Hà Khánh Niên mắt đỏ hoe: "Không giấu gì tiểu công tử, gia cảnh nhà ta vốn rất sung túc, nhà cao cửa rộng, cha ta là thợ khắc ngọc có tiếng ở Bắc Thương quốc, nhưng bốn năm trước ông bị đồng nghiệp lừa tới một sơn cốc, nói rằng ở đó có ngọc đẹp tuyệt thế, kết quả không thấy ngọc đẹp đâu mà suýt nữa không về nổi, cũng may gặp được thế ngoại cao nhân chỉ cho đường ra. Về không được bao lâu thì sức khỏe bắt đầu sa sut, sau đó mặt cũng bắt đầu xuất hiện khí đen, người nhìn thấy đều sợ hãi, trẻ con thì nói ông là yêu quái. Tộc trưởng nhà ta liền mở đại hội tông tộc, đuổi chúng ta đi. Chúng ta cũng không dám sống ở trong thành nữa nên mới tìm tới nơi này, tự dựng vài gian nhà, sống ở đây đã được ba năm."
Ông lão nước mắt giàn giụa: "Là cha đã liên lụy con, vốn dĩ con rất có thiên phú thăm dò mỏ, rất có tương lai."
"Cha, con là con trai của cha, nói gì mà liên lụy."
Lâu Thất trong lòng ngẫm nghĩ: "Thăm dò mỏ?"
"Chính là tìm kiếm mỏ bảo thạch hoặc mỏ sắt, từ nhỏ ta đã rất yêu thích việc này, cũng có thể cảm ứng được." Hà Khánh Niên thần sắc rầu rĩ nói: "Có điều vô dụng thôi, bình thường họ cũng không tin ta."
Lâu Thất trầm ngâm nói: "Ông lão, ông tới sơn cốc đã gặp phải chuyện gì vậy?"
Ông lão nhắm mắt lại, dùng giọng nói yếu ớt để kể lại.
Sơn cốc kì quái giống như một khu rừng đã thành tinh, ở trong đó muốn đi thế nào cũng sẽ thành đi vòng quanh, ban đêm sẽ có những tiếng kêu đáng sợ, còn có cả những khung xương di động.
Ông lão đi theo những khung xương đó tới trong một hang động, ông không nhìn rõ gì đã rơi vào trong một đầm nước. Sau khi rơi xuống xong mới phát hiện ra đầm nước đó nước là màu đen. Ông hốt hoảng bò lên, chạy ra khỏi sơn động nhưng phát hiện ra bên ngoài có rất nhiều khung xương đang bao vây.
Cuối cùng ông được một ông lão râu tóc bạc phơ cứu ra, chỉ có điều sau khi chỉ đường ra cho công xong, ông lão kia liền biến mất, ông luôn cho rằng đó là thần tiên.
"Vì thế những khí đen trên người ông không phải là trúng tà mà là liên quan tới thứ nước đen kia phải không. Ông nghĩ kĩ lại xem, khi ông rơi vào trong đầm nước có uống nước vào bụng không?" Lâu Thất hỏi.
Ông lão ngẫm nghĩ lại, kinh hãi gật đầu: "Có, có, vì quá hốt hoảng nên khí đó chắc đã uống mấy ngụm nước."
"Tiểu công tử, ngươi biết chữa trị thế nào sao?" Hà Khánh Niên thấp thỏm bất an nhìn nàng.
Lâu Thất gật đầu: "Hãy thử xem sao, nhưng nếu như uống thứ nước có vấn đề đó thì có lẽ thúc nôn hoặc dùng kim ép những khí đen kia ra là được."
"Thử thôi, xin tiểu công tử cứu mạng." Hà Khánh Niên đang định quỳ xuống cầu xin Lâu Thất thì Lâu Thất đã đỡ hắn dậy: "Không thử cũng phải thử, đã tới nước này rồi nếu không thử chắc sẽ không ổn."
Nàng đọc mấy món đồ bảo Hà Khánh Niên đi chuẩn bị, mình thì lấy ra một túi kim dài từ trong eo, khi mở ra là một hàng kim bạc lấp lánh ánh sáng dịu nhẹ dưới ánh nến.
Hà Khánh Niên đẩy cửa bước vào, sau lưng là Xuân Nương, một đang bưng một nồi nước nóng vào, một người thì xách một chiếc xô gỗ không, một tay bưng một chậu nước ấm, bên trong có ngâm khăn mặt sạch.
"Tiểu công tử, canh gà đang hầm!" Xuân Nương nhìn hàng kim bạc có chút sợ hãi.
"Ừ, đặt đồ xuống, xô không để qua bên giường. Hà Khánh Niên, ngươi tới cởi đồ của ông lão ra. Xuân Nương, túi đồ này ngươi cầm lấy, đổ một nửa vào canh gà hầm chung, nửa còn lại trả cho ta." Lâu Thất lấy ra một chiếc bình nhỏ, bên trong là dược liệu bổ máu, nàng tiện tay lấy được ở kho phòng của Độc Nhãn, để dễ dàng mang đi, nàng đều đã nghiền hết thành bột hoặc cắt thành miếng, loại dược liệu này quá quý giá, phần còn dư nàng nhất định phải lấy lại.
