Đế Vương Sủng Ái

Chương 262




Lâu Thất nhìn trừng mắt sang phía bên kia. Các người chẳng có tý dũng cảm nào sao? Hả?

Chẳng có chút tình cảm chủ tớ tý nào.

U U, cái tên phản đồ này. Đã nói là sẽ không rời nhau cơ mà?

Trầm Sát bước tới rất chậm rãi. Thế nhưng khoảng cách vốn cũng không xa, chỉ khoảng vài bước chân. Trầm Sát đã bước tới trước mặt cô. So với nữ giới thì cô không phải là thấp, thế nhưng Trầm Sát thì cũng rất cao so với nam giới. Vì thế khi anh ta tới gần, Lâu Thất cảm thấy như bị bóng anh ta đè nén,

Cô suy nghĩ không biết lấy lý do gì. Chẳng phải là do hắn ta cao lớn, mà bản thân cô đang sợ hãi.

Nói ra thì cũng là, cô thấy chẳng hợp lý chút nào? dựa vào cái chứ? Thời hiện đại cô biết lái máy bay, biết dùng súng. Trong thời cổ đại, từng gặp đủ loại bùa chú, chẳng có gì mà chưa gặp? Thế nhưng sao lại sợ người đàn ông này. Chẳng qua cũng chỉ là bắt nạt vì cô trước đó chưa từng biết yêu thương gì, vì thế bây giờ trước mặt đàn ông cô sợ nhưng chuột sợ mèo?

Trầm Sát nhìn cô, nhìn chằm chằm, môi hơi mím, ánh mắt thâm trầm, không nói gì.

Không nói, thì cũng chẳng làm sao. Dù gì thì không nói cô càng thấy tự tin. Lâu Thất cảm thấy cơ thể cô mềm nhũn chẳng có tý sức lực nào, đầu óc loạn xạ.

"Trầm Sát, Ờ, lâu rồi không gặp"

Cô vừa nói xong, người kia đã cười lạnh lùng, đôi môi cười một cách châm biếm, nhìn Lâu Thất.

"Nàng định cả đời không muốn gặp ta ư?"

Hắn ta nói rất điềm tĩnh, quả thật điềm tĩnh, không có chút giận giữ nào. Lâu Thất nhận thấy người đàn ông này còn có chút hiểu biết, tính cách của Trầm Đại Sát Khí. 4 chữ này miêu tả quả chính xác,

Hỉ! Nộ! Vô! Thường!

Câu nói này vốn đã mang ý trách mắng và truy cứu. Lâu Thất lùi một bước, cười lớn: "Đâu có, sao có thể thế được."

"Ồ? Vẫn còn thỏa thuận đúng không?" Trầm Sát tiến lại gần.

"Cái đó, chàng nghĩ rằng ta đã rất niệm tình đúng không?" Lâu Thất lại lùi một bước, "Người khác muôn mua, ta còn không bán cơ."

Trầm Sát lạ tiến lên một bước, "À, vậy bây giờ bổn Đế Quân lấy mình ra để bảo lãnh, nàng không định nhận hay sao?" Hắn ta dừng lại, đôi mắt lim dim, nói từng chữ một, "Còn không nhận ư?"

Lâu Thất ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không biểu cảm của hắn ta. Cô nháy mắt. Cô muốn nói, đây là ép người khác phải mua hay sao? Không ngờ anh ta lại nói: "Lúc này có đùa bổn Đế Quân cũng không có tác dụng đâu.

Phù.

Chỉ là cô nháy mắt thôi chứ có trêu đùa gì đâu.

Tiểu Trù đứng ở đằng xa không dám nhìn. Chẳng lẽ nháy mắt trước người đàn ông yêu cô tha thiết kia mà không phải là trêu đùa hay sao?

Có thể đừng ngược đãi bà cô đơn thân 35 tuổi này không?

"Chuyện của chúng ta có thể nói sau được không?" Lâu Thất chuyển hướng. Không được, cô sao có thể thấy sắc mà quên nghĩa. Lâu Tín, bọn chúng còn đang chờ ta đi ứng cứu cơ mà.

Trầm Sát đã nắm được tình hình cơ bản tại đây. Vốn là Trần Thập và Lâu Tín đều xảy ra chuyện. Thế nhưng khi nãy đã thấy Trần Thập, còn bây giờ phải đi cứu Lâu Tín.

Anh không quen biết Đồ Bôn, mặc dù trước đó trong thư của Đỗ Văn có nói tới những người đi cùng, thế nhưng hắn không để ý tới những người mà mình không quen.

"Đi thôi!"

Hắn lôi tay cô một cách nhanh chóng, khiến cô không thể rời tay ra. Khi cô đang nghĩ là hắn ta sẽ kéo cô đi thì đột nhiên hắn xoay tay đặt cô lên lưng, khiến cô ngạc nhiên lên tiếng.

