Đế Vương Sủng Ái

Chương 254




Trời sáng, trong thành Nặc Lạp lại bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, mỗi người lại tiếp tục cuộc sống của mình, những sạp hàng cũng đã được bày ra sớm, Sư gia ghé thăm cửa tiệm bánh bao vừa mới sáng sớm đã tấp nập người mua, chủ tiệm vui đến mức cười híp cả hai măt lại. Khó khăn lắm mới vãn khách, ông ta thích ý tựa vào cửa, mắt vừa khéo nhìn về bố cáo ở đằng xa, lại nhìn thấy một nữ tử đeo mũ trùm đầu màu xanh khói dài đến ngực nhìn tờ bố cáo mà Phá Vực Đế Quân ban bố ngày trước, dường như nhìn đến mức ngây cả người.

"Chà chà, là nữ tử thì đều thèm muốn khế ước kia, đáng tiếc thật, Phá Vực Đế Quân lại chỉ có một người." Ông đang lắc đầu cảm thán lại nhìn thấy nữ tử kia đưa tay ra, xé tờ khế ước kia xuống, dùng sức xé làm mấy mảnh, giơ tay lên, đám giấy vụn đó đã tán loạn khắp nơi.

Chủ tiệm trợn trừng mắt, trong lòng thầm kêu lên một tiếng, ôi chao, vị này không phải là đố kỵ quá mức đó chứ?

Nữ nhân đó xoay người lại bước đi, lên một chiếc xe ngựa đang được dừng bên đường, phu xe quát một tiếng, chiếc xe liền phóng vào đường chính của thành mà đi.

Tiểu Tiêu phủ, Tiêu Vọng vội vã nghênh đón, nữ nhân kia xuống xe, Tiêu Vọng tiến lên muốn dìu cô ta, cô ta lại dường như không nhìn thấy bàn tay đang đưa ra của hắn, tự mình bước vào cửa lớn.

Tiêu Vọng thu tay lại, tiến lên dẫn dường, "Mời qua bên này."

Đưa cô ta tới phòng của mình, đợi cô ta vào thư phòng, Tiêu Vọng cũng vào theo, sau đó nhìn trái nhìn phải, đóng chặt cửa vào.

Hắn mau chóng bước qua, quỳ xuống trước mặt nữ tử kia, "Tham kiến công chúa điện hạ."

Nữ tử bỏ mũ trùm đầu ra, một gương mặt xinh đẹp hơn người hiện ra, đó chính là Bắc Thương Đại công chúa Bắc Phù Dung.

Bắc Phù Dung nhìn hắn một cái, ngồi xuống sau bàn trong thư phòng của hắn mới lên tiếng, "Đứng dậy đi."

"Tạ công chúa điện hạ." Tiêu Vọng vội vã đứng lên, lén nhìn về phía Bắc Phù DUng, trong lòng có chút tán tưởng, Phù Dung công chúa của bọn họ đúng là quốc sắc thiên hương, dáng người xinh đẹp.

Nếu như có thể cưới được cô ta vậy thì tốt quá rồi, quyền lực địa vị tài phù sắc đẹp, tất cả đều có.

Thế nhưng Tiêu Vọng biết rằng đây là điều không thể, sợ rằng bị Bắc Phù Dung nhìn ra sự tham lam trong mình, hắn vội nghiêm mặt lại, thu ánh mắt về không dám nhìn về phía cô ta nữa.

"Thảo dân thật sự không thể ngờ rằng công chúa điện hạ thực sự tới hàn xá của thảo dân, quả thực là vinh hạnh cho thảo dân vô cùng."

Bắc Phù Dung quan sát thư phòng này, tuy không xa hoa, thế nhưng nhìn hình thêu kim sắc trên tấm lụa Lưu Vân ở bên, và cả bức họa của một danh gia Bắc Thương trên tường, ở góc còn bày đồ trang trí là Lê Mộc Hoa bằng ngọc bích, không một thứ gì là không lộ ra tâm tư và tài lực mà chủ nhân của thư phòng này đã tiêu tốn cho nó.