Xuân Nương cầm bình nhỏ bước ra.
Hà Khánh Niên cởi áo cho ông lão, lúc này hắn còn không biết Lâu Thất là nữ nhi vì thế không hề cảm thấy áp lực tâm lý. Lâu Thất thì nhíu mày khi nhìn thấy người ông lão. Gầy, gầy tới mức bất thường, đây chính là da bọc xương đích thực, hình dáng cả khung xương đều lộ ra rõ rệt, đâu còn tí thịt nào, cơ thể thế này nếu như lại xả máu nữa, không biết có cầm cự được lâu không.
Lâu Thất do dự một lát sau đó nghiến răng lấy từ eo ra một viên đan dược, viên thuốc này vừa mang ra, Hà Khánh Niên đứng bên cạnh liền ngửi thấy mùi thuốc thơm thoang thoảng, hắn lập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn.
Hàn Khánh Ninh kinh ngạc, dù sao hắn cũng không phải thôn phu nùi sâu thật sự, hắn biết viên thuốc này chắc chắn không phải thuốc thường, tới hương thơm cũng có hiệu quả như thế, huống hồ là uống vào! Lúc này hắn mới hiểu tại sao Lâu Thất có thái độ xót ruột và tiếc nuối như vậy.
Bọn họ chẳng qua là người xa lạ, chỉ có ân tình ở nhờ một đêm, nếu phải hi sinh một viên thuốc như vậy, người thường đâu nỡ.
Nhưng hắn đang định nói thì gì thì Lâu Thất đã nhét viên thuốc vào miệng cha hắn.
"Đó là thuốc gì vậy, sao thơm thế."
Hà Khánh Niên nghe cha nói, thậm chí còn có sức lực hơn ban nãy. Quả nhiên thuốc này có kỳ hiệu.
Lâu Thất cũng không phải là người tốt làm việc thiện không nói rõ, nàng thản nhiên nói: "Thuốc này là đại bổ, nhưng công hiệu rất ôn hòa, không xảy ra tình trạng cơ thể suy nhược không thể hấp thụ, hơn nữa có hiệu quả rất nhanh. Cơ thể ông lão quá suy nhược rồi. Đợi lát nữa sẽ phải nôn máu đen ra, không bồi bổ e rằng sẽ không cầm cự được."
"Đa tạ tiểu công tử, đa tạ tiểu công tử." Hai cha con nghe nàng nói rất thản nhiên nhưng cũng biết sự quý giá của viên thuốc đó, e rằng là vô giá, bây giờ nàng lại cho ông uống, đây là ân tình lớn hơn trời.
"Được rồi, ta bắt đầu đây, đợi lát nữa ta cắm kim, ông sẽ có cảm giác rất buồn nôn, không cần nhẫn nhịn, xô ở đây, hãy nôn hết ra."
Ông lão gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Lâu Thất lập tức ra tay, tốc độ của nàng rất nhanh, gần hai mươi cây kim, ngay lập tức được cắm khắp các huyệt đạo của ông, bàn tay giống như đang múa lượn, Hà Khánh Niên nhìn tới hoa mắt. Và khi hắn chưa hoa mắt hoàn toàn, tay nàng đã lại thoăn thoắt bay lên, rút hết những cây kim kia ra.
Ông lão quả nhiên chống người ngồi dậy bò tới mép giường, nôn thốc nôn tháo vào trong chiếc xô nhỏ kia.
Ông ta nôn ra máu, toàn là máu màu đen.
Ông vừa nôn, màu đen trên mặt cũng dần bớt đi từng chút một, đợi tới khi ông nôn ra một nửa xô máu, ánh mắt và sắc mặt của ông ta quả nhiên đã hồi phục, lần này là vẻ nhợt nhạt khi bị bệnh. Nhợt nhạt mới là bình thường, bệnh lâu ngày, lâu ngày không thể nhìn ánh nắng mặt trời, sao có thể không nhợt nhạt.
Đợi chút, không thể nhìn ánh nắng mặt trời?
Lâu Thất lúc này mới nhớ ra việc này, mặt lập tức biến sắc, một cây kim trong tay nhanh chóng cắm lên đỉnh đầu ông lão.
Ngay sau đó một luồng khí đen lan từ trên đỉnh đầu xuống tới trán, và nằm ở giữa trán không nhúc nhích nữa. Lâu Thất lập tức cắm mấy cây kim kích cỡ khác nhau xuống, bao vây đám khí đen kia lại, nàng nói với Hà Khánh Niên: "Đi tìm một con đỉa lại đây."
Đừng tưởng rằng nàng làm việc này chỉ sử dụng những thứ quý giá đắt đỏ, nhiều lúc những thứ ở những nơi vùng quê xa xôi cũng rất có hiệu quả.
Và nàng không tin nơi này không có đỉa.
Hà Khánh Niên cũng nhìn thấy khí đen di chuyển liền vội vàng đi bắt đỉa.