Nằm trên lưng hắn, Lâu Thất lúc đó thấy giật mình

Thật không dám tin anh ta đã tới, lại cõng cô trên lưng.

Sau đó cô trấn tĩnh lại, "Chàng cõng ta làm gì, ta tự có chân đi được." Tiểu Trù vẫn còn ở kia, cô còn là tiểu chủ nhân của người ta, được cõng như thế này thì còn ra sao nữa?

Bụp

Một tiếng vang lên, Lâu Thất sững người. Cô không dám tin hắn ta dám đánh vào mông cô!

"Đừng động đậy!"

Trong lòng Trầm Sát vẫn còn sự giận hờn. Lúc nãy trưa xả ra được nên lúc này phải bộc phát ra. Rời nhau vài tháng, không cho hắn cõng nữa hay sao?

Hắn ta không thấy là cô đói sắp lả đi rồi sao? Cõng cô ta cả đời rồi thì cũng phải nhận ra, bây giờ cô ta nhẹ hơn trước rất nhiều rồi.

Lâu Thất hít một hơi. Cô cố chịu. Bây giờ không có thời gian kỳ kèo với hắn. Cô ngoảnh đầu nhìn Tử Vân Hồ và Tiểu Trù, rồi nhìn lại bộ dạng giống như quỷ nhân của cô. Khi nãy chưa kịp hỏi, sao cô ta lại không sao, sao cô ta lại mang hoa quả cho tộc trưởng.

"Tiểu Trù, người có biết đám người Lâu Tín ở đâu không?"

Tiểu Trù gật đầu: "Tiểu chủ nhân, tôi biết rồi."

"Mau dẫn đường."

Tiểu Trù đi sau Trầm Sát vẫn có cảm giác hơi sợ sệt. khi nãy một tay hắn ta bóp nát yết hầu của tộc trưởng trẻ, rồi ném xác vào phía lão tộc trưởng, sau đó phi kiếm đâm trúng vào tim, giết chết ông ta.

Không ngờ tiểu chủ nhân nhỏ của mình lại có khẩu vị mạnh thế này. Dù hắn ta cũng không đến nỗi nào.

Nhưng mà hung hãn quá.

Trên đường, Tiểu Trù nói với Lâu Thất tình hình của họ. Đoạn đường đi ngắn nên không thể nói từ đầu, chỉ nói có một bà thầy cúng nói đàn ông của họ cao lớn, khỏe mạnh còn người của tộc quỷ nhân thì hàng trăm năm nay không có thay đổi, đã đến lúc họ tìm một con đường mới. Con đường mới đó chính là thử cho nữ nhân của họ gặp gỡ đàn ông bên ngoài để xem họ có thể sinh con không.

Nam nhân của tộc người quỷ mặc dù gặp gỡ với nữ nhân bên ngoài cũng rất có khó mang thai, nếu không họ sẽ không đến mức nhân đinh ngày càng ít đi.

Thế nhưng trước đây họ chưa bao giờ thử để nữ nhân của tộc mình giao hoan với nam nhân bên ngoài, nên có lẽ điều này sẽ thành công.

Trên đời có một quan niệm, dòng máu của đàn ông mới là dòng máu của tộc mình. Bây giờ họ dùng tới biện pháp này cũng là bất đắc dĩ.

"Vì thế, ý của người là, Lâu Tín bọn họ nhiều ngày nay hẳn là được tiếp đãi rất tốt, chỉ đợi lễ tế kết thúc sẽ bắt ép họ lấy vợ là người trong tộc quỷ nhân?"

Lâu Thất nghe thế suýt phụt máu.

Trần Thập nếu mà biết chắc cũng hộc máu mồm. Họ không dám nghĩ tới sống chết của mấy người này, chẳng ngờ lại sắp trở thành tân lang của họ, lại đang được vỗ béo!

Tối qua cô vào đó phá tan lễ tế của họ, cũng là lúc họ đang chuẩn bị làm nghi lễ cho hôn sự của tộc quỷ nhân!

Còn mụ thầy cúng mà Tiểu Trù nói có lẽ chính là bà già đã khống chế Tiểu Bảo.

"Tiểu Bảo mang các người tới sao?"

"Tiểu chủ nhân, đừng trách Tiểu Bảo. Nó cũng chỉ là bất đắc dĩ."

Tiểu Trù vừa nói xong, phía trước vụt sáng. Tiểu Trù đang cõng Lâu Thất, không lên tiếng thế nhưng bước đi rất điềm tĩnh.

Trên đường đi gặp phải hai người, nhưng chúng không kịp lên tiếng thì đã bị bẽ gãy cổ Lâu Thất cảm thấy cổ cô đang ngứa. Không biết hắn ta liệu có lúc nào sẽ bẻ cổ cô hay không nữa.

