phụ họa?

Lâu Thất hắng giọng, "Trái ba vòng và phải ba vòng, lắc cái mông là lắc cái mông."

Động tác lắc hông của Nguyệt cứng đơ.

Phụt!

Lâu Tín không nhịn được nữa bật cười ha ha.