Trong nhà trên, Phạm Trường Tử chửi một câu: "Tiện nhân thực nhiều chuyện."
Nạp Lan Tử Lâm trải giường xong, thở dài: "Sư phụ, Tử Lâm đi xem thử, sư phụ hãy nghỉ ngơi đi."
"Xem gì mà xem, có gì đáng xem." Phạm Trường Tử trừng mắt nhìn hắn, sau đó bỏ đi ngủ. Nạp Lan Tử Lâm bước ra, vừa hay nhìn thấy Hà Khánh Niên cầm một chiếc bát sứ vội vàng đi vào căn phòng bên phải, không kịp đóng cửa nên hắn cứ thế đi vào.
Hắn nhìn thấy Lâu Thất cầm lấy chiếc bát đó, đặt thứ trong bát lên ấn đường của ông lão, đó là một con đỉa màu đen! Con đỉa đó tiếp xúc vào da liền bắt đầu chui vào trong và hút máu, nhưng thứ nó hút được không phải là máu mà là một luồng khí đen.
Khi nó sắp chui hết người vào, Lâu Thất lại dùng kim dài châm một nhát, gẩy nõ ra ngoài.
Con đỉa đó bị nàng hất ra, bay thẳng về phía hắn. Nạp Lan Tử Lâm hốt hoảng lập tức lùi lại sau, con đỉa màu đen béo núc rơi xuống đất, bắt đầu giãy giụa.
"Đốt chết nó đi!" Lâu Thất nhíu mắt kìm nén cảm giác kinh tởm, nàng thực sự không thích thứ này, kinh ghê người, mặc dù nó vừa mới giúp đỡ.
Hà Khánh Niên đốt thứ đó đi, một mùi hôi thối nồng nặc bay ra, Lâu Thất mở tung hết cửa sổ ra, gió lạnh thổi vào, nhanh chóng thổi bay mùi hôi thối kia đi.
"Ông ta, ông ta không sao chứ?" Nạp Lan Tử Lâm lúc này mới nhìn thấy màu da của ông lão đã khôi phục lại bình thường: "Lâu Thất, nàng làm thế nào vậy?"
"Vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, là công lao của đỉa, ta chẳng qua vừa hay biết được cách này thôi." Lâu Thất liếc nhìn Hà Khánh Niên. Hà Khánh Niên liền biết nàng đang nhắc nhở hắn không được nói quá trình thực hiện cho Nạp Lan Tử Lâm nghe, hắn liền gật đầu chứng tỏ đã hiểu.
Nạp Lan Tử Lâm không tin nhưng vừa rồi đúng là hắn đã nhìn thấy con đỉa đó hút hết khí đen, nên cũng không còn gì để nói.
Hắn không muốn ở lâu trong phòng bệnh của ông lão, nên đi ra liền. Lúc này ông lão mở mắt ra, cảm giác lạnh thấu xương theo riết mình nhiều năm đã hoàn toàn biến mất, cơ thể tuy vẫn mệt mỏi nhưng đã không còn cảm giác nặng nề nữa, ông ta hiểu ngay ra rằng mình đã được cứu, nước mắt lập tức giàn giụa.
Xuân Nương cũng bê canh gà vào, giao lại nửa bình thuốc còn dư cho Lâu Thất. Lâu Thất mở ra ngửi một lát mới yên tâm cất đi.
"Vớt dầu trên canh đi, cho ông ấy ăn thanh đạm một chút."
"Vâng, tiểu công tử, đã vớt rồi, ta đã lấy rau hút hết một lượt!"
Lâu Thất gật đầu.
Nàng bước tới cửa đột nhiên nhớ ra, liền quay đầu lại hỏi: "Ông lão, sơn cốc khi xưa ông đi có tên không?"
"Có, có tên, nhưng sau này ta mới biết tên của nó, nếu như sớm biết thì ta đã không đi rồi."
"Tên là gì vậy?"
"Thần Ma Cốc."
Lâu Thất trong lòng giật mình.
Thần Ma Cốc, không ngờ đúng là Thần Ma Cốc, đích đến của nàng lần này.
Lâu Thất đi về căn phòng bên trái, bàn bên ngoài đã ghép lại thành giường, Trần Thập và Lâu Tín đang ngồi xếp bằng luyện công, nghe tiếng mở cửa liền nhảy xuống giường: "Cô nương, sao rồi?"
"Ừ, đã cứu được rồi."
Hà khánh Niên xách một thùng nước nóng vào: "Tiểu công tử, ngươi vất vả tới tận nửa đêm, hay lấy nước nóng ngâm chân cho bớt lạnh." Hắn biết rõ vừa rồi ở bên cạnh cha mình lạnh tới nhường nào, không ngờ Lâu Thất có thể ở lâu tới vậy.
Lâu Tín xách nước vào phòng.
"Các vị nghỉ ngơi sớm đi nhé."
"Đợi chút, Hà Khánh Niên, sức khỏe của cha ngươi không sao rồi, các ngươi định tiếp tục sống ở đây sao?" Lâu Thất đột nhiên hỏi.