"Tiêu Vọng, có vẻ ngươi quên rồi, hàn xá này của ngươi, cũng là do bổn công chúa xuất tiền mua cho đấy." Trong mắt Bắc Phù Dung lộ ra vẻ mỉa mai. Nếu như không phải cô ta cần tên này, hắn còn có khả năng lợi dụng được, tên đàn ông như vậy cô ta quả thực không nhìn nổi.

Trên mặt Tiêu Vọng xẹt qua một chút bối rối, liền cúi đầu xuống xưng vâng.

Hai tháng trước Bắc Phù Dung phái người đi tìm hắn, mong rằng hắn ta có thể rời khỏi Tiêu gia, tự mình xuất danh, cho hắn ta một khoản tiền lớn, có được khoản tiền đó, hắn mới có thể mua nhà, đối đầu với Tiêu phủ.

"Chuyện mà bổn công chúa giao cho ngươi làm thế nào rồi?"

Tiêu Vọng thầm kêu khổ trong lòng, "Công chúa, lão già Tiêu Hỏa đó đã giấu Băng Huyền Thiết ngàn năm rất kĩ, thảo dân thực sự tìm không ra ông ta vẫn luôn nói coi ta là con ruột, thế nhưng mật thất quan trọng nhất của Tiêu gia lại chưa từng nói cho ta, cũng không cho ta vào bao giờ..."

"Đừng có nói lắm cớ với bổn công chúa như vậy nữa." Bắc Phù Dung mất kiên nhẫn cắt lời hắn, "Băng Huyền Thiết ngàn năm không lấy ra được thì thôi, Tiêu Hỏa lại chế tạo ra thần binh, bổn công chúa cũng sẽ tự mình lấy. Chuyện kia thì sao?"

"Mong công chúa tha tội!" Tiêu Vọng nói, "Thủ hạ của thảo dân ngu xuẩn, tiểu nhân chưa kịp làm gì đã đắc tội với Thất công tử, Tất công tử đã ở trong phủ của Tiêu Hỏa..."

"Kẻ ngu xuẩn chính là ngươi!" Bắc Phù Dung vỗ bàn, tức giận trừng hắn, "Bổn công chúa sớm đã phái người truyền tin qua, muốn ngươi lôi kéo Thất công tử, não của ngươi có phải bị chó ăn mất rồi không?"

Tiêu Vọng bị mắng đến mức không dám ngẩng đầu, sắc mắt xanh tái.

"Thất công tử cứ như người đột nhiên mọc ra vậy, chỉ trong một đêm đã nổi danh từ Đông Thanh cho tới Bắc Thương, hắn có Tử Vân Hồ phát sáng, trên người còn có cỏ Thiên Cơ, võ công cao thâm khó dò, người như vậy nếu như nói rằng sau lưng không có một gia thể lánh đời, bổn công chúa tuyệt không tin, thế nhưng vì hắn có thể là người Đông Thanh, bổn công chúa không tiện tự mình ra mặt, hoàng thất cũng không tiện tự ra mặt, vì vậy bổn công chúa mới bảo ngươi làm chuyện này, nếu như mọi chuyện đã thành, ngươi cũng được coi là lập được công lớn! Ai mà biết được ngươi lại ngu xuẩn đến mức ngay cả hắn cũng đắc tội! Tiêu Vọng à Tiêu Vọng, hiện giờ bổn công chúa cảm thấy, quyết định nâng đỡ ngươi đúng là sai lầm! Bổn công chúa không hề ngờ rằng ngươi lại là một kẻ không có não như vậy!"

Bắc Phù Dung thực sự tức giận.

Trong lòng Tiêu Vọng hối hận đến mức phát khổ. Lúc đó hắn nhận được mệnh lệnh là phải lôi kéo Thất công tử, thế nhưng trong lòng hắn lại có chút chống đối, có lẽ nên nói là do từ nhỏ hắn đã được Tiêu Hỏa chiều đến mức có chút chẳng biết trời cao đất dày là gì. Hắn cho rằng, những tiếng tăm của Thất công tử chẳng qua chỉ là lời đồn, chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch mà thôi, đợi hắn tới thành Nặc Lạp cũng gạt sang một bên, nếu như phải dính lấy tới tận cửa mời, vậy chẳng phải Tiêu Vọng hắn đã tự hạ thấp mình rồi sao?