"Đám quỷ nhân đó không dám nhìn mặt trời. Nên ban ngày chúng ít khi ra ngoài. Lâu Tín lại yêu cầu ở bên đó nên lúc này không có ai trông chừng." Tiểu Trù nói

Dưới ánh nắng, một cái đình nhỏ vào sườn núi, tứ phía thông gió thế nhưng cái đình không lớn. Lâu Thất nhìn qua đã thấy Lô Đại Lực đang ngủ trên phiến đá lớn bên ngoài.

"Lô Đại Lực là người chúng coi trọng nhất. Chúng nghĩ rằng nam nhân cao lớn một chút sẽ dễ khiến nữ nhân mang thai." Tiểu Trù nói khẽ.

"Phụt!"

Lâu Thất phụt miệng, "Rõ ràng Lâu Tín nhà chúng ta tuấn tú nhất trong đám đó! Đương nhiên nếu Trần Thập ở đó thì Trần Thập sẽ là tuấn tú nhất." bởi vì thấy bọn họ đều không sao nên Lâu Thất mới yên tâm.

Nhưng vừa dứt lời thì cô nhận ra ngày mình đã nói lỡ mồm. Bởi vì người đang cõng cô đột nhiệt căng cứng người. Vốn đã lạnh lùng giờ thì như băng giá.

Lâu Thất vội vàng nói thế,: "Đương nhiên, chàng tuấn tú bội phần so với Trần Thập rồi." Cô chẳng qua là vì nghĩ cho Trần Thập và Lâu Tín. Nếu không sau này không chừng họ sẽ bị ăn vài đao của Trầm Sát.

"Hình như nghe thấy tiếng của cô nương." Tiểu Trù ở trong đình chợt sững người lại.

Hầu tử ở bên cạnh lắc đầu: "Sao có thể được. Ở nơi thế này công tử sao có thể tới."

"Bổn công tử tới rồi đây."

Ngay lập tức mọi người đều bật dậy. Hầu tử đập vào cằm của sư gia, sư gia dẫm vào chân Đồ Bôn. Họ không hề thấy đau mà chen nhau nhìn ra ngoài.

Tiểu Trù đang ở đó, còn có một người đàn ông cao lớn.

Lâu Tín suýt cắm đầu xuống đất.

"Đế..Đế Quân!"

Trầm Sát nhìn hắn một lượt, Lâu Tín cũng suýt ngã lăn xuống. Đế Quân nhìn hắn, hình như có mang chút sát khí?

"Đế Quân" đám người Đồ Bôn hoàn toàn ngơ ngác sau đó chợt hiểu ra, sắc mặt thay đổi, sau đó quỳ xuống.

Thực ra họ cũng đã quen với hoàng thất. Khi còn nhỏ lúc gặp quan phủ cũng rất cung kính. Trên đời này được gọi là đế quân hiện nay chỉ có một người, đó chính là Phá Vực Quân, người mà đã được nghe kể quá nhiều.

Liệu có phải Lâu Tín đang đùa họ hay không? Tất cả mọi người đều nhận ra thì hẳn là không sai.

Đồ Bôn cắn răng, rồi mới ngẩng đầu hỏi: "Công tử của chúng ta đâu?" Thế nhưng hắn không hỏi Trầm Sát mà chỉ dám hỏi Tiểu Trù.

Lâu Thất lúc đó mới xuất hiện: "Các ngươi vẫn khỏe chứ?"

Đồ Bôn lúc này như bị sét đánh.

Công tử của họ tuấn tú khôi ngô, võ công cao cường, thế mà bây giờ lại được người ta cõng ư.

Mặc dù đã biết từ lâu rằng Lâu Thất là nữ giới. Thế nhưng cô luôn đóng giả nam, hành sự đều rất phóng khoáng. Vì thế họ đã quen gọi là công tử, cũng quen với hình ảnh công tử. Nhìn thấy cảnh này mọi người đều ngơ ngác.

Lâu Thất cảm thấy thế này đúng là làm mất hình ảnh của mình. "Cái đó... chàng thả ta xuống..."

"Hả?"

Cô lập tức trừng mắt nhìn đám người Đồ Bôn: "Chết tiệt, bổn công tử tìm các người bao nhiêu ngày, đói mềm cả người, cõng một chút thì đã làm sao? Các ngươi sao ai ăn uống no béo mà lại còn dám nhìn ta như thế hả."

Lâu Tín ôm miệng không dám cười.

Ai dám ăn uống no nê béo căng béo tròn chứ. Cô nương, cô không to nhỏ với Đế Quân, chứ chúng tôi nào dám có ý gì?

Lúc này Lô Đại Lực đang ngờ ngác mới hỏi: "Cô không đi nổi sao? Vậy ta cõng cô, trên lưng ta sẽ dễ chịu hơn lưng tên kia.

Lâu Tín lập tức tránh ra, tránh xa một chút. Tên này muốn chết hay sao, dám tranh giành đàn bà với Đế Quân.