Lại nói, võ giả thiên hạ thì có ai cần thần binh chứ? Thợ chế tạo thần binh xuất sắc lẽ nào không thể là người mà bọn họ cần chủ động giao hảo, thậm chí là nịnh nọt sao? Ở đâu mà lại phải làm ngược lại, thợ chế tạo cần qua lấy lòng chứ?

Trước đây Tiêu Vọng ở Tiêu gia, còn nhìn thấy bộ dạng khiêm nhường của Vấn Thiên Sơn khi tới nhờ vả Tiêu Hỏa, đến cả Vấn Thiên Sơn cũng như vậy rồi, tới vì muốn một thanh bảo kiếm cho Thánh nữ Nạp Lan Họa Tâm, một tên Thất công tử thì tính là gì chứ?

Chính vì hắn nghĩ như vậy, thế nên cũng không để tâm len bao giờ thì Thất công tử tới thành Nặc Lạp, cũng không ngờ rằng quản gia đần độn của mình lại không cẩn thận bắt lại rồi đánh thuộc hạ của người ta, khiến hắn ta và Thất công tử vừa mới bắt đầu đã kết thù.

"Công chúa bớt giận!" Ý nghĩ này, hắn tất nhiên không dám nói cho Bắc Phù Dung nghe, vội vã báo lại một tin tức khác, "Thảo dân bỏ qua phía của Thất công tử, thế nhưng thảo dân đã nghe ngóng được tin tức về Thốn U quả!"

Bắc Phù Dung đang lửa giận ngợp trời, sau khi nghe thấy lời này, lửa giận liền bớt lại, nói cho cùng, chuyện lôi kéo Thất công tử chỉ là thứ yếu, Thốn U quả mới là mục đích của cô ta.

"Lời ấy là thật chứ?"

Tiêu Vọng vội vã đáp, "Không dám lừa gạt công chúa." Trên thực tế, sau khi đắc tội Thất công tử, hắn liền rõ rằng nếu như không mau mau hoàn thành một mệnh lệnh khác của công chúa, chắc chắn hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì, trong mấy ngày này hắn cũng không để ý tới Lâu Thất và Tiêu phủ nữa, mà là dùng toàn bộ tinh lực để nghe ngóng và điều tra về chuyện Thốn U quả.

Nói ra thì vận khí hắn cũng khá tốt, không ngờ rằng, ông nội của cô gái ngốc luôn thâm tình một lòng với hắn đã từng nói qua cho nàng ta về Thốn U quả, cũng không uổng ngần ấy năm hắn đối đãi với nàng ta tốt như vậy.

"Ở đâu?" Bắc Phù Dung cũng không nén được mà lộ ra vài phần cấp bách.

Tiêu Vọng nói, "Thốn U quả chính là ở trong hành cung của Dịch vương tiền triều."

Bắc Phù Dung biến sắc, "Vậy mà lại là nơi đó ư?"

Hoàng đế của Bắc Thương hiện giờ là do năm đó đoạt vị mà giành được ngôi, Dịch vương tiền triều, trên thực tế chính là Hoàng thúc của hắn, thế nhưng khi hắn còn chưa đoạt vị, Dịch vương đã bị Hoàng đế năm đó tìm một cái cớ rồi điều tới thành Nặc Lạp cách kinh thành xa vô cùng này. Dịch vương cũng không nhiều lời, mang theo thị vệ thân thiết của mình rời đi. Thế nhưng ba năm sau hoàng thất mới biết tin rằng, Dịch vương đã xây một hành cung ở thành Nặc Lạp, hành cung được xây to lớn vô cùng, xa hoa không gì sánh được, hơn nữa còn yêu cầu tú nữ ở thành Nặc Lạp để tuyển làm phi, có chút dấu hiệu của việc lén chiếm đất làm vua.

Hoàng đế tất nhiên không thể dung thứ cho hành vi này, liền có hành động, hành cung của Dịch vương đột nhiên lại gặp đại hỏa, lửa chảy to ba ngày ba đêm, trong cơn cháy đó còn tạo ra một địa chấn nhỏ, làm sụp đổ cả tòa hành cung. Mà điều quái dị chính là khi đó nhiều người ở trong như vậy, nhưng chẳng có lấy một người thoát ra.

Sau đó, có không ít người dân đã từng nhìn thấy ma trơi chập chờn ở hành cung vào buổi đêm, còn có tiếng kêu thê thảm, khiến người ta cảm thấy sợ hãi vô cùng. Trước đây cũng có người lớn gan đi vào thăm dò, thế nhưng cũng bị dọa đến mất cả gan phải trở về, có người thì còn chẳng về. Lâu ngày, hành cung đó trong mắt người Bắc Thương chính là nơi ở của quỷ, người dân đều gọi nó là Quỷ Cung, vốn không có ai dám đặt chân bước vào.

Bởi nó vốn được xây cách kinh thành khá xa, đoạn đường đó cũng chẳng có ai đi, qua nhiều năm như vậy liền bị cỏ hoang che khuất, người ngoài cũng chưa bao giờ cần qua nơi đó, vì vậy hành cung của Dịch vương này dần dần bị người ta cho vào quên lãng.

Hai ngày nay, Đỗ Văn Hội cuối cùng cũng nghe ngóng được chuyện của hành cung Dịch vương một cách rõ ràng, thế nhưng kết quả nghe ngóng được lại làm trong lòng hắn bất an không ngừng. Những người được hỏi về hành cung Dịch vương, người trẻ tuổi thì mờ mịt không rõ, có người thì lại nói rằng đó là Quỷ Cung không thể tới, những người cao tuổi đa phần sau khi nghe xong đều biến sắc, ngay cả nói cũng không muốn nói tới.

Tạm thời không nhắc đến trận hỏa hoạn lớn quỷ dị năm đó, địa chấn khiến người ta phải sợ hãi. Ngươi dân cho rằng trận địa chấn đó là bởi thần tiên trách phạt, cũng có người cho rằng địa phủ muốn câu hồn trên diện rộng, còn có người lại nói là do yêu quái sắp xuất hiện, nói chung chẳng phải là chuyện tốt gì. Địa chấn trên hành cung, ai mà dám nói gì chứ?

Người của hắn ban ngày tìm quanh hành cung không phát hiện ra bất cứ điều gì, thế nhưng theo kết quả lần theo của bọn họ thì Đế Phi quả thực đã vào hành cung!

Nếu lỡ như Đế Phi xảy ra chuyện gì, hắn phải tự cầm đầu mình đi gặp Đế Quân rồi!

Không đợi Đỗ Văn Hội nghĩ ra cách gì, hoàng thất Bắc Thương đột nhiên lại ra bố cáo, nói rằng hoàng thất đã quyết định, dị bảo Thốn U quả ở ngay trong phế tích hành cung của Dịch vương, treo giải thưởng cho người tìm được Thốn U quả. Ai có được Thốn U quả giao cho hoàng thất, sẽ được người có công danh sẽ được thăng quan tiến chức, phong thưởng hậu hĩnh, thường dân hoặc người trong giang hồ sẽ được thưởng ngàn vạn lượng hoàng kim, ruộng tốt trăm mảnh.

Bố cáo này vừa ra đã làm kích động cả một vùng.

Chim chết vì lương, người mất vì tiền. Không cần quan tâm xem Quỷ Cung hung danh thế nào, trọng thưởng như vậy ắt có dũng phu. Không tới ba ngày, rất nhiều nhóm người tụ tập ngoài hành cung, vốn chỉ là phế tích hành cung u tĩnh, lần đầu tiên lại náo nhiệt tới chừng này.

Sợ rằng nhiều người dễ sinh chuyện, hoàng thất Bác Thương phái binh bao vây lại cả phế tích hành cung, một ngày chỉ cho năm mươi người vào. Ngày hôm sau dù có người ra hay không, sẽ cho thêm năm mươi người vào tiếp. Vì vậy có rất nhiều người không tới kịp để xếp hàng vào sớm liền dựng trại ở ngoài, mỗi ngày còn có vài tiểu thương mang đồ ăn qua bán, quả thực đã trở thành một khu chợ tạm náo nhiệt.

Quỷ Cung từ trước tới nay chưa bao giờ ồn ào đến vậy, trong sự náo nhiệt này, có rất nhiều người đã quên đi nỗi sợ quên đi rằng ba ngày đã trôi qua, bốn mươi lăm người đã vào được ba ngày vẫn chưa ai ra